Q2 - C21: Thạch động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 21: Thạch động

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Buổi tối, ta đánh ngất Bích Ngọc, mang theo Phi Nhứ lần nữa quay lại rừng đào, tìm được dòng suối nọ. Ta cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, không phát hiện ra chút sơ hở nào. Cứ như vậy trong vài đêm liên tiếp, hôm nào ta cũng đến rừng đào nằm lại một lúc, nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì. Thậm chí ta còn nghi ngờ liệu nơi này rốt cuộc có bí mật hay không.

Thẳng đến tối ngày thứ tám, ta vẫn đến nơi như mọi ngày, vì quá mệt mỏi, ta liền cúi người xuống uống nước. Vô tình cây trâm trên đầu rơi vào nước, ta vội vàng thò tay bắt lấy. Ta cảm thấy nước càng ngày càng nóng, thật sự không chịu nổi nữa, bèn rút tay ra thì thấy con suối kia đã khô cạn nước rồi. Ta biết, là do Mạnh Hồn, là nó đã hút khô nước ở đây.

Đột nhiên, núi rung chuyển kịch liệt, đá vụn rơi xuống, cả thân thể ta cũng lung lay không thể đứng yên, phải dựa vào cây đào mà chống đỡ, miễn cưỡng có thể đứng vững. Chấn động qua đi, trong gian núi xuất hiện một cái khe nhỏ, miễn cưỡng có thể cho một người đi qua. Chẳng lẽ đây chính là bí mật?

Ta giơ minh châu lên chiếu sáng, bước từng bước vào trong khe núi. Thật ra ta rất sợ hãi, ta sợ những tảng đá to đột nhiên sẽ rớt xuống đè chết ta, ta cũng sợ cái khe đột nhiên thu hẹp lại kẹp chết ta nữa. Thế nhưng khe núi càng đi càng rộng, cuối cùng rộng tới hẳn vài thước. Đi tới cuối, một sơn động xuất hiện trước mặt ta, nói là sơn động nhưng lại có một chiếc cổng lớn được sơn đỏ thắm xa hoa. Xung quanh có rất nhiều cây cỏ mọc rậm rạp, còn có hai hàng nước tinh tế hai bên đổ xuống. Ta nhẹ nhàng đẩy, cánh cổng lại tự nhiên mở ra. Ta gắt gao nắm chặt kiếm trong tay, giơ lên nguồn sáng yếu ớt duy nhất là viên minh châu mà chạy vào bên trong.

Đây không phải một sơn động tầm thường, xung quanh giống như được trùng tu vậy, bóng loáng nhẵn nhụi, lờ mờ có thể thấy được rất nhiều đồ án khắc trên vách. Động này không dài lắm, đi một lát đã đến điểm cuối. Phía cuối sơn động có một cái bàn, phía trước nghiễm nhiên lại là một vị lão phu nhân tóc bạc ngồi đó. Bà đưa lưng về phía ta, ta nhìn không thấy khuôn mặt của bà. Xuất phát từ lễ nghi, ta cung kính thưa: "Vãn bối mạo phạm, xin tiền bối lượng thứ."

"Ngươi... là ai? Tại sao lại xông vào cấm địa của Thượng Quan gia?" Giọng nói của bà già nua nhưng lại lạnh như băng, khiến ta nổi da gà toàn thân.

"Vãn bối là Thượng Quan Sở Sở, trong lúc vô ý đã lạc đến đây."

"Ta không cần biết ngươi là ai, chỉ cần xông vào đây sẽ phải chết."

"Hả? Nhưng ta là người Thượng Quan gia, đi xem gì đó của nhà mình cũng là phạm pháp ư?"

"Ngươi có thể không cần chết, chỉ là..." Bà dừng một lát "Ngươi phải trả lời câu hỏi của ta. Nếu như ngươi trả lời được, ta liền đem Cửu Thiên tâm pháp tầng sáu, cũng chính là tầng cuối cùng, tặng cho ngươi, nếu trả lời sai ngươi sẽ chết." Tâm pháp? Trong lòng ta cả kinh, chẳng trách ta luyện bao lâu cũng không thể trở nên lợi hại, hoá ra là tâm pháp ta tìm được chưa đầy đủ.

"Người muốn hỏi gì xin cứ hỏi." Vì mạng nhỏ của minh, ta không thể làm gì khác ngoài thử.

"Đề mục ở ngay trên vách tường, ngươi tự xem đi. Sau khi nghĩ ra đáp án thì khắc vào vách tường."

"Vâng."

Ta xuất ra Hoả điệp tử (chắc là tên chiêu thức hay dụng cụ đánh lửa í .__.), thắp sáng cây đuốc, cả sơn động trở nên ấm áp hơn một chút. Hoá ra khắc trên vách là một ít chiêu thức, thoạt nhìn tinh diệu phi thường, cách vài bước lại có một đề mục. Sống chết trước mắt, ta đành bỏ qua võ công trước mắt, chỉ có thể nhìn mấy cái đề mục.

Kề bên cửa là một đề mục rất kỳ lạ: tú lâu ở Phong Vân trang gọi là gì. Thiếu chút nữa thì ta phun cơm, thứ này cũng tính là đề mục sao. Ta đành bất đắc dĩ dùng kiếm khắc vào ba chữ "Như Ý uyển", ta ở lại nơi này đã được mấy tháng, làm sao không biết cho được.

Đề mục thứ hai: trang chủ đời thứ hai của Phong Vân trang tên là gì. Ta đã xem qua gia phả rồi, là Thượng Quan Phi Tuyết.

