Q2 - C13: Ước định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 13: Ước định

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

(không biết sao tìm mọi nơi cũng không thấy có chương 12, cả bản raw cũng thế ._.)

Hoàng hôn bóng ngả về tây, gió đêm từ từ thổi tới, ta bước trên cỏ, từ ngoại ô quay về. Từ xa xa đã thấy một bóng hình màu trắng trước cửa nhà, là hắn sao? Ta đang định đến xem, nhưng nghĩ lại thì thấy trang phục của mình thật không thích hợp. Hôm nay ra ngoài ta mặc quần áo trước kia, bị nhận ra thì không tốt cho lắm. Chẳng còn cách nào khác, ta đành leo tường mà vào. Với tốc độ nhanh như tên bắn, ta nhanh chóng thay đổi quần áo, cố ý làm cho tóc tai rối lên, bởi vì chưa trang điểm nên sắc mặt trông trắng bệch. Ta nhìn nữ nhân yếu ớt trong gương kia, hài lòng nở nụ cười.

Có lẽ hắn đã đợi từ lâu, gõ cửa mấy lần cũng chẳng có ai đáp, giờ tự dưng ta lại chạy ra mở cửa thì không thích hợp lắm. Nếu như ta ngã bệnh thì khác, ta có thể nói mình bị sốt cao, hoa mắt chóng mặt nên ngủ thiếp đi. Lúc đi tới trong viện, ta cố ý ho nhẹ vài tiếng. Hình như hắn nghe thấy tiếng tiếng ho khan của ta, bèn gõ cửa gọi: "Sở Sở cô nương có đó không, mở cửa đi." Đúng là ta đang chờ những lời này.

Ta vừa mở cửa vừa sù sụ ho khan, thật giống như bị bệnh ho lao vậy. (Đương nhiên là ta đang giả vờ rồi, làm sao bị ho lao được cơ chứ. Bởi vì giả vờ trong người không khoẻ thì không giống cho lắm, cho nên ho khan để che giấu thì hơn.)

Hắn nhận ra sắc mặt ta không tốt liền quan tâm hỏi: "Cô nương không thoải mái sao?" Thật nghi ngờ có phải hắn đều đối tốt với mỹ nữ như vậy không.

Ta lạnh nhạt cười nói: "Cảm ơn công tử đã quan tâm, ta không sao."

"Ta thấy sắc mặt cô nương không ổn lắm, nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải."

Ta nhìn bầu trời, nói: "Trời sắp mưa rồi, hãy vào trong mà nói chuyện đã."

"Đa tạ ý tốt của cô nương, hôm nay ta đến là để từ biệt."

Vẻ mặt ta buồn bã, hỏi: "Từ biệt? Ngài phải đi ư?" Tuyệt đối không phải là không nỡ để hắn đi, hắn đi rồi ta biết đi đâu để tìm sư muội bảo bối của hắn đây?

Ta muốn giữ hắn lại, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, hắn trước mặt ta bây giờ thật khác. Có lẽ là ông trời quan tâm, đúng lúc ta đang nghĩ đối sách thì mưa phùn lất phất.

Ta cười yếu ớt: "Mưa rồi, ngài hãy vào trong phòng tránh mưa đi." Trước phải lừa hắn vào phòng đã, nếu trong thời gian ngắn cũng không có cách nào hay ho thì cứ giả vờ có bệnh đi. Ta tin hắn sẽ không mặc kệ một thiếu nữ như ta, có thể kéo thì nhất định phải kéo. Ta rót cho hắn một chén trà, như không có gì xảy ra, ta hỏi: "Công tử đã đợi rất lâu sao?"

"Cô nương cho là như vậy?" Hai mắt hắn bỗng trở nên thâm trầm phức tạp chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị ta nhìn thấu. Trong lòng ta chợt nổi lên cảm giác bất an. Ta không biết phải đáp lại thế nào, bèn ra vẻ thục nữ lấy tay che miệng đứng lên, ho khan dữ dội. "Tại hạ có hiểu một chút y lý, Sở cô nương có thể cho ta bắt mạch cho cô không?"

Ta cười nói: "Tiểu nữ không có gì đáng lo ngại, đâu dám làm phiền công tử." Người này võ công cao cường, cũng có chút tài năng về y thuật, nếu để hắn bắt mạch chẳng phải ta sẽ lòi đuôi hay sao.

"Sở cô nương có coi ta là bạn không vậy?"

