Ninh thế tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc phu nhân khẽ nháy mắt ra hiệu với Nhu Nhi, Nhu Nhi vừa nhìn đã hiểu, cầm lấy tay Lạc Vân định xoay người nàng lại, nhưng nàng lại không di chuyển, Nhu Nhi đành xoay người thúc giục, đã thấy hai mắt Lạc Vân ngơ ngác nhìn về phía trước, kinh sợ nói:" Thật là nhiều ngựa!"

Ngay lập tức, một đội hộ vệ cho hai vị công tử đi qua bên này, đi đầu là một thiếu niên đang ngồi trên lưng ngựa, mặc ngoại bào màu tím viền vàng bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đen, đỉnh đầu búi lên rồi dùng một chiếc trâm ngọc cố định, tóc thừa để lại ở phía sau theo gió bay lên mà khẽ rối lại, còn vài sợi bay múa ở cạnh viền má càng tôn lên nước da trắng như ngọc. Năm nay cũng chỉ khoảng 14 15 tuổi, sinh ra lông mày đã như mực vẽ thành, ánh mắt trong trẻo, thu lại cây roi da, khóe miệng cười yếu ớt, quỳ xuống bài kiến Lạc phu nhân và vị phu nhân xinh đẹp kia.

"Thần nhi bái kiến dì, bái kiến mẫu thân."

Ngay sau đó là Lạc An Bình đang mặc ngoại bào màu xanh lam cũng nhanh chóng xuống ngựa hành lễ với hai vị phu nhân, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức rơi vào Lạc Vân đang đứng ngốc bên cạnh, chưa phát giác ra mà "A" lên một tiếng.

Lạc Vân nhớ rõ vị Tề công tử kia từng nói thế tử của Trung Dũng Hầu phủ đính hôn với Tam tiểu thư Lạc Ánh mang họ Ninh, vị nam tử lớn lên còn xinh đẹp hơn nữ nhân này chắc hẳn là cái vị thế tử của Trung Dũng Hầu phủ!

Nàng đoán cũng không sai, bên kia Lạc phu nhân nắm lấy tay Ninh Vũ Thần, mở miệng gọi vài tiếng: "Con trai của ta" vô cùng lớn, giống như đây mới là con ruột của nàng ta.

Nếu so ra thì nữ hài tử cổ đại trưởng thành sớm hơn nhiều so với hiện đại. Mặc dù ở nhà Lạc Ánh được chiều chuộng khiến nàng ta kiêu căng, nhưng thực ra vẫn giống với những tiểu cô nương cùng tuổi khác, đối với tình cảm đã có chút mong ước mơ hồ.

Trung Dũng Hầu gia mới tiến vào kinh trong năm nay, Ninh Vũ Thần đã đến Lạc gia hai lần, nhưng nàng ta cũng mới chỉ cách một tấm rèm mà nghe hắn nói chuyện, có nhìn cũng chỉ nhìn thấy từ xa, chưa bao giờ chính thức đối mặt với nhau. Lần này, Lạc phu nhân đưa nàng đi đến Đà Phổ am dâng hương cùng với Ninh phu nhân, đây là lần gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa nàng ta và Ninh Vũ Thần.

Lúc trước ở trong xe ngựa, Lạc Ánh mới chỉ nhìn trộm Ninh Vũ Thần mấy lần qua tấm rèm, mà tim nàng đã đập thình thịch, bây giờ nhìn thấy hắn ở ngay trước mặt tuấn tú phi phàm như vậy, khiến nàng cảm thấy nội tâm vui vẻ đến cực điểm, suýt chút nữa quên cả hô hấp.

Vì vậy, Lạc Ánh thu hồi lại ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Lạc Vân lại, bày ra bộ dáng xấu hổ, tỏ vẻ ngoan hiền nhu thuận rủ mắt đứng bên cạnh Lạc phu nhân, lực chú ý của hai phụ mẫu bọn họ đều tập trung trên người Ninh Vũ Thần.

Lạc An Bình tiến lên vài bước, mỉm cười đi đến trước mặt Lạc Vân: "Vân nhi, trời lạnh như vậy, sao lại đi ra ngoài?"

Hắn vừa nói vừa giúp Lạc Vân gỡ ngọn cỏ trên đầu xuống.

Lạc Vân thu hồi ánh mắt, cười rạng rỡ với Lạc An Bình, đáy mắt linh động: "Bắt thỏ a..., bắt thỏ lột da, may quần áo cho Nhu Nhi."

