Phu Tử Không Xuất Giá (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phan Nghị sau khi về nhà lập tức đi tìm hiểu thông tin về người nam nhân mà Sở Ly đi cùng.

Tứ hoàng tử - một hoàng tử có thân phận thấp kém nhất do một cung nữ sinh ra. Không được sủng ái, cũng không có ngoại lực.

Hoàng thượng hiện đang lâm trọng bệnh, sức khỏe rất yếu, nghe nói không còn trụ được bao lâu. Thái tử lại chưa được lập cho nên hiện giờ các hoàng tử khác đều đang đấu đá nhau.

Tứ hoàng tử lại không tham gia vào cuộc tranh giành ấy. Hoặc nói là các vị hoàng tử khác đều không coi Tứ hoàng tử là đối thủ.

Vậy nhưng ba tháng sau, Hoàng thượng băng hà để lại thánh chỉ truyền ngôi cho Tứ hoàng tử.

Các hoàng tử đấu đá sứt đầu mẻ trán bị dội một gáo nước lạnh.

Bọn họ bắt đầu liên hợp nói Tứ hoàng tử truyền thánh chỉ giả.

Nhưng lạ thay, những quan chức trong triều đình vốn thuộc phe cánh bọn hắn lại đổi chiều về phe Tân Đế, đem ra bằng chứng tố giác bọn hắn đủ thứ chuyện.

Cho nên lúc này cả kinh thành đều đang chuẩn bị cho lễ đăng cơ của Tân đế.

Ở Tạ phủ, Sở Ly nhàn nhã nằm hóng gió ở dưới gốc cây. Hệ thống đang hỏi cô tại sao lại chọn tứ hoàng tử để hợp tác.

[Vừa mắt.] Câu trả lời gọn lẹ

[Lỡ thành hoàng đế xong, hắn lật lòng thì sao?]

Sở Ly hờ hững đáp:

[Vậy thì đổi một hoàng thượng khác.]

Hệ thống: Hoàng thượng mà kí chủ làm như quần áo muốn đổi thì đổi vậy.

Hai ngày sau.

Hệ thống bây giờ xin rút lại suy nghĩ phía trên, hoàng thượng thật sự chỉ giống như quần áo thôi.

Một canh giờ trước khi diễn ra lễ đăng cơ của tân đế có một đội quân xuất hiện bao vây tẩm cung, đại hoàng tử cùng hai vị hoàng tử khác bước ra đối mặt với tân đế.

"Tứ đệ, ngươi nghĩ thật sự mình có thể làm hoàng thượng sao?"

"Một đứa con của cung nữ mà cũng dám tranh đoạt với bọn ta?"

Tân Đế nhìn đám người thua cuộc trước mắt, cười khẩy: "Các ngươi muốn tạo phản?"

"Không tạo phản thì để im cho ngươi giết à?"

"Tên khốn nhà ngươi. Mau nói làm sao ngươi có thể mua chuộc hết đám triều thần như thế? Khiến bọn hắn bán đứng bọn ta."

Tân Đế nhún vai: "Không biết."

"Cái gì? Ngươi còn giấu."

Tân đế bất lực vì hắn nói thật mà đám người đó lại không tin.

Thật sự từ trước tới nay, hắn không cần phải làm gì. Việc hắn làm duy nhất là gật đầu một cái khi có cô nương đột nhiên đến phòng ngủ. Cô hỏi hắn có muốn làm hoàng thượng không.

Hắn lúc đấy có lẽ cũng là nóng đầu hay gì đấy nên mới gật đầu mù quáng như vậy.

Nhưng mà...

Kì diệu. Giờ hắn đã là hoàng thượng.

"Hừ. Hắn đã không nói thì cho hắn ôm bí mật xuống mồ."

Đại hoàng tử ra lệnh cho quân lính xông lên, lúc này một bóng người bay từ cửa vào giữa căn phòng, chắn trước mặt Tân đế.

Tân đế vui mừng nghĩ là quân tiếp viện tới rồi, nhìn ngó xung quanh nhưng mà không thấy ai ngoài Sở Ly cả.

"Người đâu?"

"Chứ ngươi coi ta là gì?" Sở Ly nhăn mày.

"Không phải, ý ta là quân lính đâu, tại sao chỉ có mình ngươi."

Sở Ly liếc hắn một cái: "Ngươi kinh thường ai đấy, mình ta là đủ rồi."

Hai khắc sau, một đám quân lính nằm chất đống trong tẩm cung. Ba vị hoảng tử trợn mắt, mặt tái xanh nhìn Sở Ly xử lý tên lính cuối cùng một cách nhẹ nhàng.

Không! Một! Giọt! Máu!

Nàng ta chỉ động vào trán của từng tên lính, sau đó bọn hắn liền ngã xuống bất động như một xác chết.

Điều này... Điều này con người hoàn hoàn không thể làm được.

Đại Hoàng tử sợ tới mức tè trong quần.

Sở Ly ghét bỏ bịt mũi, cũng lúc này cấm vệ quân của hoàng thượng chạy tới, bao vây ba vị hoàng tử. Cô liền để Tân Đế đang đứng như trời chồng tự giải quyết việc tiếp theo rồi nhanh chóng rời đi.