"Chúng ta là bạn." Ta nói tiếp "Khó có được đêm nào đẹp như đêm nay, ta cùng công tử uống rượu nhé? Coi như là ta tiễn công tử một đoạn vậy."

"Ồ? Cô nương cho rằng đêm nay thật đẹp?" Thật không biết thưởng thức, mỹ nữ trước mặt đương nhiên là cảnh đẹp ý hay còn gì.

Ta cười nói: "Chẳng lẽ công tử không thấy sao? Mưa xuân này tượng trưng cho sự hồi sinh của vạn vật. Tại sao ý xuân như vậy lại vẫn mang nét vấn vương? Tất cả đều bởi vì mưa này."

Hắn cười nói: "Cô nương giải thích thật là độc đáo, ý cảnh như thế làm sao có thể thiếu đi thơ. Vậy mời cô nương làm một bài phú có được không?" Thật là một tên gian trá, giờ lại học ai ý tưởng thế hả?

Sóng mắt ta khẽ chuyển: "Có thơ có cảnh thì làm sao không có rượu được đây? Công tử chờ một chút, ta đi mang rượu đến."

Nói đến rượu, ta nghĩ ra một kế. Trừ rượu, ta còn mang tới một lò huân hương thơm mát đặt trên bàn, từng đợt mùi hương dễ chịu truyền ra. Lòng ta mừng thầm, họ Trầm kia, ngươi xong rồi.

Ta nháy mắt, nói: "Nếu công tử có nhã hứng, chúng ta chơi một trò chơi nhé? Ta đọc một vế, ngài đối một vế, nếu không đối được phải phạt ba chén, còn nếu trong lúc ra vế đối ta không nghĩ ra được thì cũng tự phạt ba chén." Muốn chơi đối thơ với ta sao, phải xem ngươi có năng lực không đã. Đó vốn là một trò chơi không công bằng, kiểu gì cũng là ta nắm đằng chuôi. Trong lòng ta tà ác cười, xem ta chỉnh ngươi thế nào.

Hắn bị làm khó, nói: "Này..." Lại còn giả bộ chính nhân quân tử cái gì.

Ta giành lời: "Nếu công tử không có ý kiến gì, tiểu nữ cũng không khách khí nữa." Ta đọc một câu "Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ."

"Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa." (1) Ta còn chưa nói hết câu, hắn đã đối xong rồi, thật không phục.

"Đa thiểu lâu đài yên vũ trung. Trước đó là câu gì?"

"Câu này trích từ "Giang Nam xuân" của Đỗ Mục. Nam triều tứ bách bát thập tự, Đa thiểu lâu đài yên vũ trung." (2) Thật là đả kích mà! Có cần phải kể lại chi tiết rõ ràng đến vậy không?

"Tế vũ thấp y khan bất kiến."

"Lấy từ "Ngô trung tống Nghiêm Sĩ Nguyên" của Lưu Trường Khanh đời Đường. Tế vũ thấp y khan bất kiến, Nhàn hoa lạc địa thính vô thanh." (3)

"Xuân vũ đoạn kiều nhân bất độ, Tiểu chu sanh xuất liễu âm lai."

"Trích từ "Xuân du hồ" của Từ Phủ thời Tống. Xuân vũ đoạn kiều nhân bất độ, Tiểu chu sanh xuất liễu âm lai." (4)

Sau khi đọc đến n bài thơ, ta đã phải chịu đả kích lớn, nhận ra mình đang làm một điều hết sức ngu xuẩn. Người này tinh thông mọi thi từ ca phú, ở trước mặt hắn ta thật là một nhân vật ngốc nghếch. Ông trời, trêu đùa ta thật vui đúng không? Ta khổ công học mất nửa năm mới hết ba trăm bài thơ Đường mà giờ cứ biến thành phế vật như thế đây.

"Công tử học rộng hiểu sâu, tiểu nữ cam bái hạ phong, một ván này ta nhận thua. Giờ ta ra một vế cho công tử đối được không?" Tình hình hiện tại cho thấy ta đã thua. Nhưng ta không thể tuỳ tiện đầu hàng được, phải đổi cách chơi cho đa dạng.

Hắn cung khiêm (cung kính + khiêm nhường): "Cứ như cô nương nói đi, nếu cô nương đã có nhã hứng như vậy, Trầm mỗ xin phụng bồi."

Ta uống sạch chén rượu: "Yên toả trì đường liễu." (5) Câu này là ta tình cờ thấy được, nghe nói đó là tuyệt đối thời Càn Long. Giờ thì hết đường rồi, đối đi đối đi.

