Chương 9: Hắc Bạch vương phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lạ thật, sao bỗng dưng trời mưa to thế nhỉ? Diệp Tử liếc mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ
Bên ngoài, mưa vẫn rơi nặng hạt, sấm chớp cứ ùn ùn kéo tới. Lúc nãy trời còn rất đẹp, không hiểu sao giờ lại như vậy. Thời tiết như đang cảnh báo điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra. Bên cạnh khung cửa, nàng mân mê quyển sách dày cộp trong tay. " Hôm nay trẫm bận, ngươi nhớ phải đọc xong hết đống sách bày, rồi thuật lại nội dung  cho trẫm." Lời nói của hoàng thượng cứ vang lên trong đầu Diệp Tử. Ngài là hoàng đế, là người gánh vác cả Dạ An Nguyệt quốc này, đương nhiên quyền uy sẽ rất lớn. Diệp Tử không thể nào không nghe theo lời hoàng thượng. Tuy đã về khuya, nhưng Diệp Tử vẫn phải cố gắng học nốt. Từ bé đến giờ, không ai có thể ép buộc nàng làm việc này việc kia. Nàng từ nhỏ đã là người rất vô tư, thích làm gì thì làm. Nhưng không hiểu sao chính hoàng thượng lại là người có thể khuất phục nàng. Đây đã là cuốn sách cuối cùng rồi! Nàng gấp sách lại, đứng lên đi hít thở không khí cho đỡ mỏi mắt.
"Hmmmmm....." Ngoài cửa, lấp ló bóng dáng của một bé gái.
Diệp Tử ngạc nhiên nhìn bé gái lạ mặt, nàng nhanh chân bước tới bên bé gái đó.
" Bé gái, em cần gì?" Diệp Tử nở một nụ cười hiền từ
" D...Dạ... Mẫu thân nương nương muốn gặp chị..." Bé gái ấp úng, cố gắng nấp thân hình nhỏ bé của mình sau cánh cửa. Nhìn qua y phục của cô bé, có thể đoán được rằng em là người của hoàng tộc. Nhưng mẫu thân của em ấy là ai?
" Hàn Nhi, không cần phải núp." Một giọng nói trong trẻo phát ra. Một người phụ nữ bước ra. Toàn thân người đó chỉ khoác mỗi một bộ y phục trắng toát, mang lại cảm giác rất sợ hãi. Nhưng khí chất của người đó rất quý phái. Mái tóc đen huyền thả dài xuống, không đeo bất kì trang sức nào trên người cùng với đôi mắt to tròn như ngọc trai đen. Nhưng làn da của người đó trắng bệch đến kì lạ, cảm giác như không phải người phàm...
" Xin hỏi, nương nương đây là..." Diệp Tử bất giác lùi về phía sau.
" Ta? Hắc Bạch vương phi. " Người phụ nữ đó dùng đôi mắt đen huyền nhìn Diệp Tử.
" Hắc là màu đen, Bạch là màu trắng..." Diệp Tử lẩm bẩm " Tên vị vương phi này lạ thật..."
" Có gì không ổn sao?"
" Khoan đã, người là vương phi của hoàng thượng sao?"
" Không" Vương phi mỉm cười một cách bí ẩn. "Ta là vương phi của ai không quan trọng. Ta tới đây chỉ để khuyên ngươi rằng, tai họa đang ập đến Dạ An Nguyệt quốc. Ngươi hãy nhắc hoàng thượng chuẩn bị tâm lý."
" Như vậy là sao? Nương nương nói như vậy... chẳng lẽ sẽ có chiến tranh thật sao?"
" Hàn Nhi... Ta đi thôi con..." Vị vương phi nhanh chóng cầm tay đứa bé rồi đi khuất.
Tính đi theo vương phi nhưng khi chạy đến cửa, vị vương phi đó đã hoàn toàn biến mất. Hắc Bạch vương phi rốt cuộc là ai? Sẽ có tai họa gì ập tới? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Diệp Tử chậm rãi đóng cửa lại suy nghĩ nhưng không tài nào tìm ra được lời giải.
~ Sáng hôm sau ~
" Tử Nhi!" Giọng của Diệc Phi vang lên trong không gian tĩnh lặng.
" H...Hả.." Diệp Tử giật mình, suýt làm rơi cây chổi trong tay

" Ta mang màn thầu theo này!" Nhìn dáng vẻ của công chúa, chắc chắn nàng đang có chuyện vui.

" À phải rồi! Công chúa có biết điều gì về Hắc Bạch vương phi không?"

