Thiếu niên Vân Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người thiếu niên trạc tuổi Ninh Vũ Thần, mặc một chiếc áo choàng có hoa văn nguyệt sắc đoàn vân, bên hông là thắt lưng bạc, phía trên có tơ xanh rủ xuống, ở giữa tơ lụa có khảm một khối Dương Chi Bạch ngọc. Chắc hẳn hắn tới đây là để tắm rửa, trâm ngọc trên tóc đã được gỡ xuống cầm trong tay, mái tóc dài đen như mực tùy ý xõa trên vai, dựa theo gió nhẹ mà nhẹ nhàng di chuyển.

Thiếu niên định mở miệng, ánh mắt liền rơi vào Lạc Vân đang không có tấm vải nào trên người. Lạc Vân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khoanh tay ôm ngực, ra vẻ nói: "Ngươi nhìn cái gì, còn nhìn nữa là ta móc hai mắt ngươi ra đấy!"

Toàn thân Nhu Nhi đang núp run lẩy bẩy, cắn răng kìm lại, có ý chí cũng không dám xông ra.

Người thiếu niên bị tiếng quát này làm cho bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng lập tức quay lại, hai mắt đảo loạn trong không trung một hồi.

"Hung... Hung dữ cái gì chứ? Ta... ta không cố ý!"

Người thiếu niên này tên là Vân Kỳ, tự là Tử Nhiên, sau khi hắn luyện võ xong đều sẽ đến đây tắm rửa một thân mồ hôi, chỗ này rất bí mật, là hắn tình cờ phát hiện ra, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải người ngoài, lại còn là một cô nương! Tuy rằng liếc mắt nhìn có thể phán đoán được đối phương còn khá nhỏ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, như vậy cũng không thích hợp lắm.

Tuy nhiên, phản ứng của nha đầu kia nằm ngoài dự đoán của hắn, không hề ngại ngùng cũng không hề la hét mà thậm chí còn quát hắn, thật thú vị!

"Sao ngươi còn không mau đi đi, đứng ở đó làm gì?" Chẳng qua là Lạc Vân đang cố gắng bình tĩnh, nói nàng không căng thẳng, thì chắc chắn là nói dối.

Nàng mới mười tuổi a..., nàng không muốn trở thành nhân vật nữ chính bi kịch, ở nơi hoang sơn dã lĩnh bị người khác hãm hại, trở thành điển cố để nhân dân bá tánh dạy bảo nữ nhi trong lúc rảnh rỗi đâu.

Còn may là nàng chưa có gội đầu, trên tóc vẫn còn trâm, mấy cây trâm nhọn này nếu được lợi dụng tốt, thì cũng là một vũ khí lợi hại.

Nếu là đánh cận chiến, nàng cũng không quá lo lắng, nhưng mà đối phương có hai người, mà bên này Nhu Nhi lại không được việc!

Một bên Lạc Vân dự tính đến điều xấu nhất có thể xảy ra, một bên cầu nguyện, nhìn bộ dáng đường hoàng của người kia, hy vọng không phải là người xấu.

Vân Kỳ sờ sờ cái mũi, đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Cô nương, mau lên một chút đi, vốn dĩ chỗ này chỉ có mình ta biết, nhưng mà hôm nay đã nói cho các huynh đệ biết rồi, lúc này mới chỉ có ta và tam sư huynh, lát sau còn rất nhiều người sẽ tới đấy."

Tiểu tử này vẫn rất ngoan ngoãn không có hành động gì quá đáng, thật ra hắn chỉ mới nhìn từ đầu vai Lạc Vân trở lên, nàng cũng không quá quan tâm, nhưng nghe nói vẫn còn người tới, nàng vội vàng gọi Vân Kỳ lại: "Này! Ngươi giúp ta mang bộ quần áo đang phơi ra ngoài vào đây, sau đó canh giữ bên ngoài đừng để bọn họ vào."

Thay vì mạo hiểm để thân trần đi ra rồi bị người khác nhìn thấy thì nàng nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của tên tiểu tử này, vẫn ngồi ngâm mình đợi hắn mang quần áo tới.

Vân Kỳ đỏ mặt đi lấy quần áo treo trên cành cây, tam sư huynh Mạc Vũ đứng ở bên ngoài, rảnh rỗi cười xấu xa: "Lục sư đệ, đệ nhìn đã nhìn thấy con gái nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm với nàng!"