Quả nhiên hắn không đáp được rồi, trầm tư một lúc rồi hỏi: "Xin hỏi cô nương câu này trích từ đâu?"

Ta cười, hỏi lại: "Công tử nhận thua?"

Hắn gật đầu: "Tại hạ nhận thua."

"Câu này là tiểu nữ tự nghĩ ra, đã khiến công tử chê cười rồi." Loạn thất bát tao, nói một cái liền thông suốt hẳn, đây vốn là một câu thiên cổ tuyệt đối, ta không muốn là Thuỷ Linh Lung nữa.

Hắn tán thưởng nói: "Câu này vận dụng thành thạo ngũ hành, kim mộc thuỷ hoả thổ đều đủ cả, lại thêm ý cảnh hết sức xảo diệu. Để đối được câu này cũng phải vận dụng ngũ hành. Cô nương học vấn uyên thâm, tại hạ bội phục."

"Nào có, tiểu nữ tài sơ học thiển, chẳng qua chỉ là làm bừa thôi. Công tử đã nhận thua, có phải nên phạt rượu hay không?" Nhìn hắn uống xong ba chén rượu, trên mặt ta hiện ra vẻ tươi cười. Ta đếm "Một, hai, ba, bốn, năm..." Đếm tới năm, hắn liền ngả xuống bàn. Quả nhiên lợi hại, người bình thường chỉ đếm đến một là đã gục rồi, hắn cư nhiên có thể chống chọi đến năm.

Ta biết hắn sẽ cảm thấy ngủ rất ngon, hơn nữa sáng mai tỉnh lại sẽ nhận được kinh hỉ động trời.

Mưa nhỏ đã ngừng, bùn đất tản ra mùi hương tươi mát, hoa cỏ trong viện cũng trở nên tươi tốt tưng bừng. Một buổi sớm vốn tươi đẹp như vậy, ta vừa mở mắt ra đã hét rầm lên. Toàn thân ta trần như nhộng nằm trên giường, bên cạnh còn có một người khác. Đương nhiên là chúng ta chưa phát sinh cái gì, bởi vì hắn trúng mê dược, là ta đã cởi sạch quần áo nằm ngủ bên cạnh hắn. Thật hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn vĩnh viễn không thể vứt ta rồi, tương lai nhất định là do ta vứt bỏ hắn. Ta tin rằng không đâu tự dưng có thêm một đại tẩu, sắc mặt Vân Sương nhất định sẽ tốt vô cùng.

Hắn bị tiếng thét kinh khủng chói tai của ta đánh thức, vừa mở mắt ra liền thấy vẻ mặt mờ mịt của ta, còn ta thì tay ôm chặt chăn màn quấn quanh người (động tác này ta đã suy nghĩ n lần trong đầu, không biết làm như vậy có giống không). Hắn bắt đầu tỉnh táo rồi, nhìn tình huống phức tạp trước mặt, chân tay luống cuống.

Hắn nhìn ta, nói: "Tối hôm qua ta không mạo phạm cô nương chứ?" Người này thật vô cùng ngu ngốc, bây giờ cái loại tình huống này còn không nhìn ra sao. Ta biết tửu lượng của hắn tốt lắm, cho nên ta cố ý đốt mê hương, căn bản hắn sẽ không nhớ nổi tối qua đã uống bao nhiêu nữa là hoài nghi ta.

Ta đỏ mặt cúi đầu, không nói lời nào. Hai chúng ta trầm mặc hồi lâu, ta nhỏ giọng nói: "Chàng có thể ra ngoài trước không, ta muốn mặc quần áo."

Mặc quần áo xong, ta mở cửa ra, thấy hắn đang bất an đi tới đi lui ngoài cửa, ta bèn gọi hắn vào nhà.

Hắn rất mất tự nhiên mà ngồi xuống đối diện ta, đau khổ nói: "Tối hôm qua ta không làm cái gì chứ?" Ta mới nói là có gì à, đừng trưng cái vẻ mặt này với ta, chẳng lẽ định tố cáo ta cưỡng gian hắn à?

Ta xoắn xoắn khăn tay, nói: "Tự chàng rõ."

"Ta là một kẻ lấy bốn bể làm nhà, ta sợ cô nương đi theo ta phải chịu khổ..."

Ta cắt đứt lời hắn: "Ta không sợ chịu khổ." Những lời này ta tuyệt đối không hề nói lung tung, ta đang ám chỉ ta "thích" hắn, lần này tất cả đều do ta "cam tâm tình nguyện".