Lạc An Bình sửng sốt một lúc, nhìn áo khoác hai người bọn họ đang mặc, thời tiết chuyển lạnh, đang là đầu mùa đông, Lạc Ánh và Ninh Nghiên có mẫu thân quan tâm chăm sóc, sợ lạnh thì đã có áo choàng lông dày dặn khoác lên người, mà tiểu cô nương trước mặt hắn cũng là tiểu thư Lạc gia thì lại chỉ mặc một chiếc áo cũ mà hắn đưa tới, run rẩy trong gió lạnh.

Lạc An Bình vô thức đưa tay sờ đầu Lạc Vân: "Trong núi gió lớn, càng ngày càng lạnh, đừng chạy lung tung! Nhưng là ca ca quên mất phải mang thêm quần áo cho muội. Yên tâm, mẫu thân ở đây rồi, để ta mang muôi đến chỗ mẫu thân nói rõ."

Lạc An Bình nói xong định đi tới kéo tay Lạc Vân, nhưng tiểu cô nương lại co rụt lại: "Không đi, bà ấy sẽ mắng ta!"

"Làm sao có thể? Mẫu thân là người vô cùng hòa ái, đi nào! Không phải Quang Tuệ sư thái đã dạy phép tắc cho muội rồi sao? Nhìn thấy các trưởng bối thì phải chào hỏi, đến, đi cùng sư huynh đi."

Lạc Vân bất đắc dĩ bị ca ca dẫn tới, khi hắn nói đến Lạc phu nhân thì vội vàng cúi đầu hành lễ.

Ninh phu nhân nghi hoặc: "Đây là..."

"Đây là Tứ tiểu thư Vân Nhi do Mai di nương sinh. Trước đó xảy ra một chút tai nạn ngoài ý muốn, khiến đầu óc của nàng bọ hỏng, đại phu không có cách. Ta rất lo lắng..., liền nghĩ gửi nàng đến am, hy vọng sẽ được Bồ tát cảm hóa, nhanh chóng khỏe lại."

Lạc phu nhân vừa nói vừa cầm chiếc khăn tay lên chấm chấm nước mắt, vẫy tay nói:" Vân nhi, còn không mau qua đây hành lễ với Hầu gia phu nhân!"

Không ngờ ở trước mặt thì nói nữ nhi của mình gọi một tiếng dì, mà khi đến lượt Lạc Vân thì lại trở thành Hầu gia phu nhân! Lạc Vân không vui bước lên phía trước, trong ánh mắt của Ninh Vũ Thần và những người khác có vài tia tò mò, cười hì hì nói: "Chào tỷ tỷ!"

"Ha ha, mẫu thân, nàng ta gọi người là tỷ tỷ!" Ninh Nghiên không khỏi vui vẻ vỗ tay.

Lạc phu nhân thoáng cái trầm mặt: "Nha đầu kia gọi cái gì vậy? Đây là Ninh phu nhân! Mau chào phu nhân đi!"

"Nhưng... nàng ấy thật xinh đẹp, giống như tỷ tỷ của ta vậy, làm sao có thể là phu nhân được?" Lạc Vân vừa nói vừa chỉ vào Lạc Ánh.

Ninh phu nhân sửng sốt một hồi, nghe xong lời nói của Lạc Vân thì không nhịn được cười cười: "Được rồi, biểu muội, không phải ngươi nói nàng ta là đồ ngốc sao, vậy tại sao phải bận tâm đến nàng."

Người phụ nữ nào mà không thích được khen là trẻ đẹp, nếu như Lạc Vân là một đứa trẻ bình thường thì đã bị nghi ngờ là xu nịnh, nhưng bây giờ nàng là một đứa trẻ ngốc nghếch, lời nhận xét này ngay lập tức khiến Ninh phu nhân tươi cười.

Thấy người trong cuộc không nói gì, Lạc phu nhân đành phải cười ngượng ngùng, liếc nhìn Lạc Vân rồi dặn dò Nhu Nhi: "Nhu Nhi, đưa Tứ tiểu thư đi xuống đi, đừng ra ngoài kẻo bị lạnh, lại khiến bệnh tình tăng lên."

Nhu Nhi nhanh chóng đáp lại, lần này ôm chặt Lạc Vân rồi đi vào trong am.

Lạc Vân quay lại tươi cười vẫy tay với Lạc An Bình, Ninh Nghiên nghiêng đầu hỏi Lạc Ánh: "Nàng ta thật sự rất ngốc sao?"

"Ừ!" Lạc Ánh gật đầu. Mắt phượng của Ninh Vũ Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lạc Vân, trong mắt có chút thương tiếc.

Nam nhân xuất hiện nhiều như vậy rốt cuộc ai mới là nam chính đây 🤔


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net