Chương 786: Việc làm ăn tới cửa (Đầu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Tử

______________________________

 Trần Tái Nhã là người đầu tiên phản ứng lại.

"Cô này... Chị gái à, chị nhận lầm người rồi..."

Người có tài cách mấy cũng không có cách nào sinh ra một đứa con gái lớn hơn mình mười mấy tuổi.

Người phụ nữ cũng lấy lại tinh thần, mặt đỏ chót.

Chị lúng túng ôm chặt con gái cưng mất mà được lại.

"Thật ngại quá, đích thật là nhận nhầm người..."

Có lẽ do Trần Tái Nhã cứu được con gái chị, hoặc là bộ dạng đối phương thật sự giống mẹ chị, người phụ nữ rất có thiện cảm với Trần Tái Nhã.

"Không, không sao..."

Trần Tái Nhã đáp lại như vậy, trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn ngập trời.

Những người khác không biết tình hình, nhưng Trần Tái Nhã rất rõ tại sao mình lại cứu bé gái áo đỏ, còn tiến vào cục cảnh sát.

Cô đến để tìm người thân!

Có điểm mấu chốt này, mẹ đứa bé lại nhận lầm mình thành người khác, điều này có nghĩa là...

Mình và người phụ nữ trước mặt tồn tại quan hệ máu mủ nhất định?

Trong đầu Trần Tái Nhã lại bay ra nội dung tin nhắn nằm trong hộp thư điện thoại, bên tai có thể nghe được tiếng tim đập cuồng loạn không ngừng.

Từng chút lại một chút, dường như muốn chấn hồn phách của cô ra khỏi thân thể.

Rốt cuộc, cô cắn môi dưới thật mạnh, tích lũy đủ dũng khí.

"Chị à... Vậy nhà chị... Hoặc người thân của chị, có từng mất một đứa trẻ?"

Người phụ nữ nghe được hai chữ "Mất đi", vô thức ôm chặt con gái trong ngực.

"Mất đi đứa trẻ?"

Tay phải Trần Tái Nhã áp vào ngực mình, gian nan thốt ra một câu.

"Tôi, thật ra tôi là... Đứa nhỏ được nhận nuôi, vẫn luôn... Không biết cha mẹ ruột của mình ở đâu..."

Sau một câu nói ngắn ngủi, dũng khí cô vất vả mới lấy được giống như một quả bóng da xì hơi, những lời còn lại làm thế nào cũng không mở miệng được. Bảo cô nói gì đây? Hỏi thẳng đôi vợ chồng này, mình có phải thân thích bị lạc mất của bọn họ không?

Có lẽ vì "Nói láo", mặt của cô rất đỏ, nói chuyện cũng cà lăm.

Thực sự là cô đang "Nói láo".

Ngoại trừ tin nhắn "Tiên tri" nằm trong hộp thư điện thoại, cô không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh mình không phải đứa con của gia đình mình hiện tại, càng không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh mình có quan hệ huyết thống với cặp vợ chồng vừa nhìn vào trang phục đã biết không giàu có tức quý trước mặt.

Trong khoảnh khắc cô nói xong, thậm chí sinh ra xúc động hối hận lẫn chạy trốn...

Nhưng lời đã nói ra, nước đổ khó hốt.

Quan trọng nhất là ——

Cô mới mười mấy tuổi căn bản không biết nên làm thế nào mới có thể bảo vệ bản thân.

Bỏ nhà ra đi lang thang làm công?

Cô từng nghĩ tới, nhưng cô căn bản không biết mình có thể làm cái gì...

Thậm chí cô còn nghiêm túc suy nghĩ về việc kết hôn với một người bạn trai xã hội đen, kết hôn sớm, có lẽ sẽ có thể rời khỏi gia đình này, rời khỏi "Người mẹ" không đánh thì mắng cô, rời khỏi "Người ba" mặt người dạ thú có tâm tư không thể cho người khác biết đối với cô, còn có "Em trai" từ nhỏ đã lấy việc hiếp đáp nhục nhã cô làm niềm vui... Ý tưởng này quá mãnh liệt đến mức ngay cả tin nhắn đó cũng có thể trở thành "Cọng rơm" cuối cùng mà cô có thể nắm bắt.

Nếu không rời khỏi gia đình đó, có lẽ cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn kết thúc.

"Chờ đã! Em nói em được nhận nuôi?" Phản ứng của người phụ nữ không phải là "Hoài nghi" như Trần Tái Nhã nghĩ, mà là khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi mở to đôi mắt đẹp trang điểm tinh xảo, không biết nghĩ đến gì đó, một tay bắt tay phải của Trần Tái Nhã, "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Trần Tái Nhã nói ra ngày sinh trên thẻ căn cước.

Đương nhiên, ngày này không chính xác.

Năm đầu tiểu học cô mới có tên trên hộ khẩu, quê quán nghèo khó vắng vẻ, không ít phụ nữ đều sinh con ở nhà, lại thêm ảnh hưởng của kế hoạch hoá gia đình vẫn còn, đứa con đầu lòng sinh ra là con gái, không phải mất thì là đưa người thân nuôi, còn có một bộ phận là tự nhà mình nuôi, nhưng không cho con lên hộ khẩu. Cho đến khi sinh hạ bé trai, sau đó tạo quan hệ trong làng, nói thác rằng con gái là đứa trẻ mới nhận nuôi cùng ghi danh lên hộ khẩu.

"Chị à... Có cái gì... Không đúng sao? Hay là, chị biết thân nhân của tôi?"

