Q2 - C19: Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 19: Lễ vật

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Rất nhanh, Mỹ nương đã cầm bức vẽ tới. Ta thấy người trong bức vẽ vô cùng quen mắt, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc hắn là ai. Ta cầm bức tranh giơ lên trước mặt Mi Nương: "Tâm Mi, ngươi có quen người này không?"

Nàng lắc đầu: "Không nhận ra, trên giang hồ không thấy người này." Nàng đưa bức tranh cho Mỹ Nương "Hạ lệnh, toàn lực Phong Vũ lâu truy tìm và điều tra người này."

"Tâm Mi, đã phiền toái ngươi rồi."

Nàng cười nói: "Cô cô, thật không biết người đã đắc tội với kẻ nào thất đức như vậy." Thất đức? Nói đến thất đức, người phù hợp nhất chẳng còn ai ngoài Vân Sương. Trong đầu ta hiện lên bóng dáng Vân Sương, lại đồng thời hiện lên thiếu niên trong bức vẽ, đột nhiên giác ngộ, thiếu niên bán ta đúng là Vân Sương. Nữ nhân này thật là đủ tàn nhẫn, ta vẫn thấy lạ là tại sao ả không bám theo bên người Trầm Vân Đào, hoá ra còn có ý định khác. Ta nắm chặt tay đến nỗi muốn đứt cả gân mạch. Bây giờ ta thật muốn chém nàng ngàn đao vạn quát.

Ta phẫn nộ nói: "Mỹ nương, không cần tra xét nữa, thiêu huỷ bức tranh này cho ta."

"Sao vậy cô cô? Người đã biết hắn là ai rồi à?"

Ta cười lạnh: "Chuyện này ngươi không cần nhúng tay vào, ta sẽ xử lý." Đầu óc ta tràn ngập tưởng tượng vẻ mặt Vân Sương sẽ là cái dạng gì khi chứng kiến ta trở thành tẩu tẩu của ả.

"Chẳng lẽ cô cô có thù hận gì với hắn sao, ta thấy hay là để ta dốc sức một lần đi."

"Ý tốt của ngươi lòng ta xin nhận, chỉ là chuyện này ngươi không quản được đâu."

"Cô cô, chuyện của người cũng chính là chuyện của Phong Vũ lâu chúng ta, làm sao ta có thể buông tay mặc kệ chứ?"

Ta nhíu mày: "Tâm Mi, chuyện của ta ngươi không cần lo lắng quá, bất kể sau này ngươi có thấy gì cũng sẽ không nhịn được cảm thấy kỳ quái."

"Cô cô, người..."

"Tâm Mi, năm đó Hồng Cô sinh ra một đứa con gái, không biết nó đang ở nơi nào? Tỷ tỷ đã qua đời, ta hẳn nên chăm sóc nó thật tốt." Mặc dù ta cùng Hồng Cô giao tình không cạn, nhưng cũng không có hứng thú gì mà đi chăm sóc cho con gái của nàng. Huống chi con gái bảo bối kia của nàng có khả năng chính là kẻ đã hãm hại ta, ta còn không ngu như vậy.

Nàng thốt ra: "Ngọc Nhi..." Tựa hồ như nghĩ đến cái gì, nàng cười cười nói "Cô cô, có một số việc ta không tiện nói ra, mong người lượng thứ." Ngọc Nhi? Thượng Quan Ngọc Nhi? Ta chịu không nổi nữa rồi. Nếu như ta đoán không sai, Thượng Quan Ngọc Nhi chính là con gái của nàng. Cha ta có quan hệ với Hồng Cô từ lúc nào vậy? Ta cố gắng tìm tòi mọi tư liệu trong đầu, tư liệu về Hồng Cô còn sót lại rất ít, rất có khả năng người nàng yêu chính là cha ta.

