Vận may là do số mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao vậy?" Ninh Nghiên hỏi ca ca của nàng.

"Lớn lên trông rất thông minh, không nghĩ tới lại..." Ninh Vũ Thần thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ánh trầm xuống, một đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Vân, giễu cợt: " Đấy là hai người chưa nhìn thấy lúc nàng ta chưa ngốc. Nếu đã nhìn thấy, e rằng các ngươi sẽ không nói như vậy." "

"Cái gì?" Ninh Vũ Thần không biết nên quay đầu hỏi.

"Nàng ta chính là người có một bụng ý xấu xa, trước kia không ít lần ta bị nàng ta ức hiếp..." Lạc Ánh vừa mở miệng đã đem tội lỗi của Lạc Vân nói ra, Lạc An Bình muốn ngăn nàng ta lại, nhưng Lạc phu nhân không nói gì, hắn nhìn thoáng qua mẫu thân, đành phải im lặng.

Quảng Tuệ sư thái nghe được tin như vậy, mang theo một ít đệ tử đến chào hỏi, mời mọi người vào trong am, tìm một gian rộng rãi ngồi xuống, phục vụ trà nóng, mời khách, rồi đi lên phía trước đặt bàn hương án. Lần này Lạc phu nhân đến hóa ra là để cúng bái hành lễ.

Lạc Ánh đã nói về Lạc Vân với hai huynh muội Ninh gia từ lúc nàng ta bước vào, tới lúc này vẫn chưa nói xong.

"Được rồi, Ánh nhi, đừng nói nữa, uống chút trà để làm ấm cổ họng." Lạc phu nhân đợi sư phụ trong viện đi ra ngoài, sau đó ân cần nói với con gái.

"Vâng, nương!" Lạc Ánh lúc này mới bình tĩnh lại, cười với huynh muội Ninh gia, cầm chén trà thổi thổi rồi uống một hớp, sau đó lấy khăn tay lau lau khóe môi.

"Tất cả đều do lỗi của ta, sau khi sinh Ánh nhi tình trạng sức khỏe của ta không được tốt. Mai di nương là một người không được tốt. Nàng ta xuất thân thấp kém không biết cách dạy dỗ tứ tiểu thư. Nàng ta luôn mắng mỏ và đánh đập tứ tiểu thư khi nàng ấy làm sai, đứa nhỏ kia lòng dạ cũng cứng rắn, càng đánh mắng thì càng bất mãn, càng thêm ngỗ ngược, sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện như thế thì ta đã để đứa nhỏ nuôi bên cạnh, như thế sẽ không xảy ra nhiều chuyện! " Lạc phu nhân nhấp một ngụm trà nhìn Ninh phu nhận với vẻ mặt có phần tự trách, " Năm nay ta nghĩ muốn bẩm báo với lão gia nhà ta , đem nàng tiếp nhận ở bên người, cùng đi theo Ánh nhi học tập, ai biết lại xảy ra chuyện, người này chính là... Biểu tỷ là người trong nhà, ta mới nói với ngươi chuyện này, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, người khác cho rằng Lạc gia nhà ta không dạy dỗ được con gái, nhưng ta vẫn luôn nghiêm khắc dạy Ánh nhi, nhưng thường ngày chỉ có 1 đứa con gái này, cũng khó tránh khỏi sẽ bị chiều hư, tương lai vẫn cần biểu tỷ dạy dỗ chỉ điểm cho nàng."

Ninh phu nhân gật đầu nói đồng ý, nắm lấy tay Lạc phu nhân mỉm cười: " Biểu muội cũng đã nói hai chúng ta là người thân, lại là thông gia, không cần khách khí như thế. Ánh nhi đứa nhỏ này là một người có quy củ, ta vừa nhìn đã thấy thích, đều là biểu muội dạy dỗ tốt, tuổi còn nhỏ mà đã tinh thông mọi thứ. Cũng là người lương thiện, thứ đích sinh ra chính là thứ đích. Trong phủ ta, di nương sinh ra cũng là các nàng tự mình chỉ dạy. Đứa trẻ của ta sinh ra ta cũng chưa đủ tinh lực để chiếu cố chu toàn, nói gì đến cái khác! Suy cho cùng cũng không phải máu thịt trên người mình. Ngươi chăm sóc tốt, người ta cũng không thể đón nhận tình cảm của người. Còn nếu chăm sóc kém, nó lại trở thành lỗi của người. Thân phận của đứa nhỏ này cũng không thể lên được mặt bàn, người có thể nghĩ cho đứa nhỏ như thế đã là tốt lắm rồi."

Lạc phu nhân lấy khăn tay sờ lên mắt, khẽ cười: "Thôi, không nói đến chuyện đó. Người nào có phúc của người đó, không thể cưỡng cầu. Nếu có thể ai lại muốn được sinh ra từ bụng của một di nương. Ngày thường bận rộn, tỷ muội chúng ta khó có được một lần tụ họp, hôm nay thật vất vả mới có thời gian rảnh. Hương khói ở chùa này vô cùng tốt , chốc nữa chúng ta đến trước mặt Bồ tát cầu nguyện để Ngài phù hộ cho con cháu chúng ta. "

Ninh phu nhân mỉm cười gật đầu: "Quảng Tuệ sư thái chắc cũng đã sắp xếp xong. Chúng ta đi nghe Ngài ấy giảng. Bọn nhỏ chắc cũng không có cái tâm tình kia, lại hiếm khi gặp nhau, thôi cứ để bọn chúng chơi cùng nhau đi."

