C7: Truyện cổ tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu Sở Mân Thâm chỉ toàn luật lệ quân đội, làm gì có cái gì thích hợp để kể chuyện cho trẻ con nghe chứ.

Hắn bỗng nhiên nghĩ ra gì đó liền chạy đến kệ sách.

Trên cùng có một quyển tập chưa mở, này vốn là quà mà hắn muốn chuẩn bị cho sinh nhật của cháu gái.

Cũng tốt, rất có ích cho hiện tại.

Sở Mân Thâm xé giấy gói ra, cầm lấy cuốn sách ngồi lên giường.

Hắn mở đèn ngủ, dưới ánh đèn vàng ấm áp hắn chậm rãi lật ra trang đầu tiên.

"Ở trên tinh cầu của một hoàng tử bé, vẫn luôn thường xuyên có những bông hoa rất đơn giản được trang trí bằng các vòng hoa, chẳng chiếm bao nhiêu chỗ cũng chẳng làm phiền đến ai. Vào buổi sáng chúng sẽ nở ra trong cỏ rồi lại héo tàn vào chiều tối. Không biết từ đâu tới xuất hiện một hạt giống, từ từ nảy mầm trở thành một cái cây.

Hoàng tử bé đã quan sát mầm cây con ấy khác với những mầm cây ngoài kia. Nhưng mà chỉ thành một cây nhỏ rồi từ đó nó cũng không lớn lên nữa, nhưng thì ra là nó đang chuẩn bị nở rộ những bông hoa. Hoàng tử bé chính mắt chứng kiến sự nảy nở của nụ hoa, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng từ cái nụ này sẽ xuất hiện điều gì đó kỳ diệu.

Nhưng mà đóa hoa ấy vẫn cứ trang điểm hoài, mãi chẳng xuất hiện mà cứ nấp trong căn nhà xanh. Nàng tỉ mỉ lựa chọn màu sắc cho mình, chậm rãi chọn trang sức, sửa soạn cho từng cánh hoa của bản thân, nàng hoa không muốn bản thân khi xuất hiện lại với một bộ đồ nhàu nát. Nàng muốn cho chính mình sự rực rỡ khi bước ra ngoài thế giới.

Ôi chà, bông hoa này thật là điệu. Nàng đã dành rất nhiều thời gian, kéo dài từ ngày này sang tháng nọ. Sau đó, vào một buổi sáng sớm mặt trời vừa ló dạng nàng liền xuất hiện.

Nàng vốn đã công phu đến như vậy, bây giờ vừa ngáp vừa nói:

"Tớ vừa mới tỉnh ngủ, tớ xin lỗi, tóc tai tớ hiện tại vẫn còn rối bời quá…"

Hoàng tử bé lúc này không nhịn được lộ ra vẻ ngưỡng mộ:

"Cậu thật đẹp quá đi!"

Bông hoa nhỏ bé thản nhiên nói:

"Đúng nhỉ! Và tớ còn được sinh ra đúng lúc mặt trời mọc nữa."

Hoàng tử bé nhìn một chút là nhận ra bông hoa không có khiêm tốn xíu nào, nhưng vì nàng xinh đẹp động lòng người thế này…

Nàng theo sau còn nói thêm: "Hiện tại hay là ăn sớm một chút nhỉ, cậu có thể giúp tớ chuẩn bị được không nè?"

Hoàng tử bé hơi ngượng ngùng vì thế nhanh chóng cầm lấy thùng tưới đi tìm một nơi có nước mát mang đến cho bông hoa.

"Buổi tối cậu phải bảo vệ tớ tốt nhé, đêm ở đây thật lạnh quá. Ở chỗ này cũng khó chịu nữa, ở chỗ em…"

Bỗng chốc nàng im bặt, lúc hoa đến đây thì bản thân còn là một hạt giống.

Nói xong Sở Mân Thâm ngừng lại, liếc mắt qua hắn phát hiện Sở Kiều đã ngủ say từ lúc nào.

Sở Mân Thâm nhẹ nhàng để Sở Kiều tựa vào người hắn, sửa lại chăn gối đặt cô nằm lên giường.

Khẽ tắt đèn anh nằm xuống cạnh cô, đặt lên trán cô một nụ hôn mềm mại.

Hắn nghĩ so với hoàng tử bé kia.

Hắn càng nguyện ý trở thành người trồng hoa.

Hiện tại trong tay hắn đang có một hạt giống hoa vừa nảy mầm.

Nũng nịu, nhỏ bé xinh xắn.

Cô vẫn còn nhỏ bé và mong manh lắm, chờ cô lớn lên xác thực có lẽ mất rất nhiều thời gian.

Còn cần có hắn bên cạnh che mưa chắn gió, tưới nước bón phân…

Cô sẽ dần lớn lên, trở thành một bông hoa xinh đẹp thơm ngát.

Rồi đến một lúc bông hồng sẽ thuộc về một hoàng tử bé nào đó.

Mà trước đó hắn sẽ thay cậu bé kia bảo vệ cô.

Ngủ ngon, cô bé của chú.

Ngủ ngon, hoa hồng nhỏ của chú.

Mấy năm sau....

"Sở Kiều, đây, cái này cho em, quà này anh mang từ nước ngoài về đấy!"