Ta tận lực áp chế tâm tình của mình, thản nhiên nói: "Ngươi đã không muốn nói ta cũng không gây khó dễ cho ngươi nữa. Tỷ tỷ thu nhận hai người đồ đệ, tại sao ta chỉ thấy mỗi mình ngươi?"

"Ta tìm hiểu được rằng Âu Dương đại ca có thể chưa chết, Mộng sư tỷ đi tìm hắn rồi, hôm sau sẽ trở lại bái kiến cô cô." Vừa nói ra miệng nàng đã lập tức hối hận. Ta biết Tâm Mi chỉ là một cô nương ăn ngay nói thật, tấm lòng thẳng thắn, nói chuyện không hề che đậy, thật không hiểu nàng làm thế nào lãnh đạo được Phong Vũ lâu đây.

Ta ngơ ngác không nói nên lời, lo lắng ngày đó của ta rốt cuộc cũng thành sự thật rồi, Hoàn Lăng thật sự có vấn đề.

Tâm Mi thấy ta hồi lâu im lặng bèn nghi ngờ hỏi: "Cô cô, người sao thế?"

"Ồ, không có gì, ta đang suy nghĩ tỷ tỷ đã qua đời như thế nào."

Nàng trầm tư một hồi rồi nói: "Nếu cô cô không phải ngoại nhân, ta cũng không giấu diếm mà nói thẳng. Năm đó sư phụ bị trục xuất khỏi Ngũ Độc giáo liền đổi lại tên họ, trở thành hiệp đạo nổi danh Giang Nam. Sau vì tranh chức minh chủ lục lâm, người bị trọng thương, không lâu sau liền qua đời." Chuyện của bọn họ ta đã từng nghe Hoàn Lăng kể qua, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng minh chủ lục lâm tiền nhiệm chính là Độc Hậu. Ta tin rằng những chuyện không tưởng này, trừ ta biết, trong thiên hạ này không ai nghĩ ra được.

Ta thở dài: "Ngươi bề bộn nhiều việc, đi trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Ta vừa mới đóng cửa, quay đầu lại đã đập vào Đông Nhạc đại đế. Ta vuốt trán, nói: "Ta nói này Đông Nhạc đại đế, ông đừng có hù chết người như thế. Còn nữa, ông cứ quấy quýt lấy ta làm gì hả?"

Ông ta vuốt vuốt chòm râu: "Ha ha, nha đầu, xem ra ngươi lệ khí chưa tan rồi."

"Rốt cuộc thì ông định quấn lấy ta đến khi nào, ta sợ ông rồi đấy."

"Nha đầu, đã đến lúc."

"Đến cái gì..."

Chưa nói xong, ta đã phát hiện mình đang đứng ở một chỗ khác, nơi này rất quen thuộc, đúng là nơi lần trước Đông Nhạc đại đế đưa ta về 20 năm trước.

"Đông Nhạc thượng tiên, ông bắt ta tới đây làm gì, có phải định đưa ta trở về không?"

"Bây giờ chưa phải lúc trở về, ngươi xem." Ông ta chỉ ngón tay, trước mặt ta xuất hiện một người, y hệt như trên TV. Bên trong là một nơi khá quen thuộc, đúng rồi, là biệt uyển Mộ Dung gia 20 năm trước.

Năm đó Mộ Dung Tích Diễm ôm một đứa trẻ mới sinh trong lòng, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, người hôn nhẹ lên mặt đứa bé, đặt nó vào trong nôi, đi ra bên ngoài. Người vừa đi ra thì có một nữ nhân đẩy cửa tiến vào, chính là Lâu Nguyệt Khanh. Nàng vội vã nhét một viên thuốc vào trong miệng đứa bé, tà ác cười rồi bỏ lại một cây châm tinh tế.

Màn ảnh chợt loé, chỉ thấy Tích Diễm ôm hài tử thất thanh, sắc mặt khổ sở. Đôi mắt nàng hướng tới ngân châm trên đất, trong ánh mắt phun ra ngọn lửa thù hận tột cùng.

