Chương 3 : Học viện quốc xã.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edvard bước ra khỏi cánh cổng, nơi thời gian hiện tại là năm 1943, Đức. Đang đi lang thang thì 1 mùi bánh nướng thơm ngon từ đâu bay vào mũi anh làm anh say đắm. Anh lần theo mùi bánh đó đến được 1 tiệm bánh ngọt cách đó khá xa. Tiệm bánh đó vừa mới mở cửa. Anh vừa đi vừa nhìn ngắm tiệm bánh trước tiệm bánh có 1 cái biển ghi '' CẤM NGƯỜI DO THÁI, BA LAN VÀO TIỆM BÁNH! ''. Edvard đang nghĩ mình là người Nga chắc được vào. Đang đứng nhìn vào cái biển và suy nghĩ thì đột nhiên có 1 viên sĩ quan SS cũng đi vào cùng anh. Viên sĩ quan nhìn vẫn còn trẻ. Nhìn anh với gương mặt ngạc nhiên vì cái Outfit của anh. 

Outfit của anh:

Trên lưng còn bonus thêm 1 cái balo đen nữa để đựng đồ linh tinh. 

- Anh không phải là người ở đây à? 

Viên sĩ quan hỏi anh, mắt vẫn chăm chăm nhìn anh từ trên xuống dưới không rời 1 chút. Có lẽ là đang nghi ngờ anh là người Do Thái hoặc Ba lan. 

- Ờ, tôi là người nước khác. 

Edvard trả lời lại. Viên sĩ quan vẫn tiếp tục nhìn anh. Mắt liếc ngang liếc dọc trên người anh. 

* Cái lòn gì vậy trời?* 

Andrew nghĩ. Lấy điện thoại ra soi mặt mình coi có dính cái gì không thì viên sĩ quan hỏi tiếp '' Đó là gì thế?'' Viên sĩ quan hỏi anh. Mắt lộ rõ sự tò mò về người thanh niên này. Gương mặt nghiêm nghị của sĩ quan cũng được thả lỏng hơn 1 chút. 

- Iphone 15 Promax. Xịn xò con bò. 

Edvard vui vẻ trả lời nhưng có 1 chút lầy lội.

- Nó trông thật lạ mắt.

Viên sĩ quan nói tiếp. Mắt nhìn vào thứ ăn đi vài tháng lương của Edvard.

- Ừ. Nó là bảo bối của tôi đấy.

Edvard nói, tay xoa xoa con Iphone 15 màu xanh dương của mình. Anh quý bảo bối của mình rất nhiều.

- Quý khách muốn mua món bánh nào ạ?

Người bán bánh hỏi.

- Ừm... 2 Donuts và 1 Croissant.

Edvard nói nhanh gọn lẹ để rời khỏi đây. Vì người sĩ quan SS này có vẻ đang nghi ngờ anh là gián điệp Liên Xô. Anh làm sao thoát khỏi cặp mắt này đây. Nhân viên nhanh chóng gói bánh rồi đưa cho anh. Anh nhanh chóng bước ra khỏi quán để đi thuê phòng khách sạn.

Viên sĩ quan ấy vẫn dõi theo anh, cho người lái xe chở hắn bám theo anh. Edvard nhận ra mình đang bị bám theo nên nhanh chóng rẽ sang con đường khác để rời đi. Viên sĩ quan đâu có chịu thua nên đi theo. Ai ngờ Edvard đã mở cổng không gian đi trước. Sĩ quan qua đến nơi thì còn cái nịt. Edvard đã đi ra khỏi hẻm trở lại đường đi thẳng. Sĩ quan không thấy anh thì ra khỏi hẻm, ai ngờ lại thấy anh đang đi 1 cách bình thường trước mắt. Chẳng lẽ sĩ quan bị hoa mắt. Edvard tới 1 công viên, ngồi lên ghế đá rồi thưởng thức những chiếc bánh nướng ngon lành , ăn xong thì anh rời đi và thành công tìm được 1 khách sạn. Thuê phòng rồi đi chơi. Đang đi thì lại gặp lại sĩ quan. Edvard đang cố tìm kế trốn đi thì sĩ quan lại thấy anh. Gọi anh lại. Anh đành đi đến.

- Anh đang đi đâu vậy?

Viên sĩ quan vui vẻ hỏi.

- Đi chơi.

Andrew trả lời nhanh gọn lẹ vì anh còn đang muốn đi khám phá.

