Chương 803: Bùng binh loạn xì ngầu chẻ không đứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Tử

___________________________

 Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Bùi Diệp thấy cảm xúc của anh Dương hơi kích động, chuẩn bị chờ cảm xúc anh ta ổn định.

Anh Dương cũng là kẻ lõi đời chìm nổi trong thương trường nhiều năm, công lực tự khống chế cảm xúc không phải tầm thường, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Anh ta còn xin lỗi Bùi Diệp: "Thành thật xin lỗi, chuyện này thật sự vượt qua khả năng chịu đựng cá nhân của tôi, trước kia cũng không có kinh nghiệm ứng phó, nhất thời khó ức chế nổi." Hai tay bụm mặt xoa xoa, hít sâu mấy lần để tâm trạng kích động bình phục lại.

Bùi Diệp biểu thị mình thông cảm.

Dù sao ai gặp chuyện này cũng đâu thể chịu nổi chứ.

"Vừa rồi tôi nghe anh Dương đối thoại cùng Âm sai, anh muốn kháng cáo?"

Anh Dương chém đinh chặt sắt.

"Nhất định! Chuyện này tôi và cô ta chưa xong đâu!"

Đừng nói nữ quỷ tình địch còn là quỷ đó, cho dù là người sống sờ sờ anh ta cũng không nhường một bước.

Đời này không cho, kiếp sau cũng đừng hòng khiến anh ta nhượng bộ một bước!

Anh Dương đặt hy vọng ở trên thân Bùi Diệp, mong đợi nhìn cô nói: "Đại sư, ngài xem chuyện này làm như thế nào?"

Bùi Diệp: "..."

Cô đâu có thi tư pháp ở dương gian hay âm phủ, cũng đâu phải luật sư hoặc là người hành nghề liên quan, cô có thể giúp anh Dương thế nào?

"Tôi đề nghị anh tìm người chuyên nghiệp giúp anh xem xét kỹ lưỡng, tình huống vợ anh cũng hơi đặc biệt. Tốt hơn là lắng nghe ý kiến của chị ấy."

Anh Dương cảm thấy hơi khó hiểu.

"Chắc chắn vợ tôi đứng về phía tôi rồi."

Bùi Diệp nhìn về phía Dương Ái Liên đang mơ màng nói: "Hiện tại dĩ nhiên chị Dương đứng về phía anh, nhưng trước khi chuyển thế thì sao? Mỗi đôi tình nhân, có thể ước định ba kiếp trên đá Tam Sinh, không nói những thứ khác, tình cảm lẫn nhau đậm sâu là điều không thể nghi ngờ."

Anh Dương càng nghe càng bực bội.

Người có lý trí đến đâu cũng không thể thật sự bình tĩnh lắng nghe vợ và "Người tình cũ" này kia.

"Nhưng vợ tôi đã chuyển thế, kiếp trước và kiếp này chắc đã phân tách ra hoàn toàn, bọn họ không phải cùng một người."

Dương Ái Liên cũng hơi mất tự nhiên.

Chợt biết được kiếp trước mình có người yêu, cảm giác rất kỳ lạ.

Bùi Diệp nói: "Vấn đề khác nhau ở chỗ này, vợ chồng hai người còn nghĩ vậy, người trong cuộc khác thì sao chứ?"

Ký ức là một trong những vật dẫn tình cảm.

Sau khi chuyển thế, Dương Ái Liên không có ký ức kiếp trước, tất nhiên cũng không có tình cảm kiếp trước, mà hiện tại chị ta yêu anh Dương sâu đậm.

Nếu để chị ta của kiếp này không có trí nhớ, hoàn toàn bất đồng với kiếp trước trả nợ tình kiếp trước, cưỡng ép phá hư nhân duyên kiếp này...

Chị ta cũng là người bị hại chính cống.

Bùi Diệp đề nghị anh Dương tìm người chuyên nghiệp giúp anh ta tham vấn kỹ lưỡng, rồi tự mình tâm bình khí hòa nói chuyện cùng người trong cuộc còn lại.

Anh Dương nghe vậy sắc mặt bình tĩnh, cũng không tỏ thái độ.

Bùi Diệp lại nói: "Chắc anh Dương cũng không phải mới biết gần đây nhỉ?"

Theo Dương Ái Liên miêu tả, anh Dương bị Âm sai câu hồn không chỉ một lần, lúc trước cũng phát sinh mấy lần, hẳn là bị mang đến âm phủ tìm hiểu tình hình. Nhưng anh Dương lại giấu diếm chi tiết, chỉ nói với Dương Ái Liên anh ta mơ thấy một người phụ nữ, chỉ là người phụ nữ không có ác ý với anh ta.

Anh Dương tiếp tục giữ yên lặng.

Bùi Diệp đoán không sai, thật sự là anh ta giấu giếm một phần.

Lần đầu tiên bị câu hồn rời đi, anh ta tưởng rằng mình làm việc quá mệt mỏi, mộng cảnh hoang đường.

Lần thứ hai lần thứ ba bị câu hồn rời đi, lại thêm tình cảnh con gái gặp phải, anh ta mới ý thức được tình huống không thích hợp.

Trên đời này có quỷ, ngoài dương gian còn có một thế giới gọi là "Âm phủ" —— thế giới mà quỷ tồn tại.

Trên đời có quỷ, tất nhiên cũng có kiếp trước kiếp này.

Thế là anh ta vô thức sợ hãi "Tình địch" đó, lo lắng vợ sẽ bị cướp đi, bèn giấu giếm một đoạn.

Khóe miệng chị Dương giật giật, giận dữ nói: "Con người em thế nào anh còn không hiểu sao? Lúc còn trