Tiểu nha đầu biết rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người trong Lạc phủ ai cũng biết Mai di nương là một người hết lòng hướng Phật, trong nhiều năm phòng của nàng ta luôn thờ một pho tượng Phật. Nàng ta không giống các di nương khác sẽ đâm bị thóc, chọc bị gạo gây xích mích trước mặt lão gia, nàng ta chỉ giữ yên bổn phận dành nhiều thời gian tụng kinh niệm phật có khi còn nhiều hơn cả Lạc phu nhân. Có thể chính vì vậy mà thái độ của Lạc phu nhân đối với nàng ta khác với các thiếp thất khác, thỉnh thoảng còn khuyên lão gia ngủ lại ở phòng của Mai di nương, trong lúc đó thê thiếp cũng có thể nghỉ ngơi. Lạc lão gia cũng từng đề cập đến việc đưa Lạc Vân về phủ, lo lắng Mai di nương nhớ con gái nhưng Mai di nương nói Lạc Vân ở Đà Phổ am đã có Quảng Tuệ sư thái chăm sóc, trái lại ở Lạc phủ con bé phải ngoan ngoãn khéo léo hiểu chuyện rất mệt cho con bé, nàng ta nguyện ý ở trước phật cầu nguyện chỉ cần con bé có thể trở lại như trước thì cho dù cả đời này không cho mẹ con nàng ta gặp nhau nàng cũng cam lòng.

Lão gia nói những lời của Mai di nương cho Lạc phu nhân nghe, nàng nghe thấy vậy khẽ ngấn lệ nói:" Suy bụng ta ra bụng người mà thôi, nếu là Ánh nhi như vậy, ta cũng nguyện ý làm như thế, vậy thỏa mãn nguyện vọng của Mai di nương đi cũng có thể làm nàng yên tâm một chút, mặc kệ bệnh tình của đứa bé kia có tốt lên không, cho nàng ở bên cạnh Phật vài năm đến tuổi cập kê mới đón trở về cũng không muộn."

Tất nhiên Lạc lão gia cũng đồng ý, nhưng vẫn phân phó nói:" Dù sao con bé cũng là tiểu thư của Lạc gia, mong phu nhân để ý con bé chút, thỉnh thoảng phái người đi xem qua con bé có thiếu thốn gì không."

Lạc phu nhân khẽ gắt:" Cái này còn cần lão gia nhắc sao, nhiều nữ nhi như vậy ta làm sao dám nặng bên này nhẹ bên kia? Cho dù có hơi nuông chiều Ánh nhi một chút cũng là do thiếu chút nữa đã mất con bé!"

Lạc lão gia khẽ đỡ lấy vai phu nhân cười nói:" Dạ dạ dạ, vốn dĩ phu nhân nổi danh là hiền lành, lấy được phu nhân là ta có phúc, vậy cứ theo cách của phu nhân đi."

Lúc Lạc Vân biết được chuyện này đã là năm sau, phu nhân nhờ Mai Hương đưa một ít đồ đến cho Lạc Vân, trước kia Nhu Nhi chính là nha hoàn bên cạnh Mai Hương cho nên cảm tình cũng không tệ, nàng ta nói hết tất cả mọi chuyện với Nhu Nhi:" Muội Muội tốt, ngươi cũng đừng cảm thấy khổ cực, trong tương lai tứ tiểu thư cũng sẽ trở về phủ để xuất giá, ngươi hầu hạ bên cạnh nàng, của hồi môn của nàng cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, nhỡ đâu ngươi lại có phúc hưởng lây." Mai Hương đi rồi Nhu Nhi mới trở lại phòng, phàn nàn với cả Lạc Vân:" Rõ ràng tiểu thư đã khỏe lại sao vẫn còn lừa mọi người? Nếu lão gia và phu nhân mà biết người đã khỏe chắc chắn sẽ đón người trở lại phủ!" Lạc Vân đang cầm quyển Tứ Hải Di Chí đọc vô cùng vui vẻ, nghe thấy Nhu Nhi nói vậy ngẩng đầu lên nói:" Ngươi muốn trở về như vậy sao? Trở về rồi sẽ bị nhốt ở trong phủ cả ngày, cửa chính không thể ra cửa phụ cũng không bước tới, đi chợ cũng không được đi, có chuyện náo nhiệt gì đó cũng không được góp. Lưu gia trước thôn, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, Tiểu Hoa ngươi cũng không được gặp, ngươi thích cuộc sống như vậy?"

