Chương 10: Chuyện phòng tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến nơi, Diệp Tử theo hoàng thượng vào thư phòng. Tuy nàng đã đến nơi này 2 lần, nhưng lần nào vào cũng phải há hốc mồm vì sự lỗng lẫy, nguy nga của nó. Thư phòng gì mà... rộng bằng cả cái sân nàng vừa quét. Diệp Tử kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả y phục trong tay. Nhìn nàng lúc này thật nực cười.

" Ngậm miệng vào đi, kẻo nước dãi của ngươi dây ra đây thì có mà dọn đến ngày mai." ( Ra: Ahhh... Hoàng thượng rất trất'sss >0<)

Nghe vậy, Diệp Tử mới bừng tỉnh. Bỗng hoàng thượng nói tiếp:

"Giờ thì sao?"

"D...Dạ???" Diệp Tử vẫn ngây ngốc.

" Ngươi còn không mau đi tắm?"

" À vâng. Nô tì sẽ đi ngay lập tức."

Khi Diệp Tử định chạy ra ngoài, hoàng thượng bỗng gọi với theo:

"Này!"

Diệp Tử dừng bước, quay người về phía hoàng thượng. Nàng hỏi:

" Hoàng thượng có việc gì cần dặn tiểu nữ sao?"

" Ngươi tắm ở đây luôn đi."

Ách!!? Thư phòng này còn có cả phòng tắm nữa ư? Nàng nhìn quanh một lượt mới nhận ra có một cách cửa lớn ở phía góc phòng. Rốt cuộc căn phòng này còn có thể rộng đến mức nào nữa? Thấy mặt Diệp Tử lại ngây ngốc, hoàng thượng giận dữ hét lên:

" Nhanh!!!"

Diệp Tử giật mình, tức tốc chạy về phía phòng tắm. Nhìn theo bóng dáng vội vã của nàng, hoàng thượng lại thở dài. Bỗng ngài phát hiện ra một điều rất hệ trọng: Diệp Tử chạy vội quá... Y phục còn chưa kịp nhặt lên...

~ Trong phòng tắm~

" Wowww! Đã quá!"

Diệp Tử ngâm mình trong hồ tắm rắc đầy cánh hoa hồng. Nàng vui vẻ nghịch nước, thầm ước: " Giá mà phòng tắm của nô tì cũng bằng một phần ba căn phòng này thì tốt biết mấy!" Tắm xong, Diệp Tử đi lên bờ. Bỗng nàng nhìn quanh: Hình như... nàng không mang theo y phục. Nàng nhớ lại: Lúc đó, vì bị hoàng thượng lớn tiếng mắng nên Diệp Tử chạy luôn vào, y phục rơi xuống. Vậy là, bộ y phục đó ... vẫn ở ngoài kia sao? Nàng phải  làm gì bây giờ đây? Chẳng lẽ bảo hoàng thượng lấy hộ? Nhưng thế thì xấu hổ chết đi được! Nhưng nơi đây là thư phòng của hoàng thượng, đâu có ai dám vào mà không xin phép chứ? Thôi, nàng cứ liều một phen vậy.

" Hoàng thượng..." Diệp Tử nhỏ giọng gọi

Đang mải làm việc, hoàng thượng thờ ơ nói:

" Có chuyện gì?"

" Tiểu nữ đánh rơi y phục ở ngoài thư phòng. H...Hoàng thượng có thể mang vào đây giúp tiểu nữ được không ạ...?"

Nghe vậy, hoàng thượng dừng tay. Ngài nhìn về phía góc phòng, rồi phì cười. Biết ngay mà, nha đầu ngốc này! Ngài đứng dậy, lấy bộ y phục bị rơi trên sàn. Ngài cầm lên một mảnh vải  trắng mỏng, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là phần áo lót trong. Mặt hoàng thượng thoáng phiếm hồng. Ngài cầm hết đống đồ lên, nhanh chóng bước thật nhanh đến phía phòng tắm, trong lòng không khỏi xấu hổ. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ngài còn chưa bao giờ cầm trên tay đồ của phụ nữ. Vừa nãy... quả thật là lần đầu tiên. Đến cửa phòng tắm, hoàng thượng goi nhỏ:

" Diệp Tử!"

Đang ngồi thẫn thờ, bỗng nghe thấy tiếng gọi, Diệp Tử không chút do dự liền chạy ra mở cửa. Đập vào mắt nàng là... HOÀNG THƯỢNG. Nhưng lúc này, vẻ mặt hoàng thượng rất buồn cười: mắt thì trợn ngược lên, miệng thì há hốc ra, quần áo trong tay thì rơi xuống. Diệp Tử cảm thấy thật kỳ lạ. Nàng bèn nhìn xuống dưới. Lúc này, Diệp Tử mới phát hiện ra: Trên người nàng còn không có miếng vải che thân.

" Á!!!!!!!!!!"

Diệp Tử hét to, rồi đóng sầm cửa lại. Nàng thở hồng hộc, đầu óc cũng trở nên rối loạn.

" Lúc nãy mình làm sao vậy? Sao lại có thể bất cẩn như thế chứ?"

Mặt Diệp Tử trở nên đỏ lựng, luôn miệng mắng bản thân là đồ ngốc. Nhưng hình như... y phục của nàng vẫn còn đang ở ngoài cửa. Diệp Tử rón rén mở cửa, để mở hé một khoảng rất nhỏ rồi thò tay ra, khẽ nói:

"H... Hoàng thượng, y phục của tiểu nữ..."