...

"Đông Nhạc thượng tiên, cuối cùng thì ông muốn ta nhìn cái gì, sao ta càng nhìn càng thấy kỳ quái?"

"Nha đầu, làm sao ngươi lại có cái tính không kiên nhẫn như vậy? Lão già ta có đứa nghĩa nữ như ngươi thật sự là..."

"Này này, cho dù ông là thần tiên cũng không được nhận con gái loạn chứ, ta đã có n người cha rồi."

Ông ta không nói gì rồi đưa cho ta một quyển sách. Ta đọc hết nội dung bên trong, trợn mắt há hốc mồm, không thốt nên lời nữa. Bên trong nhắc tới Mộ Dung Tích Diễm, Dương Tĩnh Nam, Hồng Cô, Thượng Quan Hạo Hùng, Lâu Nguyệt Khanh.

Quyển sách ghi lại: Mộ Dung Tích Diễm cùng Dương Tĩnh Nam vốn là một đôi, Hồng Cô cùng Thượng Quan Hạo Hùng cũng có nhân duyên ba kiếp. Bởi vì ta xé tơ duyên, lại phá huỷ sổ nhân duyên của bọn họ, cho nên mới có Lâu Nguyệt Khanh chia rẽ. Lâu Nguyệt Khanh vẫn có tình cảm với Dương Tĩnh Nam, vì chia rẽ bọn họ, nàng trộm thuốc của Hồng Cô, độc hại tiểu Tố Tố, cũng hãm hại Hồng Cô. Mộ Dung Tích Diễm không rõ chân tướng, vì báo thù đã cân nhắc để gả vào Thượng Quan gia, thật sự chưa từng coi ta là con, cũng thích chơi đùa trong trò xiếc này, liền đem tình cảm biến thành vũ khí.

Ta đờ đẫn đưa quyển sách cho ông ta: "Nghĩa phụ, ngài cho cpm xem cái này làm gì?" Không biết tại sao ta lại gọi một tiếng nghĩa phụ, đến lúc nói ra mới thấy hối hận.

Ông ta cười ha ha nói: "Ta cho con một lễ vật cho tiếng "nghĩa phụ" này."

"Lễ vật gì?" Thần tiên tặng lễ vật không giống người bình thường, không chừng có thể chữa khỏi cho mặt của ta. Ông ta cười tủm tỉm đưa cho ta một chiếc trâm, ta thấy thật quen mắt, cư nhiên là trâm minh châu của ta. "Nghĩa phụ, cái này hình như là cái gì đó của con."

"Nội thương của con quá nặng, mà ta lại không thể làm trái ngược thiên quy, hy vọng Hàn Phách Mạnh Hồn kết hợp lại có thể giúp con."

Ta không tin, hỏi lại: "Nghĩa phụ, ý của người là nói hạt châu này chính là hợp thể của Hàn Phách Mạnh Hồn?"

"Đúng vậy, con gái của ta thật thông minh. Năm đó Thượng Quan Nhu đã hợp nhất hai thứ làm một, chỉ là chưa ai biết mà thôi."

"Lúc Hồng Cô châm cứu, có phải chúng nó đã cứu con hay không?"

"Cha con tu luyện nội công chí âm, muốn giải khai huyệt đạo cho con, đầu tiên đã lấy nước ôn tuyền trăm năm, còn dùng lực giữ vững độ ấm của nước. Lúc ấy mẹ con ngã xuống đất, may mắn có Mạnh Hồn mới có thể gặp hiểm hoá lành (nguyên văn là "hoá hiểm vi di"). Điều cần nói đã nói, con mau trở về đi thôi!"