Ánh mắt Vân Kỳ co lại: "Nói bậy bạ gì vậy, đệ chưa nhìn thấy gì cả."

Hắn ta đem quần áo của Nhu Nhi và Lạc Vân quần lại thành một cục cầm trong tay, nghĩ nghĩ một chút liền lấy một chiếc khăn tay buộc vào mắt mình.

"Phốc!" Mạc Vũ ôm tay cười: "Lúc này mới nói lễ nghĩa, có phải là quá muộn rồi không?"

"Tam sư huynh không thể nói linh tinh, danh tiết đối với một cô nương rất quan trọng." Vân Kỳ nghiêm nghị nói: "Tử Nhiên có một yêu cầu hơi quá đáng, tam sư huynh có thể đến chỗ đường phía trước, nếu gặp các vị sư huynh khác đến, mong sư huynh dẫn dắt họ đi đường khác, để cô nương này rời đi an toàn."

"Được rồi, ta cũng không dám chắc có thể kéo dài bao lâu, phải đi nhanh một chút, tốt nhất là đệ tự mình đi tiễn nàng đi!"

Mạc Vũ cười nói, xoay người bước đi.

Vân Kỳ bịt kín mắt đưa quần áo đến bên suối, Lạc Vân tin hắn thật sự không nhìn thấy gì, thì mới đưa tay ra nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn. Giọng nói của nàng không giống như trước, nhẹ nhàng ôn nhu mang theo chút ngọt ngào, lúc nàng cầm lấy quần áo, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay Vân Kỳ, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc nàng nổi đầu vai lên, kìm lòng không được vươn tay chạm vào bạch ngọc trên eo, làn da đó, trông giống như màu ngọc này... Hắn vội vàng lùi lại về phía sau, rồi quay lại nhanh chóng bước đi nhưng quên mất trên mặt mình còn đang quấn khăn, loạng choạng vài bước, suýt chút nữa ngã xuống.

Sau lưng truyền đến tiếng Lạc Vân cười nhẹ, Vân Kỳ kéo chiếc khăn tay đang bịt mắt xuống, vội vàng chạy ra ngoài, mặt đỏ bừng như tôm luộc.

"Tiểu thư, lá gan người lớn thật!" Nhu Nhi bước ra, cầm lấy quần áo trên tay Lạc Vân mặc vào người nàng: "Chúng ta phải nhanh chóng mặc vào rồi rời đi, nếu không để cho người khác nhìn thấy... nô tỳ là người ti tiện, không quan trọng, nhưng tiểu thư lại là người cao quý, không thể bị hủy hoại danh tiếng được. Đúng rồi, còn phải cảnh cáo vị thiếu gia kia không được nói chuyện này ra ngoài."

Hai mắt Lạc Vân thanh tịnh như nước, an tĩnh nhìn ra ngoài, chậm rãi nói: "Hắn sẽ không nói!"

Hai người nhanh chóng mặc quần áo vào, quần áo bên ngoài còn chưa kịp khô, chỉ có thể mặc tạm lên người. Nhu Nhi đi theo Lạc Vân, khuôn mặt đỏ bừng bước ra, Vân Kỳ thấy vẫn còn một người nữa thì chỉ hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

"Cám ơn, chuyện của ngày hôm nay, xin công tử đừng truyền ra bên ngoài." Lạc Vân học theo mấy bộ phim kiếm hiệp trên ti vi, ôm quyền nói.

Vân Kỳ muốn cười, nhưng kìm lại được, đôi mắt sáng ngời nhìn khuôn mặt trong trẻo của tiểu cô nương, mũi thẳng môi mỏng, nét mặt thanh tú, nước da trắng như ngọc, hệt như đồng tử trước tọa Quan Âm.

Từ trước đến này Vân Kỳ đều ở Huyền Vũ Tông đi theo các vị sư huynh luyện võ, chưa từng gặp nhiều người, dù có gặp thì cũng chỉ là những người nông dân thô kệch, chứ chưa từng thấy một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Nụ cười của nàng giống như có ma lực khiến hắn có chút kinh ngạc, tim đập lỡ nửa nhịp.