Nhu Nhi suy nghĩ, quả thật những thứ Lạc Vân nói nàng ta không bỏ được nhất là đám cún con của Lưu gia, chúng mới sinh không lâu răng còn chưa mọc dài, đưa tay vào miệng chúng, chúng sẽ ngậm lấy, mền mềm nhột nhột rất vui. Còn có tên chủ nhân đáng chết của mấy bé cún nữa, Nhu Nhi vừa nghĩ đến vẻ mặt ngăm đen của thiếu niên kia trong lòng không khỏi nóng lên.

Nhu Nhi suy nghĩ mân mê một hồi:" Tiểu thư nói đúng, nô tỳ rất muốn ở lại trong am..., sư thái đối với chúng ta rất khách khí, các vị sư tỷ thấy người ngốc cũng chiếu cố người, còn thường xuyên giúp đỡ nô tỳ làm việc... Nhưng mà nô tỳ cũng không thể chỉ suy nghĩ cho mình được, nô tỳ lo lắng cho tiểu thư, cứ ở đây giả bộ ngốc nghếch nhỡ đâu tương lai gả cho người không tốt thì phải làm sao?"

"Được rồi, tiểu nha đầu. Tương lai của ngươi đầy hứa hẹn như vậy tiểu thư như ta đã quá mãn nguyện rồi, nếu như Bồ Tát cho ta được bình thường trở lại thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ tốt thôi." Lạc Vân buông sách xuống đi đến vỗ vai Nhu Nhi: "Nha đầu lắm miệng nhà ngươi mà có thể giữ kín chuyện của ta, thật sự khiến ta ngạc nhiên! Tương lai cho dù ta không thể tìm được chỗ tốt cũng sẽ không để ngươi chịu tủi thân, tất nhiên sẽ tìm một chỗ đàng hoàng cho Nhu Nhi của chúng ta, giống như Lưu Tích chẳng hạn rất anh tuấn, để ngươi gả vào đấy cũng rất nở mày nở mặt nha!"

Mặt Nhu Nhi đỏ lên nhăn nhó nói:" Tiểu thư đừng nói đùa nữa!"

Lạc Vân thu hồi nụ cười trên mặt nghiêm giọng nói:" Ta không nói đùa, Nhu Nhi ngươi đối với ta rất tốt, ta sẽ nhớ kỹ không để ngươi chịu thiệt thòi, nhưng mà ngươi cũng nhớ kỹ nếu như ngươi phản bội ta thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra với Thẩm đại tiểu thư đúng không? Nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ cho ngươi kết cục như nàng ta!"

Nhu Nhi rùng mình, gật đầu như giã gạo:" Sẽ không đâu, nô tỳ rất trung thành, vĩnh viễn không phản bội tiểu thư."

Thân thể của Nhu Nhi khá giống của nàng, vì vậy nàng muốn làm cho Nhu Nhi thành một thủ hạ thật tốt, Lạc Vân cũng giúp nàng ta luyện tập, ngày đó Nhu Nhi cùng với nàng đang ở cùng một chỗ luyện tập vừa vặn thấy toàn bộ quá trình. Nhu Nhi không biết bơi vì vậy là Lạc Vân nhảy xuống nước cứu người, từ đó Nhu Nhi mới biết là nàng giả ngốc.

Tiểu nha đầu Thẩm đại tiểu thư tên là Thẩm Nguyệt Nhi, lớn lên có chút nhan sắc. Năm trước vị Thẩm tiểu thư này đến An Nhược tự dâng hương lúc qua cầu bị một tên tiểu tử nông thôn ngáng đường vì vậy đã bảo hạ nhân đẩy hắn ra, sức đẩy quá lớn khiến cho tên đó ngã xuống sông, vì là mùa đông nước trên sông kết thành lớp băng mỏng, tiểu tử kia ngã xuống lớp bằng bị vỡ ra hắn chìm nổi trên sông dốc hết sức để bơi lên, Thẩm Nguyệt Nhi không những không kêu người cứu mà còn bảo người vứt luôn đống củi xuống sông... Nhưng cành củi đập vào đầu hắn không hề nhẹ, hắn lập tức bị hôn mê chìm xuống sông. Nếu không phải là Lạc Vân và Nhu Nhi sau khi luyện tập xong đi ngang qua đấy thì chỉ sợ con sông này lại có thêm một mạng người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net