Vạn Kiếp Tương Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2016

**** Trên chiếc thuyền mật****

" Chào mừng các vị khách quý bốn phương tập hợp lại trên chiếc thuyền mật này ngày hôm nay! Tất cả mọi người hầu như đã nhận được tấm thiệp được gửi thông qua email, buổi đấu giá cho Lam Thần Bích Phượng- viên ngọc đáng giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này đã được đưa tới đây. Ai ra giá cao nhất sẽ được Lam Thần Bích Phượng." MC cầm mic nói thật to.

Cũng phải! Chiếc thuyền rất rộng và các vị khách cũng không phải là ít. Ai ai cũng đeo một chiếc mặt nạ đủ kiểu, đủ màu, đủ thể để che giấu đi danh tính của mình. Chiếc thuyền mật nàykhông chỉ chứa các vị khách quý mang trên mình hàng tỷ nhân dân tệ, mà còn chứa cả các vệ sĩ, bảo vệ để bảo vệ cho viên ngọc quý gía nhất trên thế giới này khỏi tên trộm nổi tiếng trong giới đồ cổ- Diệp Tử, cái tên mà bất cứ tỷ phú nào nghe thấy cũng phải nổi da gà. Nàng là tên trộm duy nhất có thể trộm những món đồ cổ mà các tay tỷ phú bỏ ra hàng tỷ nhân dân tệ, hàng triệu dollar để có được. Diệp Tử cũng chính là tên trộm trẻ tuổi nhất, 19 tuổi- Cái tuổi mà bọn chúng phải ngỡ ngàng khi nghe thấy.

" Giá khởi điểm là 10000 nhân dân tệ. Nhưng trước khi các vị ra giá, hãy cùng chiêm ngưỡng Lam Thần Bích Phượng." MC một tay cầm mic, một tay ra hiệu cho cô gái ở phía cánh gà mang viên ngọc ra.

Viên ngọc đã được lộ diện sau chiếc khăn được dệt từ loại lụa thượng hạng, viên ngọc lam lấp lánh dưới ánh đèn như mặt biển xanh biếc bao la. Quanh viên ngọc xanh là một đường viền ngọc bích được khắc tỉ mỉ thành hình con phượng và phía dưới khắc thêm hình con rồng cổ. Tô điểm cho Lam Thần Bích Phượng là hàng loạt các viên ngọc quý được tìm thấy và nhập về Trung Quốc.

" Mời mọi người bắt đầu ra giá!"

Trong lúc bọn họ ra giá, bóng dáng một cô gái đang đứng trên nóc một tòa nhà nhìn về phía con thuyền, mái tóc đen tuyền bay phất phơ trong gió, đôi mắt tinh ranh, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thàng một đường cong hoàn mĩ. Nàng khoác trên mình một cái áo choàng đen, trên đôi vai có một con chim đại bàng đang đậu và bên cạnh nàng là một túi đồ nghề. Và cô gái đó, hẳn là mọi người đã biết- Diệp Tử.

" Nguyệt Hy, bay đi!" Diệp Tử ra lệnh cho con đại bàng.

Nguyệt Hy dùng móng nhấc Diệp Tử thả lên nóc thuyền*. Đám bảo vệ mặc dù đã nghe thấy tiếng động nhưng cứ ngỡ là do bên trong. Tận dụng sơ hở này, Diệp Tử đột nhập vào bên trong chiếc thuyền mật. Lôi đám dụng cụ trong túi ra, nàng tắt hết hệ thống điện và đá vỡ cửa sổ. Những người bên trong bây giờ đang vô cùng hoảng loạn nhưng chúng vẫn phải ở yên đó. Vì đây là thuyền, mà thuyền ở trên biển, đặc biệt là biển này một khi đã rơi xuống là khống có đường ngoi lên. Bọn chúng có hai lựa chọn: Một là ở trên thuyền và bảo toàn tính mạng, hai là nhảy xuống và chết. Dĩ nhiên, chúng chọn phương án một.

