Chương 1: Xuyên không trở về quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~ 6h00- Dạ An Nguyệt Quốc~~

" Đầu mình... đau như búa bổ. Mà...mình đang ở đâu?" Diệp Tử mở đôi mắt của mình ra. Nàng nhìn xuống... Trời ơi, bộ quần áo thường ngày của nàng đã biến mất, thay vào đó là một bộ y phục quái dị, màu xanh nhạt như màu của bầu trời cao.

Diệp Tử đảo mắt nhìn xung quanh: một căn phòng siêu nhỏ, phải nói là cực kỳ cực kỳ nhỏ, cái giường nhìn kém chất lượng hơn, bẩn hơn, nghèo nàn và tẻ nhạt hơn gấp trăm lần căn phòng của nàng. Diệp Tử nhìn thấy một chiếc gương ở góc phòng nên tiến tới: mặt nàng bẩn, quần áo thì cũ, tóc tai rối như tổ quạ.

" Trời ơi! Ai thế này?"  Diệp Tử nhìn vào mình trong gương, trong lòng không khỏi sửng sốt. Ở thế giới hiện đại, Diệp Tử rất xinh xắn, có thể xếp vào hàng mĩ nữ. Nhưng lúc này đây, nhìn nàng trong gương... khác xa với hình ảnh thường ngày của nàng.

" Còn nữa, đây là đâu? Giường tre, phòng cũ kĩ, phong cảnh cổ đại, còn bộ y phục này nữa. Chẳng lẽ... mình xuyên không sao?"

Diệp tử sửng sốt. Xuyên không ư? Đó là một hành vi siêu nhiên, sao con người có thể làm được? Nàng vội vã định chạy ra khỏi phòng để xem rốt cục đây là đâu thì... một bà lão phúc hậu mở cửa đi vào. Bà nói:

" Tiểu cô nương, tỉnh rồi sao?"

Diệp Tử giật mình, chẳng lẽ bà là người đưa ta về đây? Nghĩ vậy, nàng dè dặt hỏi:

"Xin lỗi, nhưng bà đây là...?"

" Ta là Vương Nhuệ, người đã cứu cháu đấy. Cháu đói rồi phải không, ăn chút bánh đi."

Nói rồi, bà  Vương đưa cho nàng hai chiếc bánh bao thơm phức. Đúng món khoái khẩu của mình, Diệp Tử thốt lên:

" Oa, bánh bao kìa!!! Cảm ơn bà nhiều lắm."

" Cháu gái, cháu nói đây là bánh... gì cơ?"

" Bánh bao ạ!" Diệp Tử vừa ăn ngấu nghiến vừa trả lời.

" Này vị tiểu cô nương, đây là MÀN THẦU, không phải bánh bao bánh biếc gì đâu nhé."

Đến bây giờ Diệp Tử mới nhớ ra thời xưa người ta gọi " bánh bao" là " màn thầu". Nghĩ vậy, nàng xấu hổ nói:

" Dạ, là màn thầu. Cháu xin lỗi."

Vương Nhuệ lắc đấu cười rồi mới chú ý đến bộ dạng của Diệp Tử. Khẽ chau mày, bà nói:

" Y phục của cháu bẩn quá. Lại đây, ta cho cháu mượn tạm một bộ mà mặc!"

Diệp Tử vâng lời lấy một bộ y phục đi thay. Nhưng khi đến trước cửa tủ, nàng thấy có rất nhiều bộ y phục nữ tính, điệu đà. Chắc chắn đây không phải là đồ của bà Vương Nhuệ. Chẳng lẽ trong nhà này còn ai khác sống sao?

Như đã hiểu được khúc mắc của Diệp Tử, bà Vương khẽ nói:

" Những bộ y phục này đều là của Đường Ân, con gái ta. Nó đi xuất giá năm 15 tuổi, nhưng cho đến năm ngoái thì nó đã... bỏ mạng rồi."

Bỏ mạng... có nghĩa là CHẾT sao? Diệp Tử giật mình:

" Tại sao cô ấy lại chết... à quên... bỏ mạng?"

" Ta cũng không biết. Bên phía triều đình xác nhận đây là tự tử. Nhưng... ai mà biết được cơ chứ? Thôi, cháu ăn xong rồi thì xuống đi, ta sẽ cho cháu một công việc nhỏ. Phải rồi, tên cháu là gì?"

"D...Diệp Tử"

" Ừ. Tử Nhi à, xuống nhanh nhé!'

 Tử Nhi, cách gọi này, lần đầu tiên nàng nghe thấy. Nó thật là ấm áp, thân thiện biết bao. Nàng bắt đầu cảm thấy mến bà lão phúc hậu này, nhanh chóng thay y phục rồi chạy xuống lầu dưới.

Nhưng Diệp Tử là người hiện đại mà, nên chắc chắn nàng không thể tự mình mặc bộ y phục rườm rà đó được. Nàng chạy xuống bếp thì bị bà Vương Nhuệ nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc:

" Tử Nhi, đến cả bộ y phục mà cháu vẫn không mặc nổi sao? Nữ nhi kiểu gì vậy? Lại đây, ta sửa cho!''

Diệp Tử ngoan ngoãn để bà sửa lại y phục. Bà Vương khéo léo mặc cho nàng phần lót trong, rồi đến phần khoác ngoài, cuối cùng bà thắt chặt đai váy của nàng. Từ một bộ y phục không ra thể thống gì, bà Vương đã biến hóa nó thành một bộ cánh màu lam đẹp đẽ, đơn giản, mái tóc cũng được cuốn lên rất gọn gàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net