"Được rồi!" Lạc phu nhân quay đầu lại gọi Lạc An Bình: " Bình nhi, xem chừng đệ đệ và muội muội của con, đừng gây chuyện."

Lạc An Bình cười nói: "Nương và dì có thể yên tâm, con sẽ trông chừng bọn họ. Nếu đã đến đây, vậy cũng nên đi đến viện của Viễn Không phương trượng để chào hỏi. Con có thể trúng tuyển cũng là nhờ Ngài ấy khai sáng. Nhân tiện xin phương trượng vài lá bùa."

"Được rồi, đi đi, Quảng Tuệ sư thái đã chuẩn bị cơm chay, đừng đi lâu quá, chúng ta sau khi ăn xong phải nhanh trở về." Lạc phu nhân dặn dò con trai.

"Vâng! Con đã biết" Lạc An Bình trả lời, rồi cùng Ninh Vũ Thần dẫn hai cô gái nhỏ, mấy gã sai vặt và nha hoàn đều tự động lui ra ngoài, lại chưa lập tức rời khỏi viện mà để một tiểu sư phụ đi ra ngoài gọi Lạc Vân.

"Tại sao lại gọi nàng ta, đại sư huynh..." Lạc Ánh hơi không vui.

Lạc An Bình an ủi: "Tam muội, ngươi xem tứ muội đã như vậy, trước kia giữa hai người có chuyện gì thì cũng bỏ qua đi, muội ấy ở đây một mình cũng rất đáng thương, chúng ta đưa muội ấy đi chơi, biết đâu lại đối với bệnh của nàng có chỗ tốt."

"Đúng vậy, nhiều người càng náo nhiệt! " Ninh Nghiên ở một bên cũng gật đầu tán thành

Thấy tất cả đều nói như vậy, Lạc Ánh cũng không thể phản đối, chỉ là hơi do dự nói, "Ta chỉ sợ muội ấy hành động ngang ngược khiến mọi người cười chê."

"Chúng ta cũng không phải người ngoài. Muội ấy là muội muội của ngươi, đương nhiên sẽ không có ai cười nhạo muội ấy." Ninh Vũ Thần mỉm cười nói

Ánh mắt Lạc Ánh bắt gặp khóe miệng đang nhếch lên của hắn, sắc mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thần biểu ca đã nói như vậy thì để muội ấy đi cùng, nhưng nếu muội ấy có làm ra chuyện gì không đúng thì mong Thần biểu ca nể mặt ta, không cần cùng muội ấy so đo."

Ninh Vũ Thần cười nói: "Đó là đương nhiên!"

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Lạc Vân đã kéo Nhu Nhi đến, trên mặt tràn đầy hưng phấn, nhảy đến bên cạnh Lạc An Bình, nắm lấy tay áo hắn: "Ca ca xinh đẹp, ca muốn đưa ta đi chơi? "

Nàng không thích chơi bời, nhưng chỉ khi tiếp xúc với Lạc gia, nàng mới có thể hiểu thêm một ít chuyện về Lạc Vân. Có thế Lạc An Bình thấy nàng ấy là một người tốt, ân oán của Lạc Vân và Lạc Ánh trong lúc đó cũng có rất nhiều nhưng nghe người khác nói giống như Lạc Vân nợ Lạc Ánh, nàng lại muốn biết rốt cuộc là chân tướng như thế nào.

Khi Lạc An Bình nhìn thấy nàng nghiêng đầu, khuôn mặt ửng hồng vì phấn khích, trong lòng chợt dịu lại, hiện giờ Lạc Vân chỉ có thể coi như một đứa trẻ ba bốn tuổi.

"Đúng vậy, ca ca đưa muội đi chơi. Hai người này muội vừa mới gặp qua, đây là Thần biểu đệ, còn kia là Nghiên biểu muội, muội còn chưa chào hỏi bọn họ đâu."

Lạc Vân đảo mắt nhìn qua thiếu niên và thiếu nữ đánh giá một lần, cười tủm tỉm nói: "Thần biểu đệ tốt, Nghiên biểu muội tốt!"

Lần này chính là Lạc Ánh nhịn không được, "phốc" một tiếng bật cười, liếc mắt nhìn về phía Ninh Vũ Thần, cười tươi như hoa. Thiếu niên 14 15 tuổi, là thời điểm có mối tình đầu, hắn và Lạc Ánh cũng đã định thân, Ninh Vũ Thần vội vàng liếc mắt nhìn, mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: "Sai rồi, ngươi phải gọi ta là Thần biểu ca."

Lạc Vân nhìn Lạc An Bình, được sự cho phép của hắn, gọi lại một lần nữa.

"Thật ngốc, ca ca của ta so với nàng ta đã thấy lớn hơn nàng, thế mà lại không phân biệt được!" Ninh Nghiên lẩm bẩm.

"Nghiên biểu muội, cứ mặc kệ nàng ta đi , lát nữa chúng ta tìm cơ hội làm nàng ta xấu mặt, ca ca sẽ không để cho nàng ta đi theo." Lạc Ánh nói nhỏ bên tai Ninh Nghiên.

-------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net