Sở Kiều đeo trên lưng chiếc cặp sách đang trên đường về nhà, cô liếc mắt nhìn người con trai đang đỏ mặt kia, nhìn thế khiến cô bất đắc dĩ nhận lấy thanh chocolate trên tay cậu.

"Anh Vương Hứa ơi, em vừa mới thay răng năm ngoái, chú không cho em ăn đồ ngọt nhiều đầu."

Tuy rằng cô rất thích chocolate nhưng vì sức khỏe của mình cô vẫn phải kiềm chế lại sự ham muốn ấy.

"Không sao đâu mà, em lén ăn đi." Vương Hứa thấy cô nhận lấy, khuôn miệng hơi nhếch lên, "Anh nhất định sẽ không nói với ai đâu!"

Cậu cho rằng tôi ngỗ nghịch ngang ngược như cậu chắc, Sở Kiều chửi thầm nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Được rồi, cảm ơn anh Vương Hứa."

Vương Hứa chỉ là anh trai ở cùng đại viện chỗ cô, là con trai của Vương tham mưu. Bởi vì hai người tuổi cũng xấp xỉ nhau cho nên sự trưởng thành cũng giống nhau không ít, hai người họ từ tiểu học đến trung học cơ sở đều chung trường với nhau, mà cậu bé này cũng coi giống như là một ông vua nhỏ trong trường, thường ngày có cậu ta che chở cũng khiến Sở Kiều tốt lên rất nhiều.

Hai người hiện tại đều đang học lớp 9, dù là đến trường hay về nhà đều đi chung với nhau.

"Khụ, hôm nay không có bài tập gì nhiều, tối nay em có muốn đi đâu chơi không?"

"Không đâu." Sở Kiều lắc đầu, "Hôm nay chú của em sẽ về, em muốn ở nhà cùng với chú ấy."

Nói thì thế, thật ra là vì cô không có hứng thú chơi trò gia đình với một cậu nhóc, cô ở thế giới này đến giờ cũng đã hơn mười năm, mà cái nhiệm vụ chết tiệt đấy cô còn chưa thể hoàn thành nổi 1%, khốn nạn.

"Lại là người chú đó." Vương Hứa bất mãn tự lẩm bẩm, cảm giác giống như toàn bộ thời gian rảnh của cô đều dành hết cho ông chú kia rồi.

Sở Kiều không nghe thấy tiếng Vương Hứa chửi thầm, nhưng dù nghe được cũng chẳng quan tâm.

Thật ra thì cô có thể cảm nhận được tâm tư mà Vương Hứa dành cho mình nhưng hiện tại hai người vẫn còn quá nhỏ, tính cái gì cho sớm, cô hiện tại đối xử với Vương Hứa giống như với con của mình.

Đưa tay lên cô nhìn vào đồng hồ, cuối cùng cũng đến giờ tan tầm của Sở Mân Thâm. Cô vội vàng vẫy tay chào Vương Hứa một cái rồi quay đầu chạy về phía chung cư nhà mình.

Sở Mân Thâm hai năm gần đây được thăng chức, vẫn luôn không có thời gian, mới đây hắn còn phải chạy đến tận phía Đông để tham gia diễn tập quân sự, hai người đã vài tháng rồi chưa gặp mặt nhau.

Vốn dĩ Sở Mân Thâm đã không yên tâm khi để cô phải ở nhà một mình, thường xuyên đề cử tìm bảo mẫu cho cô nhưng đều bị Sở Kiều từ chối. Hai năm nay cô sớm đã biết tự lập, tuy rằng ngày thường vẫn hay ỷ vào sự quan tâm của Sở Mân Thâm, nhưng giờ việc tự chăm sóc bản thân cũng không phải là điều gì đó khó với cô.

Sở Mân Thâm một mình nuôi nấng Sở Kiều, nhìn cô từng ngày lớn lên cho nên cũng tin tưởng Sở Kiều tuy rằng cô còn bé nhưng mọi việc đều tự chủ, cũng rất giỏi. Cô mà đã quyết thứ gì thì mười cái đầu trâu cũng không kéo lại được, cho nên hắn cũng không thể quá miễn cưỡng.

Sở Kiều từ trong tủ lạnh lấy ra đống rau dưa với thịt chuẩn bị hôm nay sẽ làm một bữa tiệc lớn.

Trên phòng khách được mở ra một bản nhạc kết nối với Bluetooth cùng giai điệu du dương, Sở Kiều một bên làm đồ ăn, một bên ngân nga theo điệu nhạc.

"You won't admit you love me (Anh không hề thừa nhận rằng anh yêu em)"

"And so how am I ever (Nếu cứ như thế thì làm sao em có thể biết được)"

"To know you always tell me (Anh thường hay nói với em)"

"Perhaps, perhaps, perhaps (Có lẽ, có lẽ là như thế)"

"A million times I'd asked you (Hàng triệu lần em đã hỏi anh)"

"And then I ask you over (Rồi lại hỏi anh thêm lần nữa)"

"Again but you only answer (Lần nữa, anh trả lời lại)"

"Perhaps, perhaps, perhaps (Có lẽ, có lẽ, có lẽ thế)"

___________

Bài hát trên tên là Perhaps - Doris day


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net