C6: Nuốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn tự hỏi bây giờ phải giải thích làm sao về chất lỏng này, liền thấy Sở Kiều mở đôi môi anh đào, đưa ra đầu lưỡi đỏ hồng.

Sau đó.

Đem ngón trỏ dính chất lỏng vào miệng, đầu lưỡi di chuyển một hồi rồi liếm lên.

"Hmm, không ngon gì hết."

Sở Kiều ghét bỏ mà thè lưỡi.

Trong lòng lại thầm hỏi hệ thống.

【419 à, này cũng coi như là dịch thể sao? 】

【 Đúng vậy, ký chủ. 】

【 Nhưng số lượng này quá ít, mục tiêu của thế giới này mới chỉ đạt 1%. 】

【 ... 】

1%, thế thì cô còn phải hấp thụ bao nhiêu dịch mới là đủ?

Sở Kiều phát điên. Mà Sở Mân Thâm bên cạnh cô cũng phát điên theo.

Hắn cũng không biết, chính bản thân mình lại chịu đựng kém đến thế.

Cũng chẳng phải là không có phụ nữ tiếp cận hắn, mà hắn cũng không phải người không biết cái gì.

Chẳng qua là hắn từ trước đến nay dục vọng không quá lớn, cũng ít có lại gần người con gái nào. Ngày thường dựa vào huấn luyện và những lần vận động mạnh để phát tiết sức lực, những lần hắn tự an ủi mình cũng rất ít.

Có thể là lâu lắm rồi chưa phát tiết?

Sở Mân Thâm tự mình an ủi.

Mà bên này, Sở Kiều lại còn đang liên tục xoa xoa bóp bóp, xoa Sở Mân Thâm đến mức hắn phải thở dốc, lý trí dần bay theo mây gió.

"Kiều Kiều, còn không mau đứng dậy?"

Sở Mân Thâm siết chặt sợi dây lý trí, giọng nói khàn khàn kêu lên.

"Không được, cháu cũng phải tắm rửa sạch sẽ cho chú rồi chúng ta cùng nhau ra ~" Sở Kiều nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Bang.

Sợi dây đã thật sự đứt ra rồi.

Sở Mân Thâm một phen ôm chặt lấy eo Sở Kiều, áp sát lưng cô vào ngực mình, bàn tay to lớn bao lấy tay nhỏ của Kiều Kiều, hai người đều đang cầm lấy côn thịt của hắn.

"Vậy để chú chỉ cháu nên rửa thế nào mới sạch."

Hắn kề môi sát tai Sở Kiều, chất giọng khàn đặc thì thầm nhỏ.

Một chút, một chút.

Từ trên xuống dưới, liên tục lặp lại.

Sở Kiều cảm giác thứ mình đang cầm chính là một cây gậy sắt nóng rực, mà thứ bao lấy tay cô cũng nóng chẳng kém gì.

Đôi bàn tay to lớn của Sở Mân Thâm bao lấy đôi tay của cô, cũng chính là bao lấy côn thịt của mình.

Trên dưới vuốt ve, dương vật truyền đến cảm giác sung sướng không giống những lần tự an ủi trước kia, Sở Mân Thâm cảm thấy chính mình giống như những thằng nhóc không biết kiểm soát bản thân, dâng lên dục vọng khó nhịn.

Hắn nhịn không được chôn đầu mình trên vai Sở Kiều hít hà vài hơi.

Chóp mũi tràn ngập mùi hương của cô bé nhỏ, hắn thế nhưng không thể nhịn nổi nữa liền liếm một cái.

Cảm thấy cơ thể nhỏ trong lòng mình run lên, Sở Mân Thâm hối hận mím môi tiếc nuối, tăng nhanh tốc độ vuốt ve.

Mất khống chế.

Hôm nay hết thảy, đều quá mất khống chế.

Hắn ảo não không thôi, lại không thể nhịn được dục vọng trong người sắp dâng trào.

Hai người ngực tựa ngực, trái tim áp sát vào nhau, Sở Kiều có thể nghe thấy tiếng tim của hắn đập mãnh liệt, thân thể ở trong nước không ngừng nhấp nhô, trong lòng bây giờ sinh ra cảm giác an tâm.

Tuy rằng mới đến thế giới này mấy ngày, nhưng cô lại hiểu được cảm giác một người thật lòng quan tâm mình là thế nào.

Cô có thể cảm nhận được Sở Mân Thâm là thật lòng yêu thương Sở Kiều, đây cũng là chỗ dựa để cô can đảm làm bậy.

Tuy rằng cô cũng chẳng phải Sở Kiều thật sự.

Nhưng hãy để cô ích kỷ một lần đi.

Cô trong lòng cười khổ, cảm thấy chính bản thân mình lại đi chiếm lấy chân tình vốn không thuộc về mình.

Thực xin lỗi, Sở Mân Thâm.

Sở Kiều nhắm hai mắt, dựa đầu vào vai Sở Mân Thâm, tay nhỏ hơi hơi dùng sức vuốt ve, cô còn mang theo một tia áy náy.

Rốt cuộc, Sở Mân Thâm gầm nhẹ lên một tiếng rồi bắn ra.

Sau khi Sở Mân Thâm bắn ra toàn bộ, cả người bây giờ cũng tỉnh táo hẳn.

Hắn lạnh mặt, mở vòi sen, đứng lên đem mình cùng Sở Kiều rửa lại sạch sẽ, sau đó dùng khăn tắm quấn cô lại thành một cục như bánh chưng, ôm Kiều Kiều nhét vào trong căn phòng sớm đã được trang trí lại.

