Chương 6: An nguy của quốc ( 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~ 6: 00 chiều, Tử Đằng thành~

" Oa!!! Hoa tử đằng mùa này đẹp quá Diệp Tử nhỉ?"

Từ lúc mới xuất cung đến giờ, cứ năm phút Diệc Phi lại gọi Diệp Tử lại gần để xem hết cái này với cái khác.

" Công ch... à... Diệc Phi, mấy thứ này ta xem đến chán rồi. Sắp tới quán bà Vương rồi đó."

" Diệp Tử này! Khi nào rảnh ta sẽ cho ngươi đi xem các thành của Dạ An Nguyệt quốc nhé. Cảnh ở quốc ta là đẹp nhất đấy."

Diệc Phi lại chuyển sang kể lể một loạt về triều  đình. Diệp Tử cảm thấy rất lạ, nàng thầm nghĩ: " Lạ nhỉ? Theo như hiểu biết của mình, công chúa không phải là người quan tâm tới việc triều chính nhiều. Tại sao Diệc Phi lại có hiểu biết rộng như vậy? Lẽ nào còn có vị công chúa nào khác sao?" Hít một hơi thật sâu, Diệp Tử tò mò hỏi:

" Ừm... công chúa. Ngoài người ra còn có vị công chúa nào khác không?''

Diệc Phi im lặng N giây, rồi nàng vui vẻ đáp:

" Tử Nhi này, ta không ngờ ngươi cũng quan tâm tới việc này đấy. Ta là đệ nhất công chúa, sau ta còn có hai vị hoàng muội nữa, là Băng Dao muội muội và Lạc Hy muội muội. Băng Dao cai quản Trường An thành. Thành này quanh năm bao phủ bởi tuyết, địa hình rất phức tạp. Băng Dao quả thật là một người rất giỏi, có thể cai quản được ở một nơi như thế. Nhưng tính tình muội ấy rất khó gần, rất lạnh. Còn Lạc Hy.... lòng tham vô đáy, đã từng cai quản Trung Long thành- thành giàu nhất của Dạ An Nguyệt quốc. Vì tính cách của muội ấy, đã rất nhiều lần nhân dân đứng lên chống lại Lạc Hy. Mới đây thôi, Lạc Hy mắc phải một tội rất lớn, làm cho hoàng huynh ta rất nổi giận. Hiện giờ muội ấy đang bị giam cầm."

Đang mải mê nghe công chúa kể chuyện, bỗng Diệp Tử nghe tiếng gọi to:

" TỬ NHI à!"

Diệp Tử ngạc nhiên. Nàng quay người lại, thấy bóng dáng bà Vương Nhuệ quen thuộc đang giàn giụa nước mắt. Cuối cùng cũng được gặp lại bà ấy, Diệp Tử vui mừng chạy đến, nhào vào lòng bà,cười khúc khích:

" Bà à, cháu nhớ bà nhiều lắm!"

Công chúa đứng đằng xa nhìn hai người, trong lòng thầm cảm động. Nàng tiến lên phía trước, khẽ cười:

" Bà Vương, bà còn nhớ ta không?"

Nghe thấy giọng nói lạ, bà Vương ngẩng đầu lên. Đập vào mắt bà là một người con gái rất xinh đẹp. " Đây chẳng phải là Diệc Phi công chúa sao?" Nhận ra người con gái này, bà vội vàng cười tươi:

" Chà, lâu lắm mới thấy công chúa. Cháu vào nhà đi, ta làm màn thầu cho!"

" Haha, cảm ơn bà nhiều. Nhưng bà cứ coi cháu như một nữ nhi bình thường cũng được, cháu là bạn của Tử Nhi mà!"

" Công chúa... là bạn của Tử Nhi sao?"

Nói rồi, bà há hốc mồm, nhìn Diệp Tử với ánh mắt " KHÔNG- THỂ-TIN-NỔI" Cảm thấy rất ngại trước cái nhìn của bà Vương, Diệp Tử vội vàng nói:

" Thôi, ta vào nhà đi đã. Công chúa rất thích màn thầu của bà đó!" 

" À...ừ... Ta vào thôi"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong lúc đợi bánh, Diệc Phi rảnh rỗi thi tham quan ngôi nhà nhỏ của Vương Nhuệ. Nàng vừa đi vừa xem rất chăm chú, cứ như là đang ở trong một di tích nào đó vậy.

" Đây là nhà dân sao? Lần đầu tiên ta được nhìn thấy đó. Hơi bé nhỉ.... nhưng lại rất ấm áp!"

Bỗng nàng dừng lại, kinh ngạc nhìn bức chân dung trước mặt. Trong tranh là một thiếu nữ dịu dàng, thanh thoát đứng giữa một rừng hoa tử đằng.

" Đường Ân...?"

" Công chúa, người biết Đường Ân tiểu thư sao?"

" Ta biết chứ. Đường Ân tiểu thư là một nữ nhi rất tốt bụng, dịu dàng mà còn xinh đẹp nữa. Chỉ tiếc rằng nàng ta đã từ trần  quá sớm."

Giọng Diệc Phi trở nên buồn hẳn. Diệp Tử thấy vậy, nhân cơ  hội hỏi:

" Nàng ấy... tự tử sao? Hay là bị ai ám hại?"

" Ta cũng không rõ. Họ nói nàng ấy tự tử. Nhưng..."

" Là bị ám hại đúng không? Ai đã giết con bé?"