- Ừ, đi chơi vui nhé.

Sĩ quan chúc anh đi vui vẻ rồi anh và sĩ quan đường ai nấy đi.

Anh vui vẻ đi ăn, uống rượu 1 cách vui vẻ rồi tiếp tục đi dạo. Thấy lính Đức ở khắp mọi nơi. Nhìn anh với con mắt của người" Bình Dương ". Edvard đang đi dạo thì có 1 cô gái Đức đến xin in tư anh. Edvard từ chối rồi rời đi.

Đang đi thì đi thì có 1 ông chú đang không biết sửa cái đài của mình như thế nào. Anh liền tỏ ra muốn giúp đỡ. Ông chú liền đồng ý. Anh vừa đặt tay sửa có 1 cái là cái đài hoạt động chạy ro ro như mới. Điều này khiến ông chú kinh ngạc nghĩ anh là thiên tài. Sau đó ông chú cảm ơn anh rồi anh tiếp tục đi chơi.

Về khách sạn rồi ngủ 1 giấc.

Hôm sau, anh đi dạo thì có đi ngang 1 trại trẻ mồ côi, thấy những đứa trẻ làm anh cũng nhớ đến Peter.

Đang đi thì đột nhiên, có 1 người va trúng anh. Đó là 1 thiếu niên tầm 17 tuổi. Cậu thiếu niên đó vội vàng xin lỗi anh. Edvard cũng vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi. Sẵn tiện anh cũng hỏi tên cậu là gì.

- Werner Pfennig.

Cậu thiếu niên trả lời.

- Werner Pfennig à. Cái tên đẹp đấy.

Edvard nói.

Anh nhanh chóng làm quen được với cậu bé.

1 tháng sau:

Anh và cậu thân với nhau hơn bao giờ hết. Anh có lúc còn vào để xin phép mấy bà sơ để dẫn cậu đi chơi. Rồi anh được mấy bà sơ mời ở lại ăn tối. Ở trong trại trẻ đang ăn ngon thì có 1 viên sĩ quan tới.

Vừa nhìn đã nhận ngay Pfennig và Smirnov. Nghe nói là dẫn về sửa đài cho vợ ổng.

- Tôi biết 2 người các cậu đã lén nghe đài nước ngoài, và 2 cậu biết việc đó hậu quả là cái chết.

Nói xông ông ta xốc nách cả 2 đứng lên.

- Tôi đến đây là vì đài của vợ tôi bị hỏng. Muốn nhờ các cậu giúp sửa nó, được chứ.

2 người và các sơ cùng mấy đứa trẻ chẳng thể làm gì ngoại trừ Jutta, em gái của Werner cố gắng cầu xin đừng đưa cả 2 đi nhưng viên sĩ quan cũng chẳng để tâm mà lôi cả 2 đi lên xe mình trở về nhà riêng của sĩ quan.

Vừa đi trên xe vừa nghe ổng luyên thuyên như : Nhà này được trưng dụng từ 1 con ả do thái đã để lại móng tay ở trước cổng khi phải miển cưỡng rời đi, món quà này dành cho tôi từ chính Furher.

Khi đến nơi. Cả 3 người xuống xe. Sĩ quan dẫn họ vào trong nhà. Vợ sĩ quan đang ngồi trên ghế Sofa nghe nhạc và đọc tạp chí.

- Tắt nhạc đi em yêu, và cho bọn nhóc xem cái đài bị hỏng.

Vợ của sĩ quan tiến đến tắt nhạc rồi mở cái đài rè rè lên.

- Tôi muốn cái đài của tôi hoạt động trở lại.

Sau đó cô ta vào chỗ ngồi. Edvard nhìn và nghĩ thầm " Đài như cc ".

- Sao vậy, vào sửa đi 2 cậu bé.

Viên sĩ quan thúc giục. Mắt vẫn nhìn cả 2 người.

- Tôi cần đồ nghề để sửa thưa ngài.

Pfennig e dè nói.

Sau đó sĩ quan ra lệnh cho cấp dưới để 1 đống đồ nghề lên trên đài rồi nhìn cả 2.

Cả 2 liền tiến tới cái đài. Nó rè rè gây ồn ào đến khó chịu. Edvard nói: " Lấy kẹo cao su ra đi Pfennig. " Anh nói nhỏ.

