Sóng gió ập đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nháo nhào bên ngoài khiến Tuyết Linh khó chịu mở mắt,đám người này sáng sớm đã làm ầm lên làm gì không biết.Vừa định bước xuống giường thì bị ai đó ôm lại rồi kéo nằm lại giường ngước mặt nhìn ai đó thì thâuy người nào đó vẫn đang nhắm mắt.Khẽ mỉm cười đưa hai tay ôm lấy mặt Ngọc Uyên mà chà chà,mặt cô ấy tuy không tròn trịa như Cẩm Cẩm nhưng lại rất mềm và mịn cô cứ chà chà một lát liền bị Ngọc Uyên giữ tay lại rồi đưa hai tay cô hôn một cái sau đó tiến tới ôm cô vào lòng rồi lại hôn lên môi cô một nụ hôn sâu.Bực mình đẩy người Ngọc Uyên ra rõ ràng là chưa đánh răng mà cứ đè mình ra hôn -.-.Thấy Tiểu Linh đẩy mình ra Ngọc Uyên hơi nhíu mày hỏi:

_Sao vậy?

_Chưa đánh răng.-Nghe Ngọc Uyên hỏi liền trưng bộ mặt kinh khủng ra rồi trả lời.

_.....-Nghe Tiểu Linh nói cô đen mặt,im lặng một hồi liền đè con người ta xuống hôn tới tấp.

_Uhm..uhm buông ra khó thở.-Tuyết Linh mặt mày đỏ chót đưa tay đẩy Ngọc Uyên ra,đỏ này là do khó thở chứ chẳng phải xấu hổ cái gì thế nhưng cái con người kia lại tưởng là cô xấu hổ liền được nước làm tới ai dè bị cô đạp một cái té xấp mặt ôm hôn đất mẹ.Ngồi dậy liền trưng cái bản mặt mếu máo ra hỏi:

_Sao sáng nào em cũng đạp chị xuống đất thế.-Nói xong còn giãy đành đạch như oan ức lắm,Tuyết Linh ngồi trên giường nhìn một màn mà không khỏi khinh bỉ có ai 20 tuổi đầu còn ăn vạ như cái con người này không.

Thấy Tuyết Linh nhìn mình khinh bỉ mà không khỏi cười khổ có ai nhìn người yêu mình khóc mà khinh bỉ chưa?(Tuỳ vào từng người chị ạ).Đứng dậy không nói không rằng chạy thẳng vào phòng tắm đóng cửa cái rầm làm Tuyết Linh giật cả mình.Cứ tưởng làm Ngọc Uyên giận cô ngồi trên giường nghỉ cách dỗ đứa trẻ chưa lớn kia ai ngờ cô ấy từ trong phòng tắm bước ra phóng tới ôm cô mà hôn,cái mùi bạc hà của kem đánh răng xọc thẳng vào mũi cô .Đẩy người Ngọc Uyên ra định nói gì đó liền bị cô ấy chặn họng:

_Chị đánh răng rồi.-Nói xong lại đè cô xuống hôn liền bị cô cản lại.Tuyết Linh đen mặt chẳng lẽ lúc nãy vào phòng tắm là đi đánh răng, rồi sau đó ra hôn cô?Cái con người này đúng là rảnh thiệt.

_Chị đánh răng rồi mà.-Oan ức nói rõ ràng là đánh răng rồi sao lại đẩy mình ra nữa.

_Sao cứ hôn mãi thế?

_Tại em ngọt.-Môi của Tuyết Linh rất ngọt nha cô bị nghiện rồi.

_Được rồi,trời sáng rồi mau ra ngoài thôi.-Lúc nãy nghe mọi người nhốn nháo nhưng lại không biết chuyện gì.

_Dạ,bà xã.-Ngọc Uyên bĩu môi,sau đó lại hí hững gọi Tuyết Linh là bà xã.

_Cưới lúc nào?-Nghe Ngọc Uyên nói cô liền quay phắc lại hỏi.