" Hắc Bạch vương phi? À... Đó chỉ là quý danh của bà ấy thôi. Bà ấy chỉ mặc duy nhất hai màu đen và trắng, tượng trưng cho âm dương. Bà ấy họ Lạc, là một trong những phi tần của thái thượng hoàng. Lúc đó, ta mới chỉ có 3, 4 tuổi thôi. Lạc vương phi đối xử với ta rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả mẫu hậu nữa. Chỉ tiếc rằng... bà ấy đã qua đời khi còn rất trẻ. Ta nghe đồn rằng bà ấy đã treo cổ tự vẫn dưới sự chèn ép của chốn hậu cung, nhưng không biết đó có phải sự thật không nữa! Ngoài ra thì ta không nhớ lắm..." Nói đến đây, công chúa bỗng nghiêm mặt suy nghĩ. " À phải rồi! Hắc Bạch vương phi còn có 2 người con gái, là Hàn Nhi và..." Nói đến đây, công chúa bỗng nhiên im lặng. Người con gái còn lại là một người nàng không muốn nhắc lại nhất. Bỗng dưng công chúa nhíu mày. " Khoan đã! Sao ngươi lại có thể biết về Hắc Bạch vương phi khi ngươi mới chỉ vào cung chưa lâu? Chưa kể tới việc Hắc Bạch vương phi dường như đã đi vào quên lãng. Mọi người trong cung cũng không còn nhắc tên bà kể từ khi vị vương phi đó mất." Diệc Phi chuyển từ ngạc nhiên sang bối rồi, rồi trở nên nghi hoặc.

" A... Đ...Đó là vì .... có một cuốn sách đề cập tới Hắc Bạch vương phi nên tôi mới tò mò hỏi công chúa thôi..."

" À, ra là vậy! Ngươi cố gắng học cho tốt nhé, kẻo mất bao nhiêu công hoàng huynh ta đã dạy ngươi."

Diệp Tử gật đầu. Nàng cảm thấy thật sợ hãi. Hắc Bạch vương phi đã mất rồi. Chẳng lẽ... vị vương phi đêm đó... là MA sao? Trời ơi, chẳng lẽ trong cung này có MA?

Diệp Tử là một người không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ... MA. Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Tử trở nên trắng bệch.

" Diệp Tử? Ngươi sao vậy?" Công chúa lo lắng hỏi

" À..à. Tôi không sao. Công chúa về trước đi, tôi còn phải làm nốt công việc này đã."

Công chúa mỉm cười gật đầu. Nàng chào tạm biệt Diệp Tử rồi từ tốn ra về. Cố gắng gạt bỏ suy nghĩ về ma, Diệp Tử nhanh chóng quét xong cái sân rộng lớn, rồi làm nốt các công việc còn lại.

~ N tiếng sau~

" Phù! Cuối cùng cũng xong!!!"

Diệp Tử thở phào, rồi ngồi bệt xuống đất. Trông nàng lôi thôi,nhếch nhác chẳng khác gì mấy tên ăn xin ngoài chợ. Đang định đứng lên ra về, bỗng nàng nghe thấy tiếng gọi:

" Diệp Tử!"

Là giọng nam à? Mà giọng này nghe quen qua. Thôi chết rồi, là hoàng thương. Nghĩ ra, Diệp Tử vội vàng cúi đầu xuống:

" Nô tì xin thỉnh an hoàng thượng."

" Miễn lễ"

Hoàng thượng nhíu mày nhìn nàng từ đầu tới chân. Cái thể loại gì thế này? Tóc tai thì rối như tổ quạ, y phục thì nhăn nhúm, mặt mũi đầy những vết dơ bẩn. Ngài nghiến răng, nói:

" Bộ dạng này của ngươi là sao đây?"

" À... Nô tì làm việc liên tục cho xong thành ra người hơi bẩn. Hơn nữa, tối hôm qua nô tì thức đêm để đọc sách nên cũng không có đi tắm..."

Nghe xong, mặt hoàng thượng càng tỏ vẻ không hài lòng. Ngài nhẹ giọng:

" Không nên để thân thể bẩn như vậy, rất có hại cho sức khỏe."

Diệp Tử kinh ngạc. Hoàng thượng đang quan tâm nàng sao? Thấy vậy, Diệp Tử lắp ba lắp bắp:

" Dạ... Nô tì sẽ về tắm rửa ngay lập tức."

" Ừ. Tiện thể trẫm cũng đi theo xem ý thức học của ngươi như thế nào."

Diệp Tử đi sau hoàng thượng về phủ. Trên đường đi, chính hoàng thượng cũng không hiểu nổi tại sao khi nãy ngài có thể nói lên một lời như vậy. Dường như mỗi khi ở cạnh Diệp Tử, ngài đều có một cảm giác rất khác. Cũng không biết những cảm giác ấy là gì, nhưng Diệp Tử luôn mang cho ngài những cảm xúc mới mẻ. Nghĩ vậy, khóe môi hoàng thượng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong nhàn nhạt.
P/s: Vote cho tớ nhé!! Vì hạnh phúc trẻ thơ 😊😊😊😊
Rachel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net