Hắn ngạc nhiên rồi nói: "Xin lỗi, lòng ta cũng không thể chứa chấp thêm người khác nữa."

Trong lòng ta lại cười lạnh, si tình với ta đến vậy ư. Ta dịu dàng nói: "Chàng đang nói ta giống vị cô nương kia phải không?"

Hắn gật đầu: "Hai người các nàng thật sự rất giống nhau, trừ tính cách, nhưng cô vẫn không phải nàng ấy."

Ta mỉm cười nói: "Ta nghĩ vị cô nương nọ nhất định xinh đẹp hơn ta, dịu dàng hơn ta, thông tuệ hơn ta. Sở Sở tự biết mình không bằng nàng, không dám đem ra so sánh. Chỉ cần có thể đi theo bên cạnh chàng, ta đã mãn nguyện lắm rồi." Thật không thể tin được câu vừa rồi là ta phun ra, thiếu chút nữa doạ chết mình.

"Nàng không dịu dàng như cô, không thông tuệ như cô, cũng không học rộng tài cao như cô." Hắn lại dám biếm ta thành loại không đáng một đồng như thế sao, thật muốn đánh cho hắn một trận.

Ta kiềm chế tức giận, nói: "Nếu cái gì ta cũng tốt hơn nàng ấy, tại sao chàng vẫn không thích ta?"

"Tính cách nàng cương liệt, thiện lương lại có chút ngốc nghếch. Trên người nàng lại có khí chất hư ảo, chính là thứ bất kỳ ai cũng không có được." Từ ánh mắt của hắn, ta nhìn ra là hắn đang nói lời thật lòng.

Ta đứng lên bước về phía cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói: "Thứ cho ta lắm lời, tại sao hai người lại tách ra?"

Thần sắc hắn lờ mờ, đáp: "Bởi vì hiểu lầm." Hiểu lầm? Hiểu lầm giữa chúng ta e rằng không chỉ một lần thôi đâu.

"Nếu chỉ là hiểu lầm thì chẳng phải chỉ cần giải thích rõ ràng là tốt rồi hay sao?"

"Nàng ấy chưa từng cho ta cơ hội để giải thích."

"Cơ hội là dựa vào bản thân giành lấy, người khác vĩnh viễn không thể cho." Ta nghi ngờ đầu óc mình bị hỏng rồi, đột nhiên triết lý đâu ra mà nói lắm thế.

"Cho đến khi mất đi mới biết hối hận, ta nhất định phải tìm ra nàng, cầu xin nàng tha thứ cho ta."

Ta cười thê lương: "Mất đi rồi mới biết hối hận? Đúng vậy, mất đi rồi mới biết hối hận. Nếu một ngày kia chàng mất đi ta, có phải cũng hối hận không?" Hắn bị ta hỏi như vậy liền không biết trả lời thế nào. Ta thở dài một hơi, nói: "Chàng đi tìm nàng ấy đi, đừng để bản thân phải hối hận." Lão huynh này đầu óc đúng là cổ điển mà, nhất định chỉ muốn chịu trách nhiệm với ta thôi, nói như vậy chẳng qua chỉ để thể hiện ta là một kẻ không màng sự thương hại.

Hắn lấy ra sáo ngọc màu bích lục đặt trên bàn, nói: "Cô cầm lấy cái này, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô. Cho ta một tháng, nếu như vẫn không tìm được nàng, đó là ý trời đã định."

"Nếu tìm được thì sao? Kể cả ta nguyện ý thì vị cô nương nọ nhất định sẽ không chịu chung chồng với ta. Hai người chúng ta, chàng sẽ chọn ai?"

Hắn lại bị ta hỏi đến không thể trả lời.

"Đi tìm nàng ấy đi. Ta ở lại nơi này chờ chàng, vĩnh viễn." Vì báo thù, ta không chỉ hy sinh sắc đẹp dụ dỗ mà còn công phu nghĩ ra nhiều lời như thế, ngày sau ta nhất định đòi lại gấp bội.

Hắn trịnh trọng hứa hẹn với ta: "Một tháng sau nhất định ta sẽ quay lại."

Ta im lặng một chút rồi đáp: "Ta tin chàng, hãy ghi nhớ kỹ ước định của chúng ta."

