Học một chút thuật phòng thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta sợ là các huynh đệ đã đi đến phía trước rồi, để ta đưa hai người đi vòng qua, nhà hai người ở đâu?" Vân Kỳ nhìn Lạc Vân không chớp mắt, mỉm cười hỏi.

Ánh mắt Lạc Vân đảo quanh một vòng: "Chỉ cần đưa chúng ta đến chỗ ngã ba là được rồi, ta có thể tìm được đường."

Có tiếng người truyền đến từ đằng xa, tiếng cười của Mạc Vũ là lớn nhất, Vân Kỳ nói "đắc tội" một tiếng, sau đó dùng hai tay ôm hai người rồi phi thân bay lên, Nhu Nhi sợ tới mức lấy tay che miệng, nhưng Lạc Vân lại hào hứng nhìn bóng cây xung quanh. Đây là Khinh công trong truyền thuyết đó sao..., chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy trong đời!

Vân Kỳ đặt hai người bọn họ ở giữa giao lộ, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Thực sự không sao chứ? Hay là để ta tiễn hai cô nương về!"

"Đa tạ công tử, nhà của chúng ta cách đây không xa, chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ!" Nhu Nhi chưa hết kinh hãi, sắc mặt tái nhợt nói, một bên nắm chặt tay Lạc Vân, xoay người rời đi.

Lạc Vân đột nhiên thay đổi quyết định, nàng nói với Nhu Nhi: "Ngươi chờ ta ở ngã rẽ phía trước, ta có vài lời muốn nói với vị thiếu gia này."

Nhu Nhi lo lắng nhìn nàng một cái, còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Lạc Vân trừng mắt, ánh mắt trong sáng vô cùng, giống như không hề bị ngốc.

Nàng ta sững người một lúc, im lặng lùi lại, lui về phía sau từng bước một, đứng ở chỗ do Lạc Vân chỉ định, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, không dám nhúc nhích một chút, đưa tai lên nghe ngóng, nhưng cuộc nói chuyện giữa hai người rất nhỏ, lại ngược gió, nửa chữ cũng không nghe thấy được, chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt Lạc Vân.

"Ngươi tên gì?" Lạc Vân cười hỏi.

"Tại hạ là Vân Kỳ, tự là Tử Nhiên, là đệ tử của phái Huyền Vũ." Vân Kỳ vui vẻ chắp tay nói.

"Ta tên là Lâm Lạc, tự... còn chưa có!" Lạc Vân trợn mắt nói dối, sau đó đặt ra một tràng câu hỏi: "Ngươi có thể biết dùng khinh công! Ta nghĩ ngươi còn có thể dùng kiếm, nhất định là sẽ biết kiếm pháp, và một số thứ nữa đúng không? Ta cũng muốn học võ, ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ được không? "

"Đồ... đồ đệ!" Vân Kỳ nhìn tiểu cô nương đang nở nụ cười tươi rói trước mặt, bị lời nói của cô làm cho ngây người.

"Đúng vậy!" Lạc Vân nói xong liền học theo bộ dáng trước đó của hắn, chắp tay hành lễ: "Sư phụ, xin nhận đồ nhi một lạy!

"Không, không, Huyền Vũ tông của chúng ta rất nghiêm khắc trong việc nhận đồ đệ, hơn nữa ta còn chưa xuất sư, làm sao có thể nhận đồ đệ!" Vân Kỳ đỏ mặt xua tay từ chối.

Lạc Vân mong chờ nhìn hắn, trên mặt lộ rõ ​​vẻ ủy khuất, giống như chỉ cần hắn nói thêm một chứ không nữa là nước mắt của nàng sẽ rơi, lời từ chối của Vân Kỳ bỗng nhiên nghẹn lại ở cổ họng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lặp bắp đồng ý: "Ta... Không. Đừng khóc, ta đồng ý!"

Bình thường hắn rất gan dạ cứng rắn, dù có luyện tập khổ cực đến đâu cũng không sợ, khi bị sư phụ đánh hắn cũng không khóc, nhưng hắn lại rất sợ nhìn thấy nước mắt của mấy tiểu cô nương. Lạc Vân vừa khóc, hắn đành phải chịu!

"A..., vậy thì tốt quá! Móc tay đi, không được đổi ý!" Lạc Vân hưng phấn vươn ngón út của bàn tay phải ra. Nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của nàng, Vân Kỳ đành phải làm theo, hai ngón tay đan chéo vào nhau, nhẹ nhàng kéo một chút biểu tượng cho lời hứa.

"Ta có thể dạy ngươi công phu, nhưng ngươi không thể nói cho người khác biết, cho dù là ai cũng không được nói!" Vân Kỳ nói.

Hắn nghĩ đối với một tiểu cô nương xinh đẹp như Lâm Lạc học vài chiêu tự vệ cũng tốt, ít nhất cũng phải dạy cho nàng khinh công, nếu gặp phải người xấu thì cũng có thể chạy nhanh hơn một chút: "Còn nữa... Ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, ngươi không cần gọi ta là sư phụ."

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Lạc Vân thích thú nhìn hắn.

"Hai ngày nữa sẽ là mười sáu!" Vân Kỳ nói.

"A...! Ngươi hơn ta sáu tuổi. Thôi được rồi, gọi sư phụ thì biến ngươi thành người già mất. Ta sẽ gọi ngươi là Vân đại ca, nhưng ngươi không được quỵt nợ đâu đấy, phải làm những gì đã hứa với ta."