Nghe giọng nói đó, cả hai người đồng loạt ngẩng đầu lên. Vương Nhuệ đã đứng trước cửa từ lúc nào, tay vẫn đang cầm đĩa màn thầu nóng hổi. Thấy vậy, Diệc Phi liền hỏi:

" Bà là mẫu thân của Đường tiểu thư sao? Bà cứ bình tĩnh đi, đó chỉ là nghi vấn của cháu thôi. Cháu hứa sẽ cố gắng điều tra chân tướng sự việc nên bà yên tâm nhé."

" Đa tạ công chúa.."

" Ồ, màn thầu đến rồi này, ăn thôi!!!"

Công chúa vô tư ngồi ăn ngấu nghiến, miệng luôn nói: " Màn thầu của bà Vương đúng là ngon nhất." Bà Vương đang yên lặng, bỗng nhìn Diệp Tử mới nhớ ra " Không phải Diệp Tử đang bị giam sao?" Bà hỏi"

" Diệp Tử à, cháu được thả rồi sao?"

Diệp Tử hơi bất ngờ, nàng đành nói:

" Dạ... cũng có thể coi là vậy... Thực ra..."

" Diệp Tử về đây để thu dọn đồ đạc, bắt đầu từ ngày mai sẽ trở thành nô tì của hoàng thượng."

Nghe công chúa nói vậy,  bà Vương trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi. Hoàng thượng là một vị vua nghiêm nghị, từ trước đến nay chưa từng nhận nô tì, phi tần cũng chỉ thành thân cho có. Ngoài Diệc Phi công chúa và hoàng thái hậu, ngài không quan tâm tới bất cứ người phụ nữ nào, kể cả hai vị muội muội còn lại của mình. Diệp Tử trở thành nô tì của hoàng thượng, không biết sẽ phải trải qua những khổ cực gì nữa? Bà cảm thấy rất thương cho cô bé này. Mắt đã ngấn lệ, bà nói:

" Diệp Tử à? Cháu có thể suy nghĩ lại không? Ta thực sự không muốn cháu phải chịu nhiều khổ cực."

" Đó là lệnh của triều đình, không ai có thể cản được đâu bà ạ."

" Tử Nhi à..."

Lúc này, Vương Nhuệ đã khóc thực sự. Công chúa thấy vậy liền tiến lên an ủi:

" Bà yên tâm đi. Hoàng huynh đúng là nghiêm nghị thật, nhưng còn có cháu mà! Lúc Diệp Tử tủi thân thì cứ tìm đến cháu, cháu luôn sẵn sàng tiếp đón. 

" Cảm tạ công chúa."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Diệp Tử bước vào phòng. Kể ra nàng cũng chẳng có đồ đạc gì, khi xuyên không tới đây nàng đi tay không. Y phục cũng chỉ có vỏn vẹn 3 bộ, trong đó 2 bộ là y phục cũ của Đường Ân tiểu thư. Nàng thở dài, thời gian trôi qua nhanh quá. Mới đó thôi, nàng ở lại Dạ An Nguyệt quốc này cũng gần một tháng rồi, dần dần quen với cách xưng hô, phong tục ở đây.  " Không biết bây giờ ở thời hiện đại thế nào rồi, tin mình biến mất chắc phải rầm rộ lắm." Gói gém hết đồ đạc vào chiếc tay nải nhỏ, Diệp Tử bước xuống lầu, khẽ cười:

" Cháu chào bà. Cháu sẽ ổn thôi, bà không phải lo lắng cho cháu đâu." rồi nàng nhìn về phía Diệc Phi " Mình đi thôi công chúa."

Đến trước cổng thành, Diệp Tử dừng chân, sợ hãi nhìn về nơi rộng lớn đó. Đã là lần thứ 2 rồi... Lần thứ nhất là vì vụ Tam Sinh Thế, còn bây giờ thì.... Chỉ cần bước qua cánh cổng kia thôi là cuộc đời nàng sẽ bước xuống thân phận làm tì nữ. Cảm thấy Diệp Tử hơi run, công chúa bèn an ủi:

" Không sao đâu, Diệp Tử à! Ngươi sớm làm quen thôi. Ta đã nhờ thượng cung Vệ chỉ dạy ngươi rồi. Bà ấy tốt lắm, vậy nên đừng sợ nữa, nhé?"

Diệp Tử gật đâu, bước theo công chúa đến nơi làm việc của các cung nữ. Họ đều đang hăng say làm những công việc khác nhau như giặt giũ, ủi đồ, may áo,... Rất hài lòng với năng suất làm việc của các cung nữ, công chúa vỗ  tay:

" Tốt lắm! Mọi người cứ thế mà phát huy"

" Công chúa thiên tuế." Tất cả các cung nữ dừng lại công việc của mình, đồng loạt nói.

"Ừ, các ngươi tiếp tục đi."

Các cung nữ lại tiếp tục công việc của mình.Bỗng một người phụ nữ bước ra, chào hỏi công chúa rồi nói:

" Thưa công chúa, phải chăng đây là Diệp cô nương?"

" Phải. Ta hi vọng ngươi có thể chỉ bảo thật tốt cho Diệp Tử." Công chúa mỉm cười.

" Công chúa yên tâm, thần sẽ làm hết sức."

" Được rồi. Ta để Diệp Tử ở đây cho ngươi, giờ ta có việc rồi."

Thượng cung Vệ chào Diệc Phi, rồi quay sang Diệp Tử:

" Diệp cô nương, đi theo ta!"

" D... Dạ" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net