Phu Tử Không Xuất Giá (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Ly ở lại Hàng Châu dạy học ba năm. Trong thời gian đó, các gian hàng của Tạ Gia ở Hàng Châu cũng tăng lên gấp bội. Tạ Đan đã nói rằng cô còn có năng khiếu làm ăn hơn hắn.

Hiện tại thì nàng đã rời Hàng Châu, quay về Tạ Gia ở Kinh thành. Trường học Đạo được giao lại cho Đào Uyên Minh cùng vợ chồng Chúc Anh Tề, Lương Ngọc. Còn có Tô An và Tâm Liên mới vừa thành hôn.

Tô An bây giờ đang làm quản lý kiêm đầu bếp chính của một Tửu lâu thuộc Tạ gia. Không giống như cốt truyện, Tô An được Tâm Liên đáp lại tình cảm, hai người đang trong thời gian tân hôn rất nồng nàn."

Đi theo Sở Ly cũng chỉ còn lại một nha hoàn Tiểu Thúy. Ngoài ra nàng còn có một cái đuôi bất đắc dĩ.

Ba năm qua ở Hàng Châu không nói, bây giờ nàng về kinh thành hắn cũng đi theo, nói là bảo vệ cô.

Rốt cuộc thì tên này lấy đâu ra tự tin mà nói câu đó nhỉ?

"Phan Nghị, ngươi đi theo ta thế này thì cửa tiệm của ngươi phải làm sao?"

Phan Nghị đang ngồi gặm đồ ăn, hắn không để tâm điều đấy lắm:

"Dù sao cũng chỉ mở ra cho vui, không đáng tiền."

Phan Nghị sau khi tốt nghiệp không đi làm quan như các quý tộc khác mà một hai đòi mở cửa tiệm gốm sứ. Hắn phải một khóc nháo, hai tuyệt thực mới được cha hắn đồng ý chi tiền. Cái cửa tiệm của hắn nằm sát ngay phủ viện của Sở Ly.

Nhưng mà Phan Nghị thực sự có tài trong việc này. Bình thường thấy hắn lóc nha lóc nhóc, vụng và vụng về, nhưng khi bắt tay vào làm đồ gốm thì lại chuyên tâm, tỉ mỉ. Sản phẩm hắn làm ra rất đẹp, bán rất chạy.

Sở Ly hỏi hắn thích đồ gốm như vậy thì tại sao có thể vứt bỏ cửa hàng một cách dễ dàng đến thế.

Phan Nghị rất tự tin hếch mặt nói:

"Ai nói trò vứt bỏ chứ. Tới kinh thành lại mở một cái."

Được lắm, tư thế của kẻ ngốc nhiều tiền.

Sở Ly sắp xếp một chỗ ở cho Phan Nghị ở Tạ Gia. Ban đầu Tạ An nghe nói Sở Ly dắt nam nhân về nhà còn mừng thầm trong lòng. Sau đó mới biết chỉ là một học trò của cô liền mất hứng.

Tạ Đan đã gặp Phan Nghị nhiều lần, biết hắn không có ý tứ kia với tiểu muội. Nhưng Tạ An thì còn thăm dò một hồi, rồi cũng phải thừa nhận là bọn họ không có gì.

Tạ Đan và Tạ Đình đã thành hôn, hai tẩu tử đều rất xinh đẹp, đoan trang, xuất thân cũng là danh môn. Sở Ly đều thích hai vị tẩu tử xinh đẹp này.

Đại tẩu hỏi Sở Ly trong một lần tám chuyện:

"Sao học trò lại theo muội về tận đây thế này? "

"Cứ kệ hắn đi, đợi hắn tìm được chỗ ở sẽ rời đi ngay thôi."

Sở Ly ba năm nay không quan tâm lắm đến Phan Nghị. Cô không hỏi lí do, cũng không quá thân thiết với hắn. Mặc dù cửa tiệm hắn sát cạnh nhau, nhưng số lần chạm mặt và nói chuyện của hai người trong ba năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lâu lâu hắn sẽ gửi cho cô một vài món đặc sản vùng miền khác.

Sở Ly không hỏi ở đâu ra. Cho thì ăn thôi.

Như bây giờ, mặc dù ở chung nhà nhưng đã một tháng nay cô còn không thấy mặt hắn. Sau đó thì hắn đột ngột xuất hiện và thông báo đã kiếm được chỗ mở cửa tiệm. Cách đây cũng vài căn nhà. Bảo cô có cần gì thì cứ tới đấy kiếm hắn.

Sở Ly bây giờ thì thực sự tin là hắn giàu xụ rồi.

* * *

Phan Nghị phát hiện dạo này bên cạnh phu tử xuất hiện một nam tử. Phu tử rất ít khi ra đường nhưng hắn lại thấy nàng đi cùng tên nam tử đó hai lần.