(1): Hai câu thơ trích trong tác phẩm "Viên nguyệt loan đao" của Cổ Long:

Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ

Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa

Dịch thơ: (chưa rõ người dịch)

Đêm xuân lầu nhỏ mưa rơi

Sớm mai ngõ vắng ai mời mua hoa

(2): Bài thơ "Giang Nam xuân" - Đỗ Mục:

Thập lý oanh đề lục ánh hồng

Thuỷ thôn sơn quách tửu kỳ phong

Nam triều tứ bách bát thập tự

Đa thiểu lâu đài yên vũ trung

Dịch thơ: bản dịch của Trần Trọng San

Oanh kêu mười dặm biếc hồng

Bên thôn quán rượu gió tung bay cờ

Bốn trăm triều cổ thời xưa

Lâu đài bao chốn gió mưa mịt mùng

(3): Bài thơ "Ngô trung tống Nghiêm Sĩ Nguyên" - "Ở đất Ngô tiễn Nghiêm Sĩ Nguyên" của Lưu Trường Khanh:

Xuân phong ỷ trạo Hạp Lư thành

Thuỷ quốc xuân hàn âm phục tình

Tế vũ thấp y khan bất kiến

Nhàn hoa lạc địa thính vô thanh

Nhật tà giang thượng cô phàm ảnh

Thảo lục hồ nam vạn lý tình

Đông đạo nhược phùng tương thức vấn

Thanh bào kim nhật ngộ nho sinh

Dịch thơ: bản dịch của Anh Nguyên:

Gió xuân, chèo đến Hạp Lư

Nước xuân lạnh lẽo, tối mờ lại quang

Hạt mưa thấm áo, chẳng màng

Hoa rơi mặt đất nhẹ nhàng như không

Chiều tà, buồm lẻ trên sông

Nam hồ, cỏ biếc ẩn trong bao tình

Nếu ai hỏi, đáp hộ mình:

Áo xanh, lỡ kiếp nho sinh mất rồi...

(4): bài thơ "Xuân du hồ" - "Ngày xuân chơi hồ" của Từ Phủ:

Song phi yến tử kỷ thì hồi

Giáp ngạn đào hoa trám thuỷ khai

Xuân vũ đoạn kiều nhân bất độ

Tiểu chu sanh xuất liễu âm lai.

Dịch thơ: bản dịch của Lê Xuân Khải:

Bay đi đối én đến bao về?

Chấm nước bên bờ đào ngợp hoa

Cầu ngập mưa xuân người đứng đợi

Thuyền trong bóng liễu biếc chèo ra

(5): "Yên toả trì đường liễu" được cho là tuyệt đối trong lịch sử vì kết cấu ngũ hành: yên (khói) - hoả, toả (khoá) - kim, trì (hồ nước) - thuỷ, đường (đường đi) - thổ, liễu (cây liễu) - mộc. Vế đối có ý cảnh miêu tả hồ nước u tĩnh, liễu xanh rủ quanh, sương khói bao phủ.

Về phần vế đối lại hoàn hảo nhất được cho là "Thâm quyến thiết bản thiêu" , bởi nó cũng có kết cấu ngũ hành: thâm (sâu) - thổ, quyến (con rạch) - thuỷ, thiết (sắt) - kim, bản (gốc rễ) - mộc, thiêu (đốt) - hoả.

Nếu vế đầu uyển chuyển, hàm súc thì vế sau lại mang theo tính áp chế đối phương dựa trên tương khắc của ngũ hành: thổ được tạo ra từ tro tàn của hoả như cái mới thay thế cho cái cũ, thuỷ dập tắt hoả, sắt tạo ra khoá, rễ cây hút nước, lửa đốt cháy cây.

Nói một chút về chương 12:

lẽ sau khi Tố Tố rời đi thì Mi Nương tỉnh lại. Sở Sở mới biết được Mi Nương đồ đệ của Hồng nên đã nhận mình tỷ muội của Hồng . Ban đầu Mi Nương không tin bởi Sở Sở trông quá trẻ, nhưng Sở Sở tín vật của Hồng lúc sinh thời nên Mi Nương liền tin theo gọi Sở Sở cô. Rồi Sở Sở phát hiện ra Tâm Mi (tên thật của Mi Nương) vốn một người rất đơn thuần thiện lương. Hai người hóa giải hiểu lầm trở nên khá thân thiết. Sau đó, Tâm Mi từ biệt Sở Sở để về lại Phong lâu

Toàn bộ phần trên do mình suy đoán dựa vào mạch truyện tiếp diễn những chương sau, mọi người tiếp tục đón đọc ủng hộ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net