_Rồi sẽ cưới kêu dần cho quen.-Ngọc Uyên nói liền không biết xấu hổ mà còn ngoác miệng ra cười.

Cô cũng hết cách với đứa trẻ này,cả hai sau khi làn vscn xong liền ra ngoài,đập vào mắt họ là cả  khu căn cứ đang cố gắng bảo vệ tường thành những dị năng giả thì đang cố sức vận dị năng,vội vã chạy lên pháo đài cả hai không khỏi kinh ngạc,ngoài cổng thành cả một binh đoàn tang thi đang tìm cách để tấn công căn cứ.

Tuyết Linh kinh ngạc cô đâu có triệu hồi tang thi làm thế nào chúng lại xuất hiện ở đây.Mọi người đang cố gắng chống đỡ,cả bọn nam chính lẫn mọi người trong nhóm cô đang liên tục vận dị năng,Tuyết Linh đang tìm cách điều khiển bọn tang thi thì pháo đài đột nhiên rung lắc dữ dội,nữ chủ đang đứng đằng sau nam chủ chẳng biết làm thế nào mà lại rơi xuống Tuyết Linh thấy liền không nghĩ nhiều mà chạy đến cứu cô ta nhưng do pháo đài rung càng ngày càng mạnh khiến cả cô cũng ngã theo kết quả là cả cô cùng nữ chính đang ôm nhau rơi xuống chỗ bọn tang thi.

Ngọc Uyên nhìn Tuyết Linh ngã xuống liền hét lên chạy đến mọi người nhìn thấy cũng chạy lại nhưng cô và nữ chủ đã rơi xuống rồi.Sau khi cố gắng mọi người cũng giết được hết tang thi Ngọc Uyên cùng đám nam chủ chạy ra khỏi căn cứ tìm cô và nữ chủ nhưng không thấy gì chỉ toàn là xác tang thi cùng mùi hôi thúi của chúng.Ngọc Uyên bất lực quỳ xuống đất ngước mặt lên hét lớn rồi nước mắt cô rơi xuống,cô đang khóc là cô đang khóc,từ khi nào cô đã không nhìn thấy nước mắt của mình có lẽ là từ lúc mạt thế xảy ra cô đã khóc rất nhiều khi thấy gia đình mình bị tang thi gặm nhấm từng miếng thịt nhưng từ khi đó trở đi cô đã ngừng khóc dù có đau đớn đến đâu cũng không khóc thế nhưng bây giờ đây cô đang rơi nước mắt vì một người con gái,là người con gái cô yêu chỉ có cô ấy mới đáng để cô để tâm cũng như đáng để cô rơi nước mắt.

Đám nam chủ cũng khóc,khóc vì người con gái họ yêu hoặc chỉ có họ nghĩ như vậy.Thiên Nhu và mọi người cũng khóc,khóc thương cho Tiểu Linh của họ người bạn mà họ yêu mến.Mọi người cứ khóc mãi khi Ngọc Uyên ngất xỉu thì họ mới thôi khóc và đỡ cô ấy vào trong.

Cả ngày hôm đó mọi người cứ như mất hồn họ đau khổ vì mất đi người bạn,người yêu.Tiểu Nhi ở trong phòng bệnh của Cẩm Cẩm nên chẳng biết gì đến khi nghe mọi người nói liền bàng hoàng cố gắng dùng tâm thuật để tìm chủ nhân mình vì đó là hi vọng duy nhất,cô bé cảm nhận được chủ nhân của nó vẫn còn sống nhưng không thể nào liên lạc được.