-------------

Bé mây đào hoa quá ~Chương 13: Thiếu niên Vân Kỳ

Người thiếu niên trạc tuổi Ninh Vũ Thần, mặc một chiếc áo choàng có hoa văn nguyệt sắc đoàn vân, bên hông là thắt lưng bạc, phía trên có tơ xanh rủ xuống, ở giữa tơ lụa có khảm một khối Dương Chi Bạch ngọc. Chắc hẳn hắn tới đây là để tắm rửa, trâm ngọc trên tóc đã được gỡ xuống cầm trong tay, mái tóc dài đen như mực tùy ý xõa trên vai, dựa theo gió nhẹ mà nhẹ nhàng di chuyển.

Thiếu niên định mở miệng, ánh mắt liền rơi vào Lạc Vân đang không có tấm vải nào trên người. Lạc Vân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khoanh tay ôm ngực, ra vẻ nói: "Ngươi nhìn cái gì, còn nhìn nữa là ta móc hai mắt ngươi ra đấy!"

Toàn thân Nhu Nhi đang núp run lẩy bẩy, cắn răng kìm lại, có ý chí cũng không dám xông ra.

Người thiếu niên bị tiếng quát này làm cho bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng lập tức quay lại, hai mắt đảo loạn trong không trung một hồi.

"Hung... Hung dữ cái gì chứ? Ta... ta không cố ý!"

Người thiếu niên này tên là Vân Kỳ, tự là Tử Nhiên, sau khi hắn luyện võ xong đều sẽ đến đây tắm rửa một thân mồ hôi, chỗ này rất bí mật, là hắn tình cờ phát hiện ra, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải người ngoài, lại còn là một cô nương! Tuy rằng liếc mắt nhìn có thể phán đoán được đối phương còn khá nhỏ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, như vậy cũng không thích hợp lắm.

Tuy nhiên, phản ứng của nha đầu kia nằm ngoài dự đoán của hắn, không hề ngại ngùng cũng không hề la hét mà thậm chí còn quát hắn, thật thú vị!

"Sao ngươi còn không mau đi đi, đứng ở đó làm gì?" Chẳng qua là Lạc Vân đang cố gắng bình tĩnh, nói nàng không căng thẳng, thì chắc chắn là nói dối.

Nàng mới mười tuổi a..., nàng không muốn trở thành nhân vật nữ chính bi kịch, ở nơi hoang sơn dã lĩnh bị người khác hãm hại, trở thành điển cố để nhân dân bá tánh dạy bảo nữ nhi trong lúc rảnh rỗi đâu.

Còn may là nàng chưa có gội đầu, trên tóc vẫn còn trâm, mấy cây trâm nhọn này nếu được lợi dụng tốt, thì cũng là một vũ khí lợi hại.

Nếu là đánh cận chiến, nàng cũng không quá lo lắng, nhưng mà đối phương có hai người, mà bên này Nhu Nhi lại không được việc!

Một bên Lạc Vân dự tính đến điều xấu nhất có thể xảy ra, một bên cầu nguyện, nhìn bộ dáng đường hoàng của người kia, hy vọng không phải là người xấu.

Vân Kỳ sờ sờ cái mũi, đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Cô nương, mau lên một chút đi, vốn dĩ chỗ này chỉ có mình ta biết, nhưng mà hôm nay đã nói cho các huynh đệ biết rồi, lúc này mới chỉ có ta và tam sư huynh, lát sau còn rất nhiều người sẽ tới đấy."

Tiểu tử này vẫn rất ngoan ngoãn không có hành động gì quá đáng, thật ra hắn chỉ mới nhìn từ đầu vai Lạc Vân trở lên, nàng cũng không quá quan tâm, nhưng nghe nói vẫn còn người tới, nàng vội vàng gọi Vân Kỳ lại: "Này! Ngươi giúp ta mang bộ quần áo đang phơi ở ngoài vào đây, sau đó canh giữ bên ngoài đừng để bọn họ vào."

Thay vì mạo hiểm để thân trần đi ra rồi bị người khác nhìn thấy thì nàng nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của tên tiểu tử này, vẫn ngồi ngâm mình đợi hắn mang quần áo tới.

Vân Kỳ đỏ mặt đi lấy quần áo treo trên cành cây, tam sư huynh Mạc Vũ đứng ở bên ngoài, rảnh rỗi cười xấu xa: "Lục sư đệ, đệ đã nhìn thấy con gái nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm với nàng!"