Sau đó cũng không quay đầu lại mà đóng cửa phòng ngủ luôn, bỏ đi…

Sở Kiều cắn chặt chiếc chăn.

Bỗng nhiên nhớ lại, hiểu được cảm giác chua xót mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến "xong việc liền không nhận người."

Chú thối, chú xấu xa.

Hiện tại đã là cuối mùa thu, Tây Nam lại còn là mùa mưa, Sở Kiều nghe ngoài cửa tiếng gió rít lên, nghĩ thầm, mưa sớm một chút, nhiều sấm sét càng tốt.

Một bên nghĩ, bên còn lại không thể phản kháng cơn buồn ngủ xâm nhập, đôi mắt dần nhắm lại.

"Đùng đoàng…"

Tiếng sét đánh mạnh khiến Sở Kiều bừng tỉnh, cô xoa xoa hai mí mắt, nhìn lên đồng hồ treo trên tường.

Đều đã 12 giờ rồi.

Bên ngoài cửa sổ là một trận mưa lớn.

Cô mặc một chiếc váy ngủ ren màu xanh lam, ôm chú gấu bông vào trong lòng từ từ đứng dậy, mang vào chân một đôi dép, lạch cạch bước đi hướng về phòng của Sở Mân Thâm.

Không cần hệ thống nhắc nhở thì cô cũng biết, phòng ngủ là nơi tốt nhất để bồi dưỡng cảm tình cùng với việc tiếp xúc thân thể.

Huống chi cô còn nhỏ như vậy, sợ sấm sét là chuyện hiển nhiên, muốn ngủ với người lớn, không còn cái cớ nào tốt hơn.

Đương nhiên.

Chỉ cần lên được giường của hắn, dù Sở Mân Thâm lại muốn đuổi cô xuống cũng sẽ không dễ đến như vậy.

"Thịch thịch thịch ——"

Tiếng đập cửa vang lên, Sở Mân Thâm lúc này đang nghiêm túc nhìn kế hoạch tập huấn trong tay. Nhưng mà trong lòng hắn cũng đã tự biết, suy nghĩ của bản thân sớm đã không còn ở đây.

Trong chốc lát nghĩ đến, hài cốt của anh trai chị dâu còn chưa lạnh, thế mà đêm nay hắn lại còn mang con gái của bọn họ đi thủ dâm cho mình thế này, đúng là không bằng cầm thú, thật đáng chết.

Trong chốc lát trước mắt lại hiện lên da thịt trắng nõn mềm mại cùng với đôi mắt to tròn long lanh của Sở Kiều. Cơ thể không tự chủ được lại suy nghĩ đến lúc ấy, dục vòng bùng phát mà trước giờ hắn như bao giờ có.

Vẫn không chịu ra mở cửa, Kiều Kiều chủ động tự mình vặn tay nắm cửa.

"Kiều Kiều, làm sao vậy?"

Nhìn cô vẫn còn lim dim, trên người mặc váy ngủ còn ôm thêm chú gấu nhỏ, Sở Mân Thâm buông tài liệu trong tay xuống nhanh chóng đứng dậy.

"Ư, chú à, cháu sợ quá."

Sở Kiều xoa xoa đôi mắt, được đà vội vàng leo lên giường, chui vào trong cái chăn rộng lớn, vùi đầu vào hông của Sở Mân Thâm.

Sở Mân Thâm nghiêng tai, nghe ngoài phòng kia sấm chớp ầm ầm, cũng không nỡ đẩy Kiều Kiều ra, cô ấy hiện giờ không còn cha mẹ, chỉ có thể dựa vào hắn.

Nghĩ như vậy, Sở Mân Thâm lại mềm lòng thêm vài phần.

Chuyện của tối nay chỉ là một lần sai lầm.

Kiều Kiều còn nhỏ, có lẽ rất nhanh sẽ quên đi thôi.

Sở Mân Thâm tự nói với chính mình là thế, như đang tự thôi miên chính mình. Quên đi lần này chính là sai lầm, hắn sẽ trở lại làm người chú tốt của Kiều Kiều.

Mình là người thân duy nhất của bé này.

Mình phải thương con bé nhiều hơn nữa.

Mình muốn dạy Kiều Kiều trở thành cô gái tốt độc nhất vô nhị trên đời này.

Sở Mân Thâm vỗ vỗ tay Sở Kiều, ý bảo cô buông ra, chính mình đứng dậy đi lấy gối với chăn nhỏ cho bé con.

Bản thân sao có thể nhẫn tâm để một cô bé tuổi còn nhỏ trong phòng tối đen như vậy được? 

Trở về từ căn phòng ngủ phụ lạnh lẽo, Sở Mân Thâm trong lòng lại tự đấm mình vài cái.

Cô bé còn nhỏ như vậy, còn rất mảnh mai nữa, cần phải tỉ mỉ quan tâm Kiều Kiều từng chút một.

Nên phải ngủ chung với hắn.

Vạn nhất nếu đêm khuya lại con bé đá chăn đi thì sao? Vậy thì mình cũng còn dễ dàng chăm sóc.

"Chú à, cháu muốn nghe kể chuyện."

Sở Kiều khi nãy đã ngủ được một chút, hiện tại đã không còn buồn ngủ. Cô dựa lên đầu giường chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Sở Mân Thâm.

Hừ. Vì anh muốn đem tôi ném xuống.

Phải phạt anh kể chuyện cho tôi nghe.

Kể chuyện?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net