Diệp Tử dùng roi cuốn lấy đèn chùm lớn và nhảy xuống sân khấu. Vì trời quá tối nên viên ngọc phát ra ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng. Bỗng Diệp Tử lấy ra một cái bình nhựa, xịt khói ra cả không gian. Khói màu hồng rất huyền ảo, có thể khiến cho con người ta đắm chìm vào nó như một thứ độc dược thần kì. Nhưng ai mà ngờ được rằng những làn khói đó chính là thuốc mê, loại có thể thôi miên, khiến cho con người nhìn thấy ảo giác, dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Mọi người lần lượt gục xuống cái bàn trước mặt( mặc dù chúng vẫn đeo mặt nạ) nhưng còn Diệp Tử? Nàng đã kịp thời lôi chiếc mặt nạ chuyên dụng từ trong túi ra, nhanh chóng cầm viên ngọc lên.

" Nguyệt Hy!" Nàng gọi

Con đại bàng bay vào, dùng móng vuốt nhấc nàng lên và bay về phía màn đêm tĩnh lặng, mặc cho đám người kia nằm đó bất tỉnh.

" Tốt, vậy là ta đã lấy được Lam Thần Bích Phượng. Bọn người ngu ngốc, viên ngọc này không dùng để làm đồ trang trí cho các ngươi đâu, tác dụng của nó còn ghê gớm hơn nhiều. Nhưng thật đáng tiếc, các ngươi coi thường ta quá rồi." Diệp Tử cười khẩy rồi biến mất.

Thoát khỏi bộ dạng nguy hiểm đó, Diệp Tử trở về với bộ dạng đơn giản, thanh thuần. Nhảy lên chiếc giường ấm áp, nàng lôi snack ra, bật TV và khống quên cho Nguyệt Hy ăn cùng.

" Bản tin thời sự hôm nay có một tin mới: Cảnh sát đã tìm thấy chiếc thuyền chứa các tỷ phú, đại gia,... của các gia tộc, tập đoàn lớn đang tham gia vào cuộc đấu giá cho viên ngọc quý Lam Thần Bích Phượng nhưng chưa có sự đồng ý hay thông qua của chính phủ. Toàn bộ gia sản của họ sẽ bị tịch thu tạm thời, còn viên ngọc quý đã bị trộm bởi tên trộm đã làm khuynh đảo giới đồ cổ- Diệp Tử,...." Tin vẫn còn dài và chúng làm cho Diệp Tử không thể nín cười.

" Toàn cái lũ không có đầu óc, chỉ biết bảo vệ lợi ích cá nhân mình thì làm sao có thể thắng được bà đây cơ chứ ?"

Diệp Tử là một người có chỉ số IQ khá cao. Nàng rất thông minh, nhưng vì sống cô độc từ nhỏ, cũng vì ưa mạo hiểm nên nàng mới dấn thân vào con đường đạo chích. Nếu mà nhìn quanh căn phòng của Diệp Tử, hẳn là mọi người sẽ thấy rất đơn giản. Nhưng không ai biết rằng, đằng sau bức tranh phong cảnh mùa đông là cả một gia tài lớn ngang bằng gia tài của lũ tỷ phú mới bị bắt đi.

" Nguyệt Hy, ngươi nghĩ sao?" Diệp Tử quay lại nhìn con đại bàng đang đậu trên thành giường.

Nguyệt Hy kêu lên một tiếng, nhưng đó cũng đủ để Diệp Tử hiểu Nguyệt Hy đang đồng ý với mình.

Đang nằm xem TV cùng với bịch Snack thứ N, viên Lam Thần Bích Phượng bỗng nhiên lóe sáng và hiện ra một từ ngữ cổ. Tính tò mò nổi lên, Diệp Tử đặt nhẹ tay lên viên ngọc.

Bổng nhiên, mí mắt nàng trở nên nặng trĩu. Nàng không thể giữ cho mình tỉnh táo, cơ thể cũng không còn nghe theo nàng nữa. Diệp Tử gục xuống giường và chìm vào giấc ngủ, trong tay vẫn nắm chặt viên ngọc...

* Vì đây là truyện xuyên không, nên chúng tớ có thể chém tung trời nổ bão. Mong mọi người đừng để ý!!! >o<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net