Ánh mắt Vân Kỳ co lại: "Nói bậy bạ gì vậy, đệ chưa nhìn thấy gì cả."

Hắn ta đem quần áo của Nhu Nhi và Lạc Vân quấn lại thành một cục cầm trong tay, nghĩ nghĩ một chút liền lấy một chiếc khăn tay buộc vào mắt mình.

"Phốc!" Mạc Vũ ôm tay cười: "Lúc này mới nói lễ nghĩa, có phải là quá muộn rồi không?"

"Tam sư huynh không thể nói linh tinh, danh tiết đối với một cô nương rất quan trọng." Vân Kỳ nghiêm nghị nói: "Tử Nhiên có một yêu cầu hơi quá đáng, tam sư huynh có thể đến chỗ đường phía trước, nếu gặp các vị sư huynh khác đến, mong sư huynh dẫn dắt họ đi đường khác, để cô nương này rời đi an toàn."

"Được rồi, ta cũng không dám chắc có thể kéo dài bao lâu, phải đi nhanh một chút, tốt nhất là đệ tự mình đi tiễn nàng đi!"

Mạc Vũ cười nói, xoay người bước đi.

Vân Kỳ bịt kín mắt đưa quần áo đến bên suối, Lạc Vân tin hắn thật sự không nhìn thấy gì, thì mới đưa tay ra nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn. Giọng nói của nàng không giống như trước, nhẹ nhàng ôn nhu mang theo chút ngọt ngào, lúc nàng cầm lấy quần áo, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay Vân Kỳ, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc nàng nổi đầu vai lên, kìm lòng không được vươn tay chạm vào bạch ngọc trên eo, làn da đó, trông giống như màu ngọc này... Hắn vội vàng lùi lại về phía sau, rồi quay lại nhanh chóng bước đi nhưng quên mất trên mặt mình còn đang quấn khăn, loạng choạng vài bước, suýt chút nữa ngã xuống.

Sau lưng truyền đến tiếng Lạc Vân cười nhẹ, Vân Kỳ kéo chiếc khăn tay đang bịt mắt xuống, vội vàng chạy ra ngoài, mặt đỏ bừng như tôm luộc.

"Tiểu thư, lá gan người lớn thật!" Nhu Nhi bước ra, cầm lấy quần áo trên tay Lạc Vân mặc vào người nàng: "Chúng ta phải nhanh chóng mặc vào rồi rời đi, nếu không để cho người khác nhìn thấy... nô tỳ là người ti tiện, không quan trọng, nhưng tiểu thư lại là người cao quý, không thể bị hủy hoại danh tiếng được. Đúng rồi, còn phải cảnh cáo vị thiếu gia kia không được nói chuyện này ra ngoài."

Hai mắt Lạc Vân thanh tịnh như nước, an tĩnh nhìn ra ngoài, chậm rãi nói: "Hắn sẽ không nói!"

Hai người nhanh chóng mặc quần áo vào, quần áo bên ngoài còn chưa kịp khô, chỉ có thể mặc tạm lên người. Nhu Nhi đi theo Lạc Vân, khuôn mặt đỏ bừng bước ra, Vân Kỳ thấy vẫn còn một người nữa thì chỉ hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

"Cám ơn, chuyện của ngày hôm nay, xin công tử đừng truyền ra bên ngoài." Lạc Vân học theo mấy bộ phim kiếm hiệp trên ti vi, ôm quyền nói.

Vân Kỳ muốn cười, nhưng lại kìm lại được, đôi mắt sáng ngời nhìn khuôn mặt trong trẻo của tiểu cô nương, mũi thẳng môi mỏng, nét mặt thanh tú, nước da trắng như ngọc, hệt như đông tử trước tọa Quan Âm.

