Q2 - C20: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 20: Âm mưu

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Rất xin lỗi m.n vì chưa thông báo gì đã ngưng update truyện suốt tháng 12. Giờ mình thi xong rồi nên sẽ tiếp tục update :3

Ta bừng tỉnh, nhận ra mình đang ghé vào bàn mà ngủ thiếp đi, đầu chảy đầy mồ hôi. Đưa tay lên lau hạt mồ hôi trên đầu, ta bất ngờ phát hiện trong tay mình là trâm minh châu. Mộng ư? Hay không phải? Cây trâm ta cầm trong tay đã chứng minh hết thảy, ta lại bị Đông Nhạc đại đế đưa về địa phủ rồi. Cảnh tượng ta đã chứng kiến cũng là thật sao? Nói như vậy, năm đó tiểu Tố Tố đã chết? Ta thở phào nhẹ nhõm, Dương Thành cùng Tố Tố không phải huynh muội.

"Cô cô, người ở đâu?" Tâm Mi gõ cửa.

"Đây, ngươi vào đi."

Mi Nương đi vào, nói: "Ta có chuyện định phiền cô cô một chút."

"Nói đi."

"Cô cô kiến thức rộng rãi, chắc cũng biết lai lịch nữ nhân ngày đó đuổi giết ta phải không?"

"Tại sao ngươi lại hỏi như vậy? Không phải ngươi đã biết nàng ta là người Thần Nguyệt giáo sao?"

Tâm Mi nhíu nhíu đôi mày, nói: "Cô cô cũng không biết lai lịch của nàng sao? Ngày đó người đuổi giết ta đúng thật là người của Thần Nguyệt giáo. Chỉ là Thần Nguyệt giáo luôn không nhúng tay vào sự tình trong chốn giang hồ, làm sao lại muốn đuổi đánh Phong Vũ lâu của ta chứ? Ta vừa nhận được tin tức, nữ nhân này vốn là tỷ tỷ của Thuỷ Linh Lung, đã giết chóc người danh môn khắp nơi, kết thù oán với không ít người."

Tim ta chợt nảy lên, thầm phỏng đoán tỷ tỷ rốt cuộc đang làm cái gì. Nhớ ngày đó nàng từng nói qua, nếu ta xảy ra chuyện sẽ tuyệt đối không buông tha những kẻ đang ngồi, chẳng lẽ nàng đang thực hiện lời hứa ấy? Căn bản nàng không phải tỷ tỷ ruột của ta, tại sao vẫn đối xử tốt với ta như vậy? Từ ngôn hành (ngôn ngữ + hành động) của nàng thì xem ra nàng vẫn luôn coi ta là muội muội. Nếu nàng biết mình đang liều mạng vì một kẻ không phải muội muội chân chính, không biết sẽ thế nào nữa.

Ta nhịn xuống một ngàn lẻ một nghi ngờ, thản nhiên nói: "Nàng đúng là tỷ tỷ của Thuỷ Linh Lung, ngày đó đánh một trận ở Dương gia rồi mang Thuỷ Linh Lung đi hẳn cũng chính là nàng. Về phần lai lịch của nàng, ta cũng không biết."

"Ồ? Cô cô cũng không biết?" Nàng coi ta là bà già mấy chục tuổi chắc, cho dù ta có biết cũng không nói cho nàng.

Ta gật đầu nói: "Không tin thì đi hỏi Mộng sư tỷ của ngươi một chút đi, nàng vốn là tỷ muội kết bái của Thuỷ Linh Lung, có lẽ nàng biết." Ta vân đạm phong khinh mà nói, không mang theo vẻ mặt khác lạ nào, thật ra là cố gắng giả vờ mà thôi.