"Ta, Vân Kỳ, nói là làm!"

"Ừ!" Lạc Vân nhéo nhéo bím tóc, cười híp mắt: "Ta tin ngươi! Vậy khi nào thì bắt đầu học? Chúng ta phải tìm một chỗ để tập luyện, không biết khi nào ngươi rảnh?

"Ta ban ngày đều phải luyện tập, các huynh đệ cũng đi theo. Ta sợ sẽ không dễ dàng để đi ra ngoài."

"Đêm cũng được, hoặc là sáng sớm cũng được, chúng ta tập ở chỗ vừa rồi chạm mặt đi."

Vân Kỳ suy nghĩ một chút: "Sáng sớm không được, buổi tối tốt hơn, mỗi nửa đêm ta sẽ chờ ngươi."

Lạc Vân vui vẻ rời đi, Vân Kỳ nhíu mày, một lúc sau mới tự tát mình: "Mình bị sao vậy, làm sao có thể đồng ý yêu cầu quái quỷ của nha đầu đó? Quên đi, chuyện này phải giấu kỹ, không thể để cho sư phụ biết được." Nhìn thấy Lạc Vân, mọi thứ của Vân Kỳ đều vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhu Nhi hỏi Lạc Vân chuyện gì, Lạc Vân đều sẽ dùng lý do Bồ Tát không cho phép nói để chặn lại hết, nếu nói ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nàng sợ Nhu Nhi sẽ bị tát vào miệng.

Nhu Nhi nghe thấy nếu nói lung tung sẽ bị vả vào miệng thì sợ tới mức bưng mặt, quả nhiên từ lúc đó trở đi không còn nghe thấy nàng nhắc đến Vân Kỳ nữa.

Trở lại Đà Phổ am, Lạc An Bình đã đợi rất lâu, khi thấy hai người đều bình an, hắn mới yên tâm. Con gái bị ngã khiến lòng Lạc phu nhân đau như cắt, cộng thêm không biết Lạc Ánh đã nói những gì trước mặt nàng ta, khiến sắc mặt nàng ta thực sự rất tệ, trách mắng Nhu Nhi không phục vụ tốt cho chủ nhân của mình, làm cho Lạc Vân ham vui không chịu về, khiến mọi người phải lo lắng. Sau đó bảo nha hoàn khác lấy thước lớn đánh vào tay Nhu Nhi.

Nhu Nhi bị đánh vài cái liền bật khóc, Lạc Vân không đành lòng nên vội chạy đến can ngăn, Lạc phu nhân tức giận bảo nha hoàn đừng dừng lại, cho nên mấy roi sau đều hung hăng quất vào người Lạc Vân, vẫn là nhờ Lạc An Bình khuyên ngăn thì nàng ta mới chịu buông tha cho hai chủ tớ bọn họ.

Lạc Ánh nhìn thấy vậy thì âm thầm đắc ý, trong lòng cảm thấy nguôi ngoai đi không ít.

Lạc Vân quay trở lại hậu viện để nghỉ ngơi, mãi đến tận lúc Lạc phu nhân rời đi cũng chưa từng xuất hiện. Lạc An Bình sai hầu cận đưa thuốc đến, Lạc Vân đóng cửa không nhận, dạy Nhu Nhi nói: "Tiểu Tứ ca, phiền ngươi trở về chuyển vài lời của Tứ tiểu thư cho đại thiếu gia, hắn có thể che chở cho Tứ tiểu thư một hồi, nhưng không thể che cho Tứ tiểu thư cả đời, tiểu thư nhà ta là người mệnh khổ, đại thiếu gia vẫn là không nên đối xử quá tốt với nàng, sau này sẽ bớt khổ hơn, thêm nữa... Tam tiểu thư mới là muội muội ruột của đại thiếu gia, còn Tứ tiểu thư thì không phải, thiếu gia ít quan tâm thì có khi tiểu thư sẽ đỡ gặp phiền toái hơn..."

Lạc Tứ quay lại chuyển những gì Nhu Nhi đã nói cho Lạc An Bình nghe, đổi lại là tiếng thở dài của Lạc An Bình, kể từ đó hắn không bao giờ đến Đà Phổ am nữa, nhưng hắn vẫn sẽ gửi một ít tiền đến tay Nhu Nhi.

Nhu Nhi nói: "Đại thiếu gia thực sự là một người tốt!"

Lạc Vân nằm trên giường nhếch miệng cười. Nàng đã tìm được một tiểu sư phụ cho mình, mỗi ngày đều khổ luyện công phu, rạng sáng khi mọi người còn đang ngủ thì nàng đã phải đi lên núi chạy mấy dặm, cho nên ban ngày nàng rất ít khi ra ngoài chủ yếu là nằm trên giường ngủ bù, thật sự không rảnh để quan tâm.

Vân Kỳ nói thể chất của nàng quá yếu, lại xuất phát muộn, sợ là không thể luyện thành cao thủ, nàng cũng không nản chí, nếm trải qua khổ luyện mới có thể ngồi trên người khác được, ở cái thời đại vũ khí lạnh này, khó có thể trông chờ vào thứ khác, chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng cũng không cần trở thành cao thủ mà chỉ muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, bớt bị ốm, bị người khác bắt nạt thì còn có thể tự bảo vệ mình.

-------------------

Đứa nào bắt nạt là vặn cổ nó luôn bé ơi😇😇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net