Từ trước đến này Vân Kỳ đều ở Huyền Vũ Tông đi theo các vị sư huynh luyện võ, chưa từng gặp nhiều người, dù có gặp thì cũng chỉ là những người nông dân thô kệch, chứ chưa từng thấy một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Nụ cười của nàng giống như có ma lực khiến hắn có chút kinh ngạc, tim đập lỡ nửa nhịp.Chương 13: Thiếu niên Vân Kỳ

Người thiếu niên trạc tuổi Ninh Vũ Thần, mặc một chiếc áo choàng có hoa văn nguyệt sắc đoàn vân, bên hông là thắt lưng bạc, phía trên có tơ xanh rủ xuống, ở giữa tơ lụa có khảm một khối Dương Chi Bạch ngọc. Chắc hẳn hắn tới đây là để tắm rửa, trâm ngọc trên tóc đã được gỡ xuống cầm trong tay, mái tóc dài đen như mực tùy ý xõa trên vai, dựa theo gió nhẹ mà nhẹ nhàng di chuyển.

Thiếu niên định mở miệng, ánh mắt liền rơi vào Lạc Vân đang không có tấm vải nào trên người. Lạc Vân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khoanh tay ôm ngực, ra vẻ nói: "Ngươi nhìn cái gì, còn nhìn nữa là ta móc hai mắt ngươi ra đấy!"

Toàn thân Nhu Nhi đang núp run lẩy bẩy, cắn răng kìm lại, có ý chí cũng không dám xông ra.

Người thiếu niên bị tiếng quát này làm cho bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng lập tức quay lại, hai mắt đảo loạn trong không trung một hồi.

"Hung... Hung dữ cái gì chứ? Ta... ta không cố ý!"

Người thiếu niên này tên là Vân Kỳ, tự là Tử Nhiên, sau khi hắn luyện võ xong đều sẽ đến đây tắm rửa một thân mồ hôi, chỗ này rất bí mật, là hắn tình cờ phát hiện ra, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải người ngoài, lại còn là một cô nương! Tuy rằng liếc mắt nhìn có thể phán đoán được đối phương còn khá nhỏ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, như vậy cũng không thích hợp lắm.

Tuy nhiên, phản ứng của nha đầu kia nằm ngoài dự đoán của hắn, không hề ngại ngùng cũng không hề la hét mà thậm chí còn quát hắn, thật thú vị!

"Sao ngươi còn không mau đi đi, đứng ở đó làm gì?" Chẳng qua là Lạc Vân đang cố gắng bình tĩnh, nói nàng không căng thẳng, thì chắc chắn là nói dối.

Nàng mới mười tuổi a..., nàng không muốn trở thành nhân vật nữ chính bi kịch, ở nơi hoang sơn dã lĩnh bị người khác hãm hại, trở thành điển cố để nhân dân bá tánh dạy bảo nữ nhi trong lúc rảnh rỗi đâu.

Còn may là nàng chưa có gội đầu, trên tóc vẫn còn trâm, mấy cây trâm nhọn này nếu được lợi dụng tốt, thì cũng là một vũ khí lợi hại.

Nếu là đánh cận chiến, nàng cũng không quá lo lắng, nhưng mà đối phương có hai người, mà bên này Nhu Nhi lại không được việc!

Một bên Lạc Vân dự tính đến điều xấu nhất có thể xảy ra, một bên cầu nguyện, nhìn bộ dáng đường hoàng của người kia, hy vọng không phải là người xấu.

Vân Kỳ sờ sờ cái mũi, đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Cô nương, mau lên một chút đi, vốn dĩ chỗ này chỉ có mình ta biết, nhưng mà hôm nay đã nói cho các huynh đệ biết rồi, lúc này mới chỉ có ta và tam sư huynh, lát sau còn rất nhiều người sẽ tới đấy."

Tiểu tử này vẫn rất ngoan ngoãn không có hành động gì quá đáng, thật ra hắn chỉ mới nhìn từ đầu vai Lạc Vân trở lên, nàng cũng không quá quan tâm, nhưng nghe nói vẫn còn người tới, nàng vội vàng gọi Vân Kỳ lại: "Này! Ngươi giúp ta mang bộ quần áo đang phơi ra ngoài vào đây, sau đó canh giữ bên ngoài đừng để bọn họ vào."

Thay vì mạo hiểm để thân trần đi ra rồi bị người khác nhìn thấy thì nàng nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của tên tiểu tử này, vẫn ngồi ngâm mình đợi hắn mang quần áo tới.

Vân Kỳ đỏ mặt đi lấy quần áo treo trên cành cây, tam sư huynh Mạc Vũ đứng ở bên ngoài, rảnh rỗi cười xấu xa: "Lục sư đệ, đệ nhìn đã nhìn thấy con gái nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm với nàng!"