Chương 20: Âm mưu

Ta bừng tỉnh, nhận ra mình đang ghé vào bàn mà ngủ thiếp đi, đầu chảy đầy mồ hôi. Đưa tay lên lau hạt mồ hôi trên đầu, ta bất ngờ phát hiện trong tay mình là trâm minh châu. Mộng ư? Hay không phải? Cây trâm ta cầm trong tay đã chứng minh hết thảy, ta lại bị Đông Nhạc đại đế đưa về địa phủ rồi. Cảnh tượng ta đã chứng kiến cũng là thật sao? Nói như vậy, năm đó tiểu Tố Tố đã chết? Ta thở phào nhẹ nhõm, Dương Thành cùng Tố Tố không phải huynh muội.

"Cô cô, người ở đâu?" Tâm Mi gõ cửa.

"Đây, ngươi vào đi."

Mi Nương đi vào, nói: "Ta có chuyện định phiền cô cô một chút."

"Nói đi."

"Cô cô kiến thức rộng rãi, chắc cũng biết lai lịch nữ nhân ngày đó đuổi giết ta phải không?"

"Tại sao ngươi lại hỏi như vậy? Không phải ngươi đã biết nàng ta là người Thần Nguyệt giáo sao?"

Tâm Mi nhíu nhíu đôi mày, nói: "Cô cô cũng không biết lai lịch của nàng sao? Ngày đó người đuổi giết ta đúng thật là người của Thần Nguyệt giáo. Chỉ là Thần Nguyệt giáo luôn không nhúng tay vào sự tình trong chốn giang hồ, làm sao lại muốn đuổi đánh Phong Vũ lâu của ta chứ? Ta vừa nhận được tin tức, nữ nhân này vốn là tỷ tỷ của Thuỷ Linh Lung, đã giết chóc người danh môn khắp nơi, kết thù oán với không ít người."

Tim ta chợt nảy lên, thầm phỏng đoán tỷ tỷ rốt cuộc đang làm cái gì. Nhớ ngày đó nàng từng nói qua, nếu ta xảy ra chuyện sẽ tuyệt đối không buông tha những kẻ đang ngồi, chẳng lẽ nàng đang thực hiện lời hứa ấy? Căn bản nàng không phải tỷ tỷ ruột của ta, tại sao vẫn đối xử tốt với ta như vậy? Từ ngôn hành (ngôn ngữ + hành động) của nàng thì xem ra nàng vẫn luôn coi ta là muội muội. Nếu nàng biết mình đang liều mạng vì một kẻ không phải muội muội chân chính, không biết sẽ thế nào nữa.

Ta nhịn xuống một ngàn lẻ một nghi ngờ, thản nhiên nói: "Nàng đúng là tỷ tỷ của Thuỷ Linh Lung, ngày đó đánh một trận ở Dương gia rồi mang Thuỷ Linh Lung đi hẳn cũng chính là nàng. Về phần lai lịch của nàng, ta cũng không biết."

"Ồ? Cô cô cũng không biết?" Nàng thật coi ta là bà già mấy chục tuổi, cho dù ta có biết cũng không nói cho nàng.

Ta gật đầu nói: "Không tin thì đi hỏi Mộng sư tỷ của ngươi một chút đi, nàng vốn là tỷ muội kết bái của Thuỷ Linh Lung, có lẽ nàng biết." Ta vân đạm phong khinh mà nói, không mang theo vẻ mặt khác lạ nào, thật ra là cố gắng giả vờ mà thôi.

Bây giờ ta đã biết rõ ràng rồi, Hoàn Lăng đến gần ta là có mục đích cả, ngay từ đầu đã biết thân phận của ta rồi. Vừa lúc đi ngang qua liền cứu ta? Khéo léo đến vậy ư? Nàng đối với ta không phải quá tốt rồi hay sao, ta tin trên đời này không có đồ đần nào vô duyên vô cớ liền đối xử tốt với một người vừa quen biết cả. Căn cứ núi Phượng Hoàng, lực lượng Phong Vũ lâu, hơn nữa còn có Tiểu Ngọc nằm vùng nhiều năm, tuyệt đối có khả năng diệt Thượng Quan gia. Nhưng trong trí nhớ của ta thì lão già Thượng Quan kia đối xử với Tiểu Ngọc tốt lắm (tốt hơn ta một ngàn lần, đối với ngoại nhân thì lúc nhỏ nàng là tiểu tỷ tỷ, ta là nha hoàn). Có đứa con gái nào lại đi giết chết một người cha yêu thương mình như vậy? Trừ phi... cha ta căn bản không chết. Ta nghĩ đến lời mẹ từng nói với ta: bí mật của Thượng Quan gia, truyền nữ không truyền nam. Chẳng lẽ... Đây là một âm mưu, một âm mưu toàn thiên hạ.