Bởi vì sự xuất hiện của Cấm vệ quân mà Tân đế miễn cưỡng thu lại biểu cảm. Ra lệnh bắt trói ba phản tặc chờ ngày mai tử hình.

Bọn hắn cũng đã chứng kiến cảnh lúc nãy, không thể giữ lại được.

Lễ đăng cơ của Tân đế cuối cùng diễn ra tốt đẹp.

Sở Ly trở về gần tới Tạ phủ thì bị Phan Nghị chặn lại.

"Làm gì?"

"Phu tử, ngài... ngài..."

"Ấp a ấp úng cái gì?"

"Phu tử, ngài đừng tiến cung được không?"

Phan Nghị cúi đầu nói nhỏ. Nếu là người khác thì hắn còn đe dọa đuổi đi được, chứ hoàng thượng thì hắn đuổi kiểu gì đây?

"Ngươi nói khùng điên cái gì vậy?"

Sau khi đánh nhau thì Sở Ly bây giờ đang rất mất sức, gương mặt nàng còn hơi tái. Cho nên Sở Ly đẩy Phan Nghị sang một bên, cô muốn về ngủ.

Phan Nghị cảm thấy hắn đúng là khùng rồi. Làm nữ nhân của hoàng thượng có ai lại từ chối chứ. Hắn còn đang sầu khổ vì bản thân bất lực, có lỗi với Mã Văn Tài thì Sở Ly đã quay lại.

Cô thì thào một câu cho ngủ nhờ rồi đi vào trong cửa tiệm của Phan Nghị, ngồi đại một chiếc ghế, mặt gục xuống bàn.

Phan Nghị: ???

* * *

Ba ngày sau, Triều đình nhận được cấp báo từ biên cương về việc nước Hạ đột kích bất ngờ. Song, bởi vì điều này đã được dự đoán trước, nên toàn bộ tướng sĩ, binh sĩ đều sẵn sàng chiến đấu.

Năm tháng sau khi đăng cơ, Hoàng thượng ban bố chế độ mới. Mỗi năm triều đình sẽ tổ chức một cuộc thi lớn tại kinh thành, người tham gia có thể là nam nhân, nữ nhân, thường dân, quý tộc.

Ba người cao điểm nhất lần lượt là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, sẽ được hoàng thượng trực tiếp chọn vị trí vào triều đình làm việc. Những người còn lại sẽ tùy theo số điểm mà được các Bộ chiêu mộ sau. Tháng hai năm sau sẽ tổ chức cuộc thi lần đầu tiên.

Quy chế mới này là một quả bom đối với giới quý tộc và những người theo trường phái trọng nam khinh nữ.

Điều đó có nghĩa là thường dân sẽ bình đẳng với quý tộc. Nữ nhân cũng sẽ có cơ hội làm quan như nam nhân

Có rất nhiều ý kiến phản đối được đưa lên, nhưng đó đều là những người không có sức ảnh hưởng lớn. Bởi nhóm triều thần ở kinh thành đều đã thông qua.

Nhóm triều thần: Xin đính chính là bị ép thông qua.

* * *

Tháng hai năm sau cuộc thi được diễn ra, ba người cao điểm nhất năm đó vậy mà lại đều đến từ Hàng Châu, không chỉ vậy bọn họ còn có xuất thân thường dân, là học trò của một trường học không tên tuổi, gọi là "Đạo".

Trạng nguyên là một thiếu nữ tên Lại Tiểu An, bảng nhãn là một nam tử Phán Lâm và Thám hoa Trần Mễ lại là nữ nhân.

Lúc hệ thống biết được tin này, nó còn hỏi Sở Ly có giở trò gian lận gì không. Cô liếc nó bằng ánh mắt khinh thường: "Học trò của ta mà cần gian lận à?"

Sau đó các tin tức về trường học Đạo được lan rộng. Người mở trường học là Tạ Đạo Uẩn, cháu gái của thừa tướng Tạ An. Tạ Đạo Uẩn cùng hai phu tử nữa tên Đào Uyên Minh và Lương Ngọc thu nhận các đứa trẻ thường dân để giảng dạy.

Không chỉ vậy, Tạ gia còn cho những đứa trẻ ấy công ăn việc làm để giúp đỡ gia đình.

Người ta nói đây đều là những điều từ chính miệng trạng nguyên kể.

Danh tiếng Tạ Đạo Uẩn bắt đầu nổi như cồn. Rất nhiều người đem con cái tới Tạ Gia để xin đi học.

Sở Ly liền dán bảng thông báo địa chỉ trường học Đạo ở Hàng Châu bên ngoài cổng.

Tương lai sau này, rất nhiều người đưa con đến Hàng Châu tìm trường học Đạo. Bởi vì phủ viện của Sở Ly không đủ chỗ, nên Sơn trường Vương Tử Ngọc của Nghi Sơn đề nghị gộp hai trường lại với nhau. Đào Uyên Minh đồng ý, từ đấy Nghi Sơn đổi tên thành "Đạo Nghi", trở thành trường học nổi tiếng nhất.

Quay lại hiện tại thì Sở Ly còn chẳng dám ra đường vì sợ đám dân chúng trong thành. Đúng là thời nào cũng có fan cuồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net