Về phần Tiểu Linh sau khi rơi xuống cứ tưởng sẽ tang xác thì bất ngờ ở đâu hàng tá dây leo quấn lấy cô và nữ chủ rồi kéo đi sâu vào rừng.Cô từ lúc rơi xuống vẫn tỉnh như sáo chỉ có nữ chủ là xỉu bà nó rồi con gái gì mà yếu đuối như bánh bèo ấy(chị cũng là con gái đó).Sau khi bị dây leo lôi vào rừng thì hai người được thả ở một hang động lớn,nữ chủ vẫn đang xỉu và đang ôm cô cứng ngắc,từ khi ngã xuống đến giờ cô ta cứ ôm cô mãi không buông cô cũng không cách nào kéo ra nên để vậy luôn còn bây giờ Tuyết tỷ nhà ta đang định thả con người ta xuống đất.Vừa định thả tay thì nữ chủ mở mắt thấy mình sắp rớt xuống đất liền hốt hoảng ôm cổ Tuyết Linh nào ngờ đâu Tuyết Linh đứng không vững liền ngã ngửa ra đất,hiện tại tư thế cả hai thập phần ám muội a,Lữ Mộng Ái nằm đè lên Tuyết Linh môi cả hai thì chạm vào nhau sẽ là một khung cảnh hết sức lãng mạn nếu như Lữ Mộng Ái không há hốc mồm ra mà la:

_Á Á Á........!Umh....!!-Vừa mở miệng la thì liền bị Tuyết Linh bụm miệng lại.

_Im miệng lại xem nào,cô muốn cả đám thực vật biến dị trong này nghe thấy à?-Tuyết Linh la khẽ khiến cho Lữ Mộng Ái sợ hãi im lặng.

_Giờ thì xuống khỏi người tôi.-Tuyết Linh dùng cái giọng lạnh lùng thường ngày mà nói.

_Ơ...?-Lữ Mộng Ái ngây ngốc nhìn Tuyết Linh rồi nhìn xuống bụng cô nơi mình đang ngồi,giật mình rời khỏi người Tuyết Linh đưa mắt nhìn cô ấy.

_Nhìn cái gì?-Tuyết Linh thấy nữ chủ nhìn mình thì hơi nhíu mày hỏi.

_Sao tôi lại ở đây?Tôi chưa chết à?-Vốn định hỏi có phải Tuyết Linh cứu mình nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy thì đột nhiên cô không dám hỏi liền hỏi câu khác.

_Trong rừng.Cô chưa chết.-Vẫn cái chất giọng lạnh như băng khiến Lữ Mộng Ái sợ hãi.

_Sao chúng ta vào được đây?

_Không biết chỉ thấy một đám dây leo kéo đi.

_Có thể trở về không?

_Cũng còn tuỳ.

Cuộc đối thoại kết thúc mọi thứ chìm trong im lặng bỗng một tiếng thét chói tai vang lên kèm theo tiếng sột xoạt mà tiếng cành cây gãy khiến cả hai người giật mình,Tuyết Linh vừa nghe tiếng thét đã cảm thấy không ổn đó là tiếng của đám thực vật biến dị,lúc nãy do nữ chủ la lớn nên đã thu hút bọn chúng.Lần này thì toi tang thi vương chỉ có thể điều khiển được tang thi chứ không làm gì được bọn thực vật biến dị,lần này không chạy nhanh thì banh xác với bọn chúng.

Nghĩ đến đây Tuyết Linh đã nghĩ cách chạy trốn còn nữ chủ thì sau khi nghe tiếng thét mặt lập tức trở nên nghiêm túc hẳn,quay mặt về phía đằng sau thì thấy một cửa hang liền ngay lập tức đưa tay kéo Tuyết Linh chạy vào.Tuyết Linh đang tìm cách chạy trốn thì bị kéo đi quay về phía người đang kéo mình thì thấy khuôn mặt nghiêm túc của nữ chủ khiến cô không khỏi thắc mắc chẳng phải nữ chủ rất nhát gan sao?Gặp chuyện là cô ta sẽ khóc mà sao đột nhiên cô ta khác vậy?Cứ lo nghĩ chuyện về nữ chủ mà không để ý cô đã bị nữ chủ kéo vào sâu trong hang,đến khi dừng lại thì thấy cả hai đang đứng ở một nơi rất rộng,chỗ này hình như từng có người ở vì đồ dùng như giường,bàn,ghế có đủ có cả bếp củi,thật lạ trong một hang động như vậy cư nhiên lại có người ở,có thể là do chạy trốn mạt thế.Cả hai đi xung quanh tham quan một lát thì nghe thấy tiếng của bọn thực vật biến dị bọn chúng đang ở trước cửa hang,cả hai lập tức cảnh giác cố gắng thở thật nhẹ và không nhúc nhích.Một lúc sau,khi không còn nghe thấy tiếng gì nữa cả hai mới từ từ thả lỏng.Hiện tại vì đang ở trong hang nên hai người không thể xác định được thời gian,cô đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần còn nữ chủ thì đang ngồi trên ghế:

_Ọt..ttttt~~~!-Bụng nữ chủ đột nhiên phát ra tiếng khiến cô mở mắt,liếc mắt nhìn cô ta thì cô ta chỉ gãi đầu sau đó nói:

_A,xin lỗi tôi hơi đói.-Nói xong đưa tay ôm lấy bụng.

_Đói thì ăn đi.-Nhàn nhạt nói một câu,vừa dứt lời lại nhìn thấy vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt của nữ chủ.

_Sao vậy?Chẳng phải cô có nhẫn trữ vật sao?-Nhíu mày hỏi,chẳng phải cô ta có không gian trong cái nhẫn trữ vật gì đó sao?Sao lại không lấy ra?

_Lúc trước thì có bây giờ thì không.-Cô vừa nói vừa chọt chọt ngón tay vào nhau.

_Sao bây giờ không có?

_Nhớ lúc chúng ta bị đám tang thi bao vây không?Sau khi cô ngã xuống chỗ bọn tang thi thì chúng tôi chạy thoát nhưng thoát không bao lâu thì lại bị vây tiếp.Lúc đó vì hỗn loạn quá nên tôi làm rớt mất nhẫn trữ vật rồi.

_.....-Nghe cô ta nói trong lòng Tuyết Linh không khỏi hả hê,đáng đời đẩy cô xuống xong liền mất luôn nhẫn trữ vật cùng toàn bộ số lương thực trong đó,quả báo đúng là đến nhanh thật.

Thấy cô im lặng không nói nữ chủ chỉ cúi đầu không nói gì,một lát sau thấy một thanh Socola đưa ra trước mặt ngước lên thì thấy khuôn mặt không biểu tình của Tuyết Linh,cô đưa tay cầm lấy thanh kẹo sau đó liền nghe thấy Tuyết Linh nói:

_Mau ăn đi,cô mà chết trước lúc trở về thì đám nam nhân kia không biết sẽ làm gì tôi đâu.-Vừa nói vừa nằm xuống giường nhắm mắt lại.Đừng thắc mắc vì sao cô có thanh kẹo đó,lúc sáng khi cô và Ngọc Uyên ở trong phòng cô ấy đột nhiên kéo cô lại đặt vào tay cô thanh Socola đó,lúc đầu cô định không cầm nhưng vì sợ có người nào đó  sẽ giận nên mới cầm cho ai kia vui thôi nào ngờ bây giờ lại có dịp dùng đến.Nhắc đến Ngọc Uyên lại cảm thấy lo,cô sợ cô ấy không tìm thấy cô liền sẽ đau lòng,tuy mới bắt đầu nhưng Tuyết Linh biết tình cảm của Ngọc Uyên dành cho mình lớn như thế nào nên cô mới lo.

Còn về Lữ Mộng Ái nhìn thanh kẹo Tuyết Linh đưa cho mình mà trong lòng có gì đó lân lân,lúc trước những nam nhân kia luôn chăm sóc cô luôn cho cô những món ngon nhưng trong lòng cô lúc đó lại chẳng có cảm giác gì cả cô chỉ đơn thuần nghĩ là do bọn họ yêu cô mới chăm sóc cho cô như vậy nên chẳng cảm thấy gì,nhưng bây giờ nhìn thanh kẹo mà Tuyết Linh đưa cho mình lòng Mộng Ái đột nhiên thấy ấm áp,giật mình với cảm giác của mình từ khi nào mình lại vì Tuyết Linh mà thấy ấm áp,chẳng lẽ...mình có cảm giác với cô ta.