Bây giờ ta đã biết rõ ràng rồi, Hoàn Lăng đến gần ta là có mục đích cả, ngay từ đầu đã biết thân phận của ta rồi. Vừa lúc đi ngang qua liền cứu ta? Khéo léo đến vậy ư? Nàng đối với ta không phải quá tốt rồi hay sao, ta tin trên đời này không có đồ đần nào vô duyên vô cớ liền đối xử tốt với một người vừa quen biết cả. Căn cứ núi Phượng Hoàng, lực lượng Phong Vũ lâu, hơn nữa còn có Tiểu Ngọc nằm vùng nhiều năm, tuyệt đối có khả năng diệt Thượng Quan gia. Nhưng trong trí nhớ của ta thì lão già Thượng Quan kia đối xử với Tiểu Ngọc tốt lắm (tốt hơn ta cả ngàn lần, đối với người ngoài thì lúc nhỏ nàng là tiểu tỷ tỷ còn ta là nha hoàn). Có đứa con gái nào lại giết chết một người cha yêu thương mình như vậy? Trừ phi... cha ta căn bản không chết. Ta nghĩ đến lời mẹ từng nói với ta: bí mật của Thượng Quan gia, truyền nữ không truyền nam. Chẳng lẽ... Đây là một âm mưu, một âm mưu toàn thiên hạ?

Tâm Mi kinh ngạc nói: "Cô cô, người biết Mộng tỷ tỷ là Hắc Phượng Hoàng?"

Ta cười thản nhiên, bày ra dáng vẻ lão thái bà: "Cô cô ngươi mặc dù già nhưng đầu chưa hỏng đâu, mắt cũng không mù, chuyện trên giang hồ ấy hả, không có gì giấu giếm được ta đâu. Những năm gần đây ta vẫn hỏi thăm xem Hồng Cô ở nơi nào, chuyện về các ngươi ta cũng biết một ít nhưng không quá tường tận." Ta không thể không thừa nhận kỹ thuật khoác lác của ta rất cao minh. Thế nhưng ta cũng là một người mù, bởi vì mù mới không nhìn thấu Tiểu Ngọc, không nhìn thấu Hoàn Lăng.

"Cô cô người thật lợi hại, ta cam bái hạ phong." Ta đã làm gì đâu mà cam bái hạ phong?

"Ngươi rất khiêm nhường, theo ta thấy thì trong ba đồ đệ của tỷ tỷ thì ngươi là người thông minh nhất, chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện thôi."

"Thật ra ta cũng không nhỏ, sắp 18 tuổi rồi." Ta suýt chút nước thì phun nước đang uống trong miệng ra. Chưa đầy 18 tuổi? Đùa à, Phong Vũ lâu đại danh đỉnh đỉnh cư nhiên do một nha đầu vị thành niên quản lý? Ta không thể không cảm thán: đúng là anh hùng xuất thiếu niên (là anh hùng từ khi còn nhỏ tuổi).

"Ngươi thông minh lại hồn nhiên thiện lương, thật giống tỷ tỷ năm đó." Tìm không ra câu nào để nói, nếu như ta nói nàng là trẻ vị thành niên, không chừng nàng sẽ lập tức xông lên cho ta ăn đòn một trận mất.

Nàng không khỏi xấu hổ cười cười: "Ta làm sao so được với sư phụ chứ. Thật ra Ngọc tỷ tỷ mới trông giống sư phụ." Nói nhảm, nàng ta là con ruột của lão nhân gia Hồng Cô mà.

Ánh sáng dịu dàng tràn vào từ cửa sổ, rất đẹp, vô cùng đẹp. Bích Ngọc cầm một bó hoa bước vào, nói: "Cô nương, hoa đào này có xinh đẹp không? Là ta hái sáng nay đó, bây giờ đem lại đây cho người."

Ta nhận lấy, nói: "Thật là đẹp, nếu như có thể trồng vài cây đào trong phòng thì tốt biết bao."

Nàng cười khì khì một tiếng: "Cô nương, trong phòng sao trồng được đào chứ."

Ta đưa hoa đào cho nàng, nói: "Treo trước cửa đi."

Nàng nhìn hoa đào, nhỏ giọng khen: "Dưới ánh trăng, hoa đào này thật đẹp."

Canh ba ánh trăng rọi lên hoa đào. Trong đầu ta hiện lên ý thơ này. Ánh trăng canh ba, hoa đào, chẳng lẽ...