Sau đó, anh lấy kẹo cao su ra. Và nhai nó. Pfennig cũng làm theo sau đó. Edvard ra hiệu cho Werner lấy kẹo cao su dán vào đầu dây điện ở khúc bị hư cuả đài. Anh thì dán vào đầu bị hư còn lại. Viên sĩ quan nhìn là biết đây là 2 thiên tài rồi.

Mấy hôm sau. Sĩ quan trở lại và nói rằng đã chọn 2 người để ứng tuyển vào trường đào tạo quốc xã.

Chiếc xe cứ lăn bánh cho đến khi nó dừng lại tại 1 ngôi trường rộng lớn.

- Nơi này biến những cậu bé thành đàn ông và là nơi-

- Biến đàn ông thành người lính.

Sĩ quan đang nói thì Edvard đã thêm vào câu nói. Sĩ quan tỏ vẻ hài lòng.

Sau đó, 3 người thấy nhiều cậu bé cũng đang được huấn luyện.

Edvard cảm thấy những kiểu tập này như trẻ trâu và chẳng ra gì.

.

.

.

Đến phòng của 1 tên bác sĩ. Thằng cha này làm anh rất bực mình nhưng vẫn nhịn. Sau 1 lúc khám xong thì anh và Pfennig mới được ra ngoài và chờ đợi kết quả. 

- Chúc mừng, 2 cậu đã vượt qua bài kiểm tra 1 cách xuất sắc.

Bác sĩ nói. Thế là cả 2 được nhận.

Sau đó, có 1 đội trưởng của 1 đội đến và dẫn cả 2 về phòng của họ.

Đó giống như ký túc xá, có nhiều giường và tủ.

- Đây là đồng phục thực địa và đây là đồng phục thể dục.

Hắn nói, ném quần áo xuống đất.

Werner và Edvard đến lấy đồ, 2 người định đi ra và đá vào mũi cả 2 người.

Nhưng Edvard nhạy bén nhận ra và né kịp, kéo theo Werner khỏi cú đá.

- Thật mất dạy!

Edvard khẽ mắng.

Sau khi thuyết giảng nhảm nhí, hắn nói 1 câu:

- Chào đón theo kiểu truyền thống đi.

Rồi hắn bỏ ra ngoài. Cả đám kia quay sang nhìn 2 người. Sau đó lao đến. Edvard kéo theo Werner chạy khỏi đó, lao qua các chướng ngại vật rồi chạy tiếp. Thấy đám đằng sau chạy đuổi theo với chạy mãi cũng không phải là cách,  thế là Edvard nhảy luôn vào Solo với tụi nó để bảo vệ Werner.

.

.

.

Edvard bị thương ở má. Mấy đứa kia, đứa thì gãy chân, đứa thì gãy tay,...

Anh thì ngồi nhìn tụi nó đang băng bó mà cười với Werner. Kiến thức đấm nhau của anh còn ghê hơn cả lý tiểu long với điệp viên.

- Ổn hong anh?

Werner hỏi.

- Ổn.

Anh đáp.

Sau 1 lúc thì cũng băng xong, từ đó anh có 1 vị thế trong ngôi học viện này.

------------------------

Đêm đó, khi Werner đang ngủ, Edvard đã tiến đến và gọi cậu dậy, chưa kịp để cậu hiểu chuyện gì thì anh đã kéo cậu vào chỗ chiếc tủ của anh, mở cánh tủ ra là 1 cánh cửa khác. Anh mở cửa rồi kéo tay cậu vào, bên trong là như 1 chỗ quẩy, nhạc xập xình làm cậu tỉnh ngủ hẳn luôn. Rồi có thêm cả nơi để ăn, để chơi Game, để uống trà và nấu ăn, rồi có phòng để ngủ và hát Karaoke, phòng tắm, ngắm cảnh và phòng để đọc sách và phòng để khiêu vũ.

Cậu được anh hướng dẫn cho chơi từng trò và ăn món ngon vật lạ.

Sau khi chơi 1 đêm cho đã rồi tầm 3 giờ sáng anh và cậu mới về giường và đi ngủ.

Sáng hôm sau, mặt cả 2 như mất ngủ.

Thế là đêm nào cũng vào đó chơi. Rồi bị 1 ông phát hiện. Nhưng may là 2 thằng kéo vào đó chơi luôn. Rồi từng người biết rồi vào đến hết cả phòng.

Từ đó ai cũng vào đó chơi thâu đêm.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net