Đề mục thứ ba: Đại đường Phong Vân trang có màu sắc gì. (Loại này mà cũng được coi là đề mục á, lau mồ hôi, ta nghi ngờ liệu có phải lão tổ tông kia có tật xấu gì không.) Ta nhớ rõ ràng: màu đen.

...

Mười đề mục đều kỳ lạ đến bất ngờ, cực kỳ đơn giản, loạn thất bát tao, ta thật nghi ngờ có phải mình bị đùa giỡn.

Ta trả lời xong mười đề mục, cung kính nói: "Tiền bối, ta đã trả lời xong hết rồi." Thật lâu cũng không nghe thấy lời đáp lại, ta gọi lần nữa "Tiền bối?" Vẫn không có phản ứng gì. Ước chừng ba phút sau, cả sơn động đột nhiên rung chuyển.

Rung chuyển qua đi, lại một cái khe nữa xuất hiện. Chiếc bàn nọ bỗng ở trước mặt khiến ta giật mình, bên trên là một quyển sách. Bởi vì vị tiền bối kia chậm chạp không đáp lời, ta chậm rãi đi đến trước mặt bà, thế nhưng lại sợ đến tái cả mặt, suýt thì ngã bệt xuống đất. Làm gì có ai, chỉ có một bộ xương trắng mà thôi. Vậy vừa rồi người mới nói chuyện cùng ta là... Quỷ?

"Á!" Ta kinh hãi gào ầm lên. Ta sợ hãi nhìn bốn phái xung quanh, run rẩy cầm lấy quyển sách.

Trong quyển sách có một dòng ghi: Thượng Quan Nhu ta đã chết hơn trăm năm, trước khi chết đã lợi dụng địa chất đặc biệt của thạch động này mà giữ lại giọng nói của mình, thông qua Mạnh Hồn, Hàn Phách mà phát ra. Có thể trả lời hết tất cả các đề tài, nhất định có xuất thân từ Thượng Quan gia, võ công trong động đều có thể học. Vốn trang cuối cùng của quyển sách này là một chương về tâm pháp cuối cùng của Cửu Thiên tâm pháp, khác hoàn toàn với nội dung kiếm pháp ở rừng đào, hy vọng người có duyên sẽ đọc được. Nhớ cho kỹ, động này có thể vào nhưng không thể ra.

Có thể vào nhưng không thể ra? Rốt cuộc là có ý gì? Ta cầm lấy một hòn đá, ném vào đường ra của động. Đá vừa bắn ra ngoài liền có một trận mưa tên bắn xuống. Ta hít sâu một hơi. Nếu như vừa rồi ta không định trả lời các đề mục mà chuồn mất thì giờ này ta đã táng thân rồi.

Thượng Quan Nhu đúng là Thượng Quan Nhu, bà biết ai cũng sẽ hỏi bà điều này, cho nên trước đó đều đã chuẩn bị kỹ càng, làm cho người ta tưởng rằng bà còn sống. Nếu như không phải người Thượng Quan gia, đương nhiên không đáp được, cho nên sẽ phải rời khỏi nơi này, đáng tiếc bọn họ trốn không thoát. Thật ra mấy người nọ nhìn những vấn đề kìa thì coi là ngu ngốc nhưng nếu không phải người có thời gian dài sinh hoạt tại Phong Vân trang thì không thể biết.

Trang cuối cùng là một bức tranh có hình người, rõ ràng là bức tranh về các huyệt đạo kinh lạc trên cơ thể người, phía dưới là khẩu quyết, nhìn như thật vậy. Ta buông quyển sách ra, dập đầu lạy ba cái với hài cốt của bà: "Thượng Quan nữ hiệp, ta rất ít khi bội phục người khác. Nhưng tài trí, võ công của người thật sự khiến ta cảm phục thật lòng."

Ta nhìn kỹ những chiêu thức trên vách tường, nhưng lại phát hiện chúng bắt đầu bị tróc ra, có rất nhiều chỗ đã không còn vết tích gì nữa rồi. Ta quyết định buông tha, không luyện võ công trên vách nữa. Nếu như ta không biết mà cứ luyện bừa thì có thể bị tẩu hoả nhập ma rồi chết mà chưa biết chừng.

Xuyên qua cái khe hẹp, ta đi tới một nơi rất quen thuộc – là đào nguyên, lại là đào nguyên, mà còn có hai người đứng ở cửa. Ta không lưu luyến gì để đứng lại trong đào nguyên, liền trực tiếp từ bí đạo đi ra ngoài.

Phương đông đã bắt đầu trắng, ta vội vã trở về nhà, lại nhìn thấy Bích Ngọc đang chuẩn bị làm điểm tâm, ta bị nàng làm hù chết. Không phải nàng bị ta đánh hôn mê sao? Đang làm điểm tâm ư? Ta trở lại phòng thay quần áo, giả vờ vẻ buồn ngủ, đi ra ngoài, nói: "Bích Ngọc, mới sáng sớm mà đã làm gì thế?"

"Tiểu thư, người đã đi đâu vậy, sao không ở trong phòng?"

"Ta... Ta không ngủ được, liền ra ngoài đi dạo một chút. Sớm như vậy đã làm điểm tâm, cực khổ cho ngươi rồi."

Nàng cười nói: "Ta trời sinh mang mệnh vất vả. Ta không ngủ được, lại không có việc gì để làm, đành đi nấu cơm." Ta miễn cưỡng tin tưởng lời của nàng. Buổi tối hôm qua ta dùng mê hồn hương với nàng, sau đó còn đặt nàng trên giường ngủ tử tế, nàng ta hẳn sẽ không hoài nghi gì gì đó chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net