Ta thay một thân trang phục, lựa lúc canh hai, chuồn ra từ cửa sổ, đi thẳng đến rừng đào. Ánh trăng khiến cho rừng đào càng thêm đẹp huyền ảo.

Ta đi tới phía cuối rừng đào, đối mặt với ta là vài ngọn núi cao. Ta nghe thấy tiếng trống đánh canh ba, lại nhìn kỹ xem xét. Nơi này có địa hình đặc thù, vừa đến canh ba, ánh trăng liền bị che khuất. Không biết từ lỗ nào chiếu xuống một đạo ánh sáng, thẳng tới một cây đào thấp lùn phía trước. Ta vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, nhẹ nhàng bước tới cây đào, nhưng không sao di chuyển được. Hai mắt ta thoáng nhìn, phát hiện một lỗ nhỏ trên thân cây, vội vàng nhét minh châu vào. Ánh trăng chiếu vào minh châu, phát ra ánh sáng màu lục, thẳng một đường. Ta không khỏi bội phục Thượng Quan Nhu sát đất, cửa vào bảo tàng cũng không phải ở chỗ này, người đã xếp đặt mọi thứ đầy đủ thiên thời, địa lợi, nhân hoà, lại thêm khúc xạ ánh sáng khiến cho cây đào trở thành chìa khoá mở ra bản đồ. Vốn người đã nghiên cứu từng góc độ ánh sáng để bố trí thật tốt sự phản quang này. Chỉ cần vào lúc canh ba có ánh sáng từ vị trí cây đào bắn ra sẽ biến thành một con đường.

Ta bất chấp minh châu, đi về hướng tia sáng, tới một con suối nhỏ thì không còn ánh sáng nữa. Ta đánh giá bốn phía, chẳng có gì cả. Ta tưởng có gì đó ở dưới suối bèn thò tay xuống tìm kiếm hồi lâu mà cũng chẳng tìm được gì. Sắc trời cũng không còn sớm, ta âm thầm ghi nhớ vị trí, cất minh châu đi rồi chạy về Như Thuỷ các.

Ta vẫn buồn bực, không thể phí sức lực như vậy được, chẳng có gì để lại cả, ta nhất định phải tìm ra cơ quan. Có thể là có bố trí trận pháp nào đó mà ta không nhìn ra. Ta nghĩ đến nghĩa phụ, người nhất định biết điều gì đó. Ta nhắm mắt lại cầu khẩn: "Nghĩa phụ, nghĩa phụ, người mau hiện thân đi."

"Nha đầu, không phải ngươi chán ghét ta sao? Giờ thì ngược lại còn chủ động tìm ta, có phải có điều gì cần ta hỗ trợ đúng không?"

Ta mở mắt, cười khúc khích: "Ha ha, con biết nghĩa phụ người tốt nhất mà, người có thể dạy con một ít... thuật bát quái ngũ hành không?"

"Từ bao giờ thì ngươi biến thành ham học như thế rồi? Không phải trước đã nói có đánh chết ngươi cũng không học à?"

"Aiz, người thật nhỏ mọn, thật ra bây giờ con muốn học rồi, người hẳn là nên chỉ bảo chứ."

Ai kia chẳng nói một câu đã hoá thành sương trắng mà bay đi.

Sáng sớm hôm sau, Tâm Mi từ biệt ta, nói là gần đây Phong Vũ lâu xảy ra nhiều chuyện, Hoa Thiếu lại không biết đã chạy trốn đi đâu rồi cho nên nàng muốn nhanh chóng quay về. Vốn dĩ nàng yêu cầu ta đi cùng, nhưng ta chỉ cảm tạ rồi từ chối.

Ta tìm Mỹ nương mà đòi khế ước bán thân của Bích Ngọc, mang nàng ta về nhà. Làm danh kỹ vài ngày, cũng không phải là không nhớ đến chốn này. Mỗi lần ta phiền muộn, đau đớn, tổn thương, nơi này vĩnh viễn là bến cảng tránh gió. Chẳng lẽ quãng đời còn lại của ta nhất định phải sống ở nơi này hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net