Phản ứng của người phụ nữ đã cho Trần Tái Nhã lòng tin và cổ vũ cực lớn.

Cô đã hoàn toàn tin tưởng vào tin nhắn đó.

Cánh môi của người phụ nữ mấp máy, muốn nói lại thôi.

Lúc này, chồng chị ấm áp vỗ nhẹ vào vai chị ta, trấn an nói: "Tạm thời đừng quá kích động."

"Sao em có thể không kích động? Thật quá giống... Tuổi tác cũng phù hợp... Anh nghĩ đó có phải là em ấy không?"

Người phụ nữ nắm tay Trần Tái Nhã, sợ cô chạy trốn.

"Hiện tại thủ đoạn khoa học phát triển như vậy, điều tra thêm chẳng phải sẽ biết được?"

Tuy rằng Trần Tái Nhã và mẹ vợ thật sự giống nhau, nhưng cũng không thể nói rõ điều gì.

Hắn chinh chiến ở thương trường nhiều năm, từng gặp nhiều người khôn khéo như vậy, hành động của Trần Tái Nhã rất kỳ lạ.

Nếu xảy ra hiểu lầm thì rất mất mặt.

Hay là làm giám định cho ổn thỏa.

Dường như cặp vợ chồng là một nhân vật có mặt mũi, nhanh chóng xin nhờ người quen, mấy giờ đã có kết quả ngay.

Trần Tái Nhã và người phụ nữ xác thực tồn tại quan hệ máu mủ.

Nhìn thấy kết quả giám định, Trần Tái Nhã ngơ toàn tập.

Cảm xúc nhảy qua lại giữa vui và buồn.

Mọi loại cảm xúc pha lẫn vào nhau, cuối cùng chỉ còn một ý niệm trong đầu.

Được cứu!

Cô an toàn rồi!

Trần Tái Nhã nhìn người phụ nữ cũng có biểu cảm tương tự, há hốc mồm, hai người gần như trăm miệng một lời.

"Mẹ?"

"Em gái!"

Trần Tái Nhã: "? ? ?"

Người phụ nữ: "? ? ?"

Chồng của người phụ nữ: "..."

Cho dù anh ta không thích cười, lúc này cũng bị cảnh tượng hài hước này chọc cười.

Một hồi hiểu lầm, Trần Tái Nhã thẹn đến nỗi muốn đào lỗ chui vô.

"Chị họ Dương, là chị ruột của em."

Người phụ nữ tên Dương Ái Liên, chồng cũng họ Dương.

"Là... Chị?"

Dương Ái Liên nói: "Đúng, em vừa ra đời không bao lâu đã bị trộm đi."

Có bọn buôn người giả danh y tá bệnh viện trộm đứa bé, khi đó không có camera, tìm rất lâu cũng không tìm được bọn buôn người, dĩ nhiên cũng mất tung tích của Trần Tái Nhã. Dương Ái Liên nhớ tới vấn đề này thì khổ sở không thôi, càng không ngờ Trần Tái Nhã sẽ dùng phương thức này trở về ——

Trần Tái Nhã bị bọn buôn người trộm đi, nhiều năm về sau cứu con gái họ bị bọn buôn người (bọn bắt cóc) mang đi...

Chẳng lẽ là duyên phận?

Anh Dương là người cả ngày liên hệ với cáo già.

Phu nhân nhà mình mê tín, nhưng anh ta lại cảm thấy chuyện này có dấu vết nhân tạo quá sâu.

Hắn còn chú ý tới dường như Trần Tái Nhã rất cấp bách đối với việc nhận thân, điều này làm anh ta không thể không cảnh giác, lo lắng có âm mưu gì đó.

Đối mặt với nghi vấn của "Anh rể" là anh Dương, Trần Tái Nhã cũng không có giấu diếm.

Bằng chứng trực tiếp nhất là tin nhắn của Bùi Diệp gửi cho cô.

Khi hai vợ chồng đọc tin nhắn, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Anh Dương trầm ngâm nửa ngày: "Em có tiện kể rõ ràng mọi chuyện không?"

Người làm ăn đều có chút mê tín dị đoan, anh Dương không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không hoàn toàn phủ nhận

Trần Tái Nhã gật gật đầu.

Cô biết mình hiện tại chỉ có thể nhờ đến "Người thân", một ít lời khó có thể mở miệng cũng phải thẳng thắn nói ra để được che chở.

Thế là, trong hơn một giờ tiếp theo, Dương Ái Liên và chồng đều tái mặt.

Anh Dương dịu dàng hỏi vợ: "Báo cảnh sát nhỉ?"

Dương Ái Liên cắn răng hàm: "Báo!"

Dù Trần Tái Nhã không phải em gái ruột của mình, biết một người cha có tâm tư và ác ý không thể cho người khác biết với con gái cũng không thể dễ dàng buông tha, chớ nói chi là đứa con gái bị bọn họ ngược đãi nhiều năm là cô công chúa chân chính của nhà họ Dương, nhất định phải khiến bọn họ lột một lớp da mới thôi!

Nếu như Trần Tái Nhã không gặp được năng nhân dị sĩ (Bùi Diệp), trời mới biết sẽ có kết cục gì?

Sơ sẩy một cái, cả đời sẽ bị hủy hoại.

_______________________

Đào: Tạm thời mình thi xong rùi nha, tuy còn vài môn phải hoàn thiện các cột nữa, điều hạnh phúc là tất cả các câu mình khoanh bừa đều đúng cả :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net