Vẫn đang giữ nguyên trạng thái " mắt chữ A, mồm chữ O", nghe thấy tiềng Diệp Tử, hoàng thượng tỉnh lại, luống cuống đặt y phục vào tay Diệp Tử rồi bỏ chạy.

Nhận được y phục, Diệp Tử nhanh chóng mặc vào. Mặt nàng lại trở nên đỏ hơn nữa.

" Ây da, không được liên tưởng nữa."

Diệp Tử cấu mạnh vào má mình. Nhưng quả thật, nhìn vẻ mặt của hoàng thượng lúc đó... NGỐ TÀU chết đi được ^_^. Nàng cười thật lâu rồi mới đi ra ngoài.

" Hoàng thượng, tiểu nữ tắm xong rồi..."

Mặt hoàng thượng vẫn còn đang như một quả cà chua. Ngài ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tử lắp bắp:

" V...Vừa nãy, thật ra, trẫm..."

" A, tiểu nữ hiểu mà. Tiểu nữ không để ý đâu. Là do tiểu nữ bất cẩn quên y phục."

Hoàng thượng thở phào, rồi bỗng nghiêm mặt:

" Từ nay không được bất cẩn như vậy nghe chưa?"

" Tiểu nữ biết rồi ạ."

Hoàng thượng gật đầu, tiện tay với cho nàng một chồng sách.

" Ngươi đọc hết toàn bộ số sách này. Hai ngày sau trẫm sẽ kiểm tra nội dung từng quyển."

Mặt Diệp Tử trợn tròn. Cái gì cơ? Đọc hết chỗ sách này? Trong hai ngày? Chẳng lẽ hoàng thượng không đếm à? Chỗ này... ít nhất phải 10 quyển. Mà với trình độ amateur của nàng thì.... có mà đọc đến năm sau. Nhưng nàng vẫn phải chịu đựng:

" Tiểu nữ biết rồi ạ..."

Diệp Tử ôm đống sách đó và bắt đầu đọc. Nàng đọc rất chậm, cũng vì nàng nắm cổ văn chưa được chắc. N tiếng sau, không chịu nổi nữa, nàng bỏ sách xuống, vặn cô tay cho đỡ mỏi. Bỗng nàng nhìn về phía bàn làm việc, hoàng thượng vẫn ngồi đó, chăm chú phê duyệt sổ sách. Là nô tì riêng của hoàng thượng, Diệp Tử có cơ hội được nhìn ngài rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn kĩ đến vậy. Hoàng thượng rất cao, to. Tóc ngài được tết theo kiểu nam tử nhà Mãn Thanh, làn da màu đồng mạnh mẽ. Hoàng thượng có ngũ quan rất cương nghị, sống mũi cao, thẳng, mày rậm. Diệp Tử nhìn hoàng thượng đến thất thần. Nàng nghĩ thầm:" Trai đẹp kiểu này ở thời hiện đại khó kiếm lắm." Bỗng hoàng thượng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tử:

" Không lo mà học đi, lại suy nghĩ cái gì đấy?"

" Dạ, vâng..."

Có trời mới biết Diệp tử rất ghét học. Nhưng vì có chỉ số IQ khá cao nên chỉ cần liếc qua một lần là nàng nhớ rất kĩ. Diệp Tử lại dí măt vào quyển sách. Bỗng nàng nhìn thấy một dòng chữ rất quen, chắc chắn đã được nhìn thấy ở đâu đó rồi. Diệp Tử nghĩ mãi không ra, bỗng nàng nghe tiếng gọi:

"HOÀNG HUYNH!"

Cả hai người đồng loạt ngẩng đầu. Thì ra là Diệc Phi. Nhìn bộ dạng của nàng, có vẻ là đang rất vội vã.

" Diệp Tử? Ngươi cũng ở đây à?"

" À, vâng..."

" Có thể cho ta mượn hoàng huynh một lát được không."

Lúc này, hoàng thượng bỗng nói:

" Diệc Phi, có chuyện gì vậy?"

" Huynh đi với muội được không? Chuyện hệ trọng lắm!"

" Được , đi thôi."

Hai người chạy ra phía sân vườn. Nhìn Diệp Phi mồ hôi nhễ nhại, hoàng thượng cảm thấy rất thương xót. Bỗng công chúa nói:

"Hoàng huynh..."

" Có chuyện gì vậy? Muội cứ bình tĩnh đã."

" Lạc Hy... trốn ngục rồi..."

---------------------------------------------------------------------------------------

Huhu, rất xin lỗi mọi người vì cả tháng nay Ra không update chương mới ToT

Vừa mới đi xong, lại còn nghỉ lễ, bận túi bụi. Giờ Ra mới có thời gian rảnh để ngồi gõ hơn 1000 chữ đây.

Mong mọi người ủng hộ bộ chuyện này nhé, Ra hứa khi nghỉ hè sẽ up thường xuyên cho các bạn.

Mà nhân tiện giới thiệu luôn, chương sau sẽ xuất hiện nhân vật mới nhé ^_^. Nhân vật này sẽ là một trong những nhân vật chủ chốt của " Vạn kiếp tương tư"

Vote cho tớ nhé!!!

Love

Rachel Kakaka


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net