Tâm Mi kinh ngạc nói: "Cô cô, người biết Mộng tỷ tỷ chính là Hắc Phượng Hoàng?"

Ta cười thản nhiên, bày ra dáng vẻ lão thái bà: "Cô cô ngươi mặc dù già nhưng đầu chưa hỏng, mắt cũng không mù, chuyện trên giang hồ ấy hả, không có gì giấu giếm được ta đâu. Những năm gần đây ta vẫn hỏi thăm xem Hồng Cô ở nơi nào, chuyện về các ngươi ta cũng biết một ít nhưng không quá tường tận." Ta không thể không thừa nhận kỹ thuật khoác lác của ta rất cao minh. Thế nhưng ta cũng là một người mù, bởi vì mù mới không nhìn thấu Tiểu Ngọc, không nhìn thấu Hoàn Lăng.

"Cô cô người thật lợi hại, ta cam bái hạ phong." Ta đã làm gì đâu mà cam bái hạ phong?

"Ngươi rất khiêm nhường, ta thấy trong ba đồ đệ của tỷ tỷ thì ngươi là người thông minh nhất, chỉ là tuổi quá nhỏ nên không hiểu chuyện thôi."

"Thật ra ta cũng không nhỏ, sắp 18 tuổi rồi." Ta suýt chút nước thì phun nước đang uống trong miệng ra. Chưa đầy 18 tuổi? Đùa à, Phong Vũ lâu đại danh đỉnh đỉnh cư nhiên do một nha đầu vị thành niên quản lý? Ta không thể không cảm thán: anh hùng xuất thiếu niên (là anh hùng từ khi còn nhỏ tuổi).

"Ngươi thông minh lại hồn nhiên thiện lương, thật giống tỷ tỷ năm đó." Tìm không ra câu nào để nói, nếu như ta nói nàng là trẻ vị thành niên, không chừng nàng sẽ lập tức xông lên cho ta ăn đòn một trận mất.

Nàng không khỏi xấu hổ cười cười: "Ta làm sao so được với sư phụ chứ. Thật ra Ngọc tỷ tỷ mới trông giống sư phụ." Nói nhảm, nàng ta là con ruột của lão nhân gia Hồng Cô mà.

Ánh sáng dịu dàng tràn vào từ cửa sổ, rất đẹp, vô cùng đẹp. Bích Ngọc cầm một bó hoa bước vào, nói: "Cô nương, hoa đào này có xinh đẹp không? Là ta hái sáng nay đó, bây giờ đem lại đây cho người."

Ta nhận lấy, nói: "Thật là đẹp, nếu như có thể trồng vài cây đào trong phòng thì tốt biết bao."

Nàng cười khì khì một tiếng: "Cô nương, trong phòng sao trồng được đào chứ."

Ta đưa hoa đào cho nàng, nói: "Treo trước cửa đi."

Nàng nhìn hoa đào, nhỏ giọng khen: "Dưới ánh trăng, hoa đào này thật đẹp."

Canh ba ánh trăng rọi lên hoa đào. Trong đầu ta hiện lên ý thơ này. Ánh trăng canh ba, hoa đào, chẳng lẽ...

Ta thay một thân trang phục, lựa lúc canh hai, chuồn ra từ cửa sổ, đi thẳng đến rừng đào. Ánh trăng khiến cho rừng đào càng thêm đẹp huyền ảo.