Ánh mắt Vân Kỳ co lại: "Nói bậy bạ gì vậy, đệ chưa nhìn thấy gì cả."

Hắn ta đem quần áo của Nhu Nhi và Lạc Vân quần lại thành một cục cầm trong tay, nghĩ nghĩ một chút liền lấy một chiếc khăn tay buộc vào mắt mình.

"Phốc!" Mạc Vũ ôm tay cười: "Lúc này mới nói lễ nghĩa, có phải là quá muộn rồi không?"

"Tam sư huynh không thể nói linh tinh, danh tiết đối với một cô nương rất quan trọng." Vân Kỳ nghiêm nghị nói: "Tử Nhiên có một yêu cầu hơi quá đáng, tam sư huynh có thể đến chỗ đường phía trước, nếu gặp các vị sư huynh khác đến, mong sư huynh dẫn dắt họ đi đường khác, để cô nương này rời đi an toàn."

"Được rồi, ta cũng không dám chắc có thể kéo dài bao lâu, phải đi nhanh một chút, tốt nhất là đệ tự mình đi tiễn nàng đi!"

Mạc Vũ cười nói, xoay người bước đi.

Vân Kỳ bịt kín mắt đưa quần áo đến bên suối, Lạc Vân tin hắn thật sự không nhìn thấy gì, thì mới đưa tay ra nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn. Giọng nói của nàng không giống như trước, nhẹ nhàng ôn nhu mang theo chút ngọt ngào, lúc nàng cầm lấy quần áo, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay Vân Kỳ, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc nàng nổi đầu vai lên, kìm lòng không được vươn tay chạm vào bạch ngọc trên eo, làn da đó, trông giống như màu ngọc này... Hắn vội vàng lùi lại về phía sau, rồi quay lại nhanh chóng bước đi nhưng quên mất trên mặt mình còn đang quấn khăn, loạng choạng vài bước, suýt chút nữa ngã xuống.

Sau lưng truyền đến tiếng Lạc Vân cười nhẹ, Vân Kỳ kéo chiếc khăn tay đang bịt mắt xuống, vội vàng chạy ra ngoài, mặt đỏ bừng như tôm luộc.

"Tiểu thư, lá gan người lớn thật!" Nhu Nhi bước ra, cầm lấy quần áo trên tay Lạc Vân mặc vào người nàng: "Chúng ta phải nhanh chóng mặc vào rồi rời đi, nếu không để cho người khác nhìn thấy... nô tỳ là người ti tiện, không quan trọng, nhưng tiểu thư lại là người cao quý, không thể bị hủy hoại danh tiếng được. Đúng rồi, còn phải cảnh cáo vị thiếu gia kia không được nói chuyện này ra ngoài."

Hai mắt Lạc Vân thanh tịnh như nước, an tĩnh nhìn ra ngoài, chậm rãi nói: "Hắn sẽ không nói!"

Hai người nhanh chóng mặc quần áo vào, quần áo bên ngoài còn chưa kịp khô, chỉ có thể mặc tạm lên người. Nhu Nhi đi theo Lạc Vân, khuôn mặt đỏ bừng bước ra, Vân Kỳ thấy vẫn còn một người nữa thì chỉ hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

"Cám ơn, chuyện của ngày hôm nay, xin công tử đừng truyền ra bên ngoài." Lạc Vân học theo mấy bộ phim kiếm hiệp trên ti vi, ôm quyền nói.

Vân Kỳ muốn cười, nhưng lại kìm lại được, đôi mắt sáng ngời nhìn khuôn mặt trong trẻo của tiểu cô nương, mũi thẳng môi mỏng, nét mặt thanh tú, nước da trắng như ngọc, hệt như đông tử trước tọa Quan Âm.

Từ trước đến này Vân Kỳ đều ở Huyền Vũ Tông đi theo các vị sư huynh luyện võ, chưa từng gặp nhiều người, dù có gặp thì cũng chỉ là những người nông dân thô kệch, chứ chưa từng thấy một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Nụ cười của nàng giống như có ma lực khiến hắn có chút kinh ngạc, tim đập lỡ nửa nhịp.

-----------------

Bé mây đào hoa quá 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net