Phan Nghị lập tức nóng lòng chạy tới Tạ Gia theo dõi. Tạ gia lính canh rất nhiều, Phan Nghị phải khó khăn lắm mới có thể đi vào một cách yên lặng.

Bởi vì khoảng cách xa, nên hắn chỉ có thể nghe loáng thoáng.

Trong phòng khách, người nam tử kia cảm tạ Sở Ly về một chuyện gì đó. Sau đó còn đem một hộp gì đấy tặng cho Sở Ly nhưng cô không nhận.

"Tứ hoàng tử, giữa chúng ta là giao dịch công bằng, Chỉ cần ngươi có thể giữ lời sau khi việc thành."

"Được."

Sau khi tiễn Tứ Hoàng tử đi, Sở Ly đi về một phía, lôi Phan Nghị ra:

"Zô, bữa nay còn dám theo dõi ta nữa ha?"

Phan Nghị bị Sở Ly đánh một trận rồi đuổi ra khỏi cửa.

Hắn lúc này đang thầm than trong lòng.

Mã Văn Tài ơi, ngươi ở đâu, còn không về có khi mất lão bà như chơi.

* * *

Tại quân doanh biên cương phía bắc, các tướng sĩ đang họp bàn về những trận đột kích của nước Ngụy gần đây. Mã Văn Tài đứng phía sau một nam tử trung niên, hắn ghé tai nói nhỏ với ông điều gì đó.

"Bẩm Tướng Quân, ta nghĩ ngài có thể nghe thử những điều này từ một cấp dưới xuất sắc của ta."

Tướng Quân gật đầu ra hiệu hắn nói:

"Bẩm Tướng Quân, tiểu chức cho rằng, những động thái vừa qua chính là từ nước Hạ. Tiểu chức to gan đoán rằng, Nước Hạ đang muốn tìm hiểu tình hình quân lực của ta, chuẩn bị cho chiến tranh."

Mã Văn Tài vừa nói xong, các tướng sĩ liền xôn xao, có người còn cho rằng Mã Văn Tài đoán bậy. Nước Hạ bao năm qua vẫn luôn là nước yếu thế, mỗi năm lại đem cống phẩm qua để duy trì hòa bình. Ngược lại nước Ngụy những năm này hành vi hết sức càn rỡ, chống đối.

"Thưa Tướng quân, Nước Hạ bao nay đúng là lép vế với ta. Nhưng nhìn tình hình qua lại giữa hai nước hai năm gần đây. Sẽ thấy rõ được nghi vấn. Hai lần cống phẩm gần đây nhất, nước Hạ chỉ cử sứ thần mà không có người đại diện hoàng tộc.

Thứ hai. Những lần đột kích gần đây, đều để lại những dấu vết cho thấy rõ là quân của nước Ngụy. Đã là đột kích bí mật, tại sao lại rõ ràng như thế.

Thứ ba. Biên cương này phía Bắc giáp Nước Hạ, phía nam giáp nước Ngụy. Thời điểm này. Phía Bắc khá lạnh mà phía Nam lại nóng hơn. Thế nhưng, đội ngũ đột kích này lại mặc khá nhiều lớp áo.

Thứ tư. Đó chính tân hoàng của nước Hạ, nghe nói là một người ngông cuồng, bạo lực. Có thể hắn ta nhận được nguồn tin Hoàng thượng bệnh nặng lại chưa lập thái tử. Không muốn chịu yếu thế trước chúng ta, rất có khả năng hắn sẽ lợi dụng thời gian này."

Tướng quân và các tướng sĩ sau khi nghe Mã Văn Tài phân tích thì cảm thấy rất có lý.

Nước Hạ có thể cố tình gây ra thù hằn để hai nước đánh nhau. Sau đó lại làm ngư ông đắc lợi.

Tướng Quân nghĩ hắn cần phải lập tức báo tin này về kinh thành nên định tuyên bố tan họp thì Mã Văn Tài muốn nói tiếp một điều nữa:

"Tướng Quân, Nước Hạ rất có thể cũng sẽ làm những việc này với quân doanh nước Ngụy để phát động chiến tranh giữa hai nước. Tiểu chức cho rằng ngài cần gửi thư và giao cho một sứ thần sang nước Ngụy đàm phán."

Tướng Quân nhìn chằm chằm Mã Văn Tài, hỏi hắn: "Ngươi tên gì?"

"Bẩm, tiểu chức tên Mã Văn Tài."

"Được, Mã Văn Tài. Ta sẽ giao cho ngươi trọng trách làm sứ thần này. Nếu như những gì ngươi nói là đúng. Ngươi sẽ là công thần."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net