Ta đi tới phía cuối rừng đào, đối mặt với ta là vài ngọn núi cao. Ta nghe thấy tiếng trống đánh canh ba, lại nhìn kỹ xem xét. Nơi này có địa hình đặc thù, vừa đến canh ba, ánh trăng liền bị che khuất. Không biết từ lỗ nào chiếu xuống một đạo ánh sáng, thẳng tới một cây đào thấp lùn phía trước. Ta vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, nhẹ nhàng bước tới cây đào, nhưng không sao di chuyển được. Hai mắt ta thoáng nhìn, phát hiện một lỗ nhỏ trên thân cây, vội vàng nhét minh châu vào. Ánh trăng chiếu vào minh châu, phát ra ánh sáng màu lục, thẳng một đường. Ta không khỏi bội phục Thượng Quan Nhu sát đất, cửa vào bảo tàng cũng không phải ở chỗ này, người đã xếp đặt mọi thứ đầy đủ thiên thời, địa lợi, nhân hoà, lại thêm khúc xạ ánh sáng khiến cho cây đào trở thành chìa khoá mở ra bản đồ. Vốn người đã nghiên cứu từng góc độ ánh sáng để bố trí thật tốt sự phản quang này. Chỉ cần vào lúc canh ba có ánh sáng từ vị trí cây đào bắn ra sẽ biến thành một con đường.

Ta bất chấp minh châu, đi về hướng tia sáng, tới một con suối nhỏ thì không còn ánh sáng nữa. Ta đánh giá bốn phía, chẳng có gì cả. Ta tưởng có gì đó ở dưới suối bèn thò tay xuống tìm kiếm hồi lâu mà cũng chẳng tìm được gì. Sắc trời cũng không còn sớm, ta âm thầm ghi nhớ vị trí, cất minh châu đi rồi chạy về Như Thuỷ các.

Ta vẫn buồn bực, không thể phí sức lực như vậy được, chẳng có gì để lại cả, ta nhất định phải tìm ra cơ quan. Có thể là có bố trí trận pháp nào đó mà ta không nhìn ra. Ta nghĩ đến nghĩa phụ, người nhất định biết điều gì đó. Ta nhắm mắt lại cầu khẩn: "Nghĩa phụ, nghĩa phụ, người mau hiện thân đi."

"Nha đầu, không phải ngươi chán ghét ta sao? Giờ thì ngược lại còn chủ động tìm ta, có phải có điều gì cần ta hỗ trợ đúng không?"

Ta mở mắt, cười khúc khích: "Ha ha, con biết nghĩa phụ người tốt nhất mà, người có thể dạy con một ít... thuật bát quái ngũ hành không?"

"Từ bao giờ thì ngươi biến thành ham học như thế rồi? Không phải trước đã nói có đánh chết ngươi cũng không học à?"

"Aiz, người thật nhỏ mọn, thật ra bây giờ con muốn học rồi, người hẳn là nên chỉ bảo chứ."

Ai kia đã hoá thành sương trắng mà bay đi.

Sáng sớm hôm sau, Tâm Mi từ biệt ta, nói là gần đây Phong Vũ lâu xảy ra nhiều chuyện, Hoa Thiếu lại không biết đã chạy trốn đi đâu rồi cho nên nàng muốn nhanh chóng quay về. Vốn dĩ nàng yêu cầu ta đi cùng, nhưng ta chỉ cảm tạ rồi từ chối.

Ta tìm Mỹ nương mà đòi khế ước bán thân của Bích Ngọc, mang nàng ta về nhà. Làm danh kỹ vài ngày, cũng không phải là không nhớ đến chốn này. Mỗi lần ta phiền muộn, đau đớn, tổn thương, nơi này vĩnh viễn là bến cảng tránh gió. Chẳng lẽ quãng đời còn lại của ta nhất định phải sống ở nơi này hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net