Chương 7: An nguy của quốc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Tại thư phòng~

" Hoàng huynh! Huynh đang làm gì vậy?" Công chúa đi vào cùng vẻ mặt tươi tắn, vui vẻ như mọi khi.

" Không có gì nhiều. Trẫm vẫn không thể hiểu được, rốt cục thì... Hỏa Thần quốc đang âm mưu gì đây. Băng Dao cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó rất lạ với việc mua bán giữa biên giới hai quốc. Lý Giang tướng quân cũng có cảm giác giống Băng Dao ở biên giới của Tương Sinh thành và Quy Long Phượng quốc." Hoàng thượng đang đau đầu với âm mưu xâm chiếm Dạ An Nguyệt của kẻ thù.

" Có thể... Hỏa Thần quốc và Quy Long Phượng quốc đang hợp tác lại?" Công chúa bước tới bàn làm việc của hoàng thượng.

" Không thể nào, hai quốc đấy xưa nay đã nổi tiếng không hòa hợp."

" Nhưng là con người, bọn chúng sẽ sẳn sàng làm bất cứ thứ gì để đạt được thứ mình muốn. Hoàng huynh, mọi thứ đều có thể xảy ra. Ở thời của thái thượng hoàng, ta cũng đã biết Hỏa Thần quốc đã làm những gì. Chúng sẽ không từ thủ đoạn nào để có được Dạ An Nguyệt quốc."

Nói rồi, công chúa rút cây trâm cài trên đầu và đâm xuống biên giới của Quy Long Phượng quốc trên bản đồ. Nhìn chằm chằm vào nơi hoàng muội đánh dấu, hoàng thượng nói:

" Biên giới của Quy Long Phượng quốc và Trường An thành sao?"

" Phải! Quốc ta và Quy Long Phượng quốc chỉ được ngăn cách đúng bằng một con sông. Sống chết, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mất mạng trong gang tấc."

" Sông Vong An nổi tiếng rất sâu, rất khó để chúng vượt qua. Nhưng chỉ cần cái lạnh thấu xương của Trường An thành thì có thể đóng băng dòng sông, từ đó tạo thành một đường đi khá vững chắc cho chúng. Theo những gì mà Băng Dao bẩm báo, bọn chúng đã mua rất nhiều đá tuyết để thuận tiện hơn." 

Hoàng thượng quay ra nhìn công chúa. Như hiểu được ý ngài, Diệc Phi nói:

" Vậy lần này... muội lại phải ra mặt sao? Nếu muội không lầm, lần cuối muội ra trận là ở Trường An thành, hỗ trợ cho Băng Dao dưới danh nghĩa của một vị tướng." 

" Phải, trẫm hiểu. Mẫu hậu sẽ chắc chắn không cho muội ra trận đâu. Từ trận chiến năm đó, mẫu hậu đã rất tức giận. Hơn nữa, mẫu hậu cũng luôn muốn giữ cho con gái mình vẻ thục nữ."

" Muôi biết chứ! Nhưng đây là vì quốc. Nếu muội không ra trận lần này thì ngày tàn của quốc ta cũng chỉ còn là thời gian thôi."

" Vậy trẫm sẽ cố gắng thuyết phục mẫu hậu, mặc dù không muốn người buồn."

~ Tại chỗ Diệp Tử~

"Đó là những gì nô tì của hoàng thượng phải làm, cô nhớ rồi chứ?" Vệ thượng cung hỏi sau khi thuyết trình cả một bài dài cho Diệp Tử nghe.

" Tiểu nữ đã hiểu rồi!"

Diệp Tử thở phào. Không ngờ làm nô tì cho vua lại mệt mỏi đến vậy. Công việc chất cao như núi, dường như gấp đôi công việc của các nô tì khác.