Bậy bậy rõ ràng là con gái sao lại có cảm giác với con gái được,nhưng cái cảm giác đó...chắc là do mình đói bụng mà cô ta cho mình đồ ăn mình mới cảm thấy biết ơn nên mới có cảm giác đó,phải chắc chắn là vậy.Sau một hồi tự nói chuện với chính mình thì Mộng Ái cũng từ từ bóc đi vỏ ngoài của thanh kẹo rồi bắt đầu ăn,đang ăn chợt đưa mắt nhìn Tuyết Linh xong lại nhìn thanh kẹo trong tay Mộng Ái đột nhiên lên tiếng hỏi:

_Cô không ăn à?

_Không đói.

_Ừ.

Sau khi ăn xong thì Mộng Ái tiến đến chỗ giường của Tuyết Linh,thấy động Tuyết Linh mở mắt liền nhìn thấy nữ chủ đứng trước mặt,hơi nhíu mày hỏi:

_Chuyện gì?

_Tôi buồn ngủ.-Thấy Tuyết Linh nhíu mày cô hơi rụt người lại.

_Liên quan gì tôi.-Nghe nữ chủ nói vết nhăn trên trán cô càng sâu.

_Cô đang nằm trên cái giường duy nhất ở đây đấy.-Nghe Tuyết Linh nói liền hơi bực mình cô hơi lớn tiếng nói.

_Thì sao?-Tuyết Linh nghe nữ chủ lớn tiếng cũng hơi tức giận nói.

_Tôi ngủ ở đâu?-Nhìn thấy Tuyết Linh tức giận Lữ Mộng Ái đột nhiên nhỏ tiếng,cô không muốn chọc giận cô ta đâu.

_Tự tìm chỗ đi.-Trưng ra bộ mặt thản nhiên Tuyết tỷ đáp gọn hơ.

_Ở đây không có chỗ để ngủ.-Nhìn dáng vẻ của Tuyết Linh Lữ Mộng Ái chỉ một đấm cho cô ấy một phát.

_Haizz...Được rồi,cô nằm đi.-Tuyết Linh ngó xung quanh thấy đúng là chẳng có chỗ để ngủ trừ cái giường này,nên đành tốt bụng nhường lại giường cho nữ chủ.

_Thế cô ngủ ở đâu?-Thấy cô bước xuống nhường lại giường cho mình Lữ Mộng Ái liền cảm thấy có lỗi.

_Tôi không buồn ngủ.

_Hay là cô ngủ cùng tôi đi.-Cô đột nhiên yêu cầu.

_Không cần.

_Ngủ cùng tôi đi,tôi sợ.-Nói rồi trưng cái dáng vẻ sắp khóc tới nơi khiến Tuyết Linh mềm lòng.

_Được rồi,nhưng cô nằm xa tôi ra.

_Được,cô nằm một bên tôi nằm một bên._Hí hửng vì Tuyết Linh đồng ý Mộng Ái vui vẻ nói.

Cả hai sau khi chia giường thì cũng nhắm mắt,Lữ Mộng Ái rất nhanh đã ngủ còn Tuyết Linh thì vẫn nhắm mắt dưỡng thần.Sau một lúc,nữ chủ đột nhiên lăn về phía cô rồi đưa tay ôm ngang eo cô khó chịu cô đưa tay đẩy cô ấy về phía bên kia nhưng chỉ được một lúc thì cô ấy lại lăn qua rồi lại ôm cô còn cô thì cứ đẩy lại cứ như vậy cô ấy lăn cô lại đẩy đến cuối cùng do bất lực cô cứ để yên cho cô ấy ôm.Cứ như vậy mọi thứ cứ chìm vào yên trĩnh chỉ nghe mỗi tiếng thở của hai người không gian yên tĩnh đến lạ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

To be countinue






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net