" Tốt! Đây là y phục của cô. Nơi nghỉ ngơi của cô sẽ ở đây. Nhớ là phải dậy lúc canh 5 và nghỉ lúc canh 3 nghe chưa, không được trễ dù chỉ một phút

" Dạ"

" Ừm. Giờ thì ta tạm cho cô nghỉ. Cô đi đâu cũng được nhưng nên nhớ là không được đến những nơi có nhiều lính canh vì đó là những nơi cấm. Cần thiết thì hãy hỏi ta hoặc đệ nhất công chúa."

" Dạ"

Sao cảm giác này kì lạ vậy nhỉ?  Thì ra đây là thứ mà mọi người gọi là " áp lực" sao? Lần đầu tiên trong đời Diệp Tử mang nhiều gánh nặng trên vai như vậy.

Khi Diệp Tử bước ra ngoài, nàng đã thấy Diệc Phi đang đứng tươi cười ngoài cửa.

" Đi chơi với ta, Tử Nhi" Công chúa nắm tay Diệp Tử kéo đi.

" H..Hả?"

" Nhanh nào!"

Theo sau công chúa, Diệp Tử đi tới một nơi hẻo lánh. Đường rất dốc. Nàng cứ đi tiếp, cảm giác mình đang lên một nơi rất cao. Bỗng công chúa dừng lại, nói:

" Diệp Tử... đến nơi rồi."

Diệp Tử dừng lại nhìn quanh. Đây là... núi sao? Hơn nữa, lại còn ở trên đỉnh. Khung cảnh ở đây đẹp quá, thật thơ mộng. Phía xa ngọn núi này còn có thác nước trong veo đổ xuống. Cỏ cây xanh rì, muôn hoa rực rỡ khoe sắc thắm.  Không kìm được lòng mình, nàng thốt lên:

" Đẹp quá... ( ^//^)"

" Rất đẹp phải không? Nơi này là đỉnh của Trường Lưu sơn. Đứng từ đây ta có thể nhìn thấy toàn bộ Dạ An Nguyệt quốc." Công chúa chậm rãi nói.

Diệp Tử gật đầu. Thì ra đây chính là Trường Lưu sơn trong truyền thuyết. Nàng xuyên không về đây đúng là không uổng phí mà! Được nhìn thấy biết bao nhiêu cảnh quan thiên nhiên nhiên hùng vĩ. Đang yên tĩnh, bỗng công chúa mở lời:

" Ngươi thấy Dạ An Nguyệt quốc như thế nào?"

" Dạ An Nguyệt quốc hả? Rất đẹp. Quang cảnh ở đây rất thơ mộng, trữ tình. Người dân hiền hòa, thân thiện, đồ ăn cũng rất ngon và người trong chiều cũng rất tốt nữa, đặc biệt là công chúa."

Công chúa nghe vậy, cười lớn. Nàng nói:

" Ngươi cứ nịnh ta như vậy, thật sự là... ngại quá."

" Không đâu, tôi nói sự thật đấy. Công chúa là một người rất tốt bụng, lại xinh đẹp nữa."

" Cảm ơn Tử Nhi! Vậy giả sử... Dạ An Nguyệt quốc và ta... không còn nữa thì sao?

Giọng công chúa trở nên trầm hẳn xuống. Diệp Tử sửng sốt: " Không còn nữa... phải chăng là MẤT sao?" Nghĩ vậy, nàng nghi hoặc hỏi:
" Quận chúa nói vậy là có ý gì?"

" Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta."

" Nếu Dạ An Nguyệt quốc và công chúa... không còn nữa thì chắc chắn sẽ rất buồn. Dạ An Nguyệt quốc đẹp và thịnh vượng như vậy, tôi thật sự mong quốc có thể trường tồn mãi. Còn nếu công chúa không còn nữa...

Nói đến đây, mắt Diệp Tử đã ngân ngấn nước. Trong cuộc đời nàng, nàng đã sống với khổ đau quen rồi nên gần như nàng không khóc. Nhưng thực sự nàng không thể nghĩ đến chuyện công chúa ra đi. Cô ấy đẹp như vậy, tốt vậy, hiền vậy. Hơn nữa, cô ấy cũng là người đầu tiên coi Diệp Tử là bạn. Nếu Diệc Phi ra đi, chắc Diệp Tử cô đơn đến chết mất. ( Ra: =.=, để xem về sau ngươi có cô đơn ko?) Nhưng tại sao công chúa lại đề cập đến vấn đề đấy?" Diệp Tử gấp gáp hỏi:

" Công chúa hãy nói thật cho tôi biết, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra đi!"

" Chẳng giấu gì ngươi, Diệp Tử à. Ta nghĩ Hỏa Thần quốc và Quy Long Phượng quốc đang hợp lại với nhau để đánh chiếm Dạ An Nguyệt quốc. Trận này... có lẽ ta sẽ ra mặt."

Diệp Tử cố moi hết kiến thức lịch sử của mình. Hỏa Thần quốc là một quốc có thế lực rất mạnh, đã đánh chiếm được rất nhiều quốc lớn nhỏ khác nhau, luôn tôn sùng Hỏa Long ( Ra: Có ai nghĩ đến Natsu ko?), khí hậu quanh năm nóng như lửa? Còn Quy Long Phượng quốc, nếu nàng nhớ không nhầm thì là nước láng giếng của Dạ An Nguyệt quốc và cũng là một đối tác trung thành. Tại sao một quốc như vậy lại có thể đi hợp tác với kẻ thù? Hơn nữa, công chúa nói người sẽ ra mặt, không lẽ...

" Công chúa chính là vị tướng đã chỉ huy trận chiến tại Trường An thành vào năm XXX sao?"

" P... Phải. Tử Nhi à, ngươi cũng hiểu biết thật đấy!"

Nếu vậy thì trận chiến này công chúa sẽ ra mặt. Nhưng trận này khó hơn trận trước rất nhiều. Với sự hợp tác của Quy Long Phượng quốc, thế lực của Hỏa Thần quốc sẽ tăng lên gấp bội. Như vậy, rất có thể công chúa sẽ...

" Yên tâm đi Diệp Tử à! Ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu như ta có mệnh hệ gì thật thì... ngươi hãy chăm sóc cho hoàng huynh ta cho tốt. Huynh ấy nhìn vậy thôi chứ làm việc cực nhọc lắm, cho nên cơ thể huynh ấy thiếu sức rất nhiều. Ta nói mãi huynh ấy vẫn không chịu nghỉ ngơi. Giúp ta nhé, được không?"

" Đ... Được rồi."

" Còn nữa, ta tặng ngươi cái này."

Nói rồi, công chú lấy từ bộ y phục của mình ra một cây trâm cài tóc rất đẹp. Cây trâm làm bằng vàng, có những viên đá quý màu xanh dương sáng lấp lánh như nước biển được kết thành một bông hoa tử đằng. Diệp Tử vốn chuyên về đá quý, nên vừa nhìn nàng đã nhận ra đây là đá Aquamarine. Công chúa cười:

" Đây là cây trâm mà ta yêu quý nhất. Giờ ta tặng lại cho ngươi. Mong ngươi sẽ luôn giữ gìn đồ vật này thật cẩn thận, để nếu như ta có mệnh hệ gì thì ngươi vẫn luôn nhớ đến ta.

Khi nhận lấy cây trâm, Diệp Tử đã rơi nước mắt. Thấy vậy, công chúa tiến tới ôm lấy nàng và an ủi.

" Nào nào, đừng khóc nữa! Nữ nhi không nên yếu đuối như vậy. Có thể ta sẽ chiến thắng mà? Cho nên đừng khóc nữa... nhé?"

Diệp Tử gật đầu. Hai người cứ ngồi trên đỉnh núi nhìn xuống, nhìn về phía Dạ An Nguyệt quốc để ghi nhớ mãi hình ảnh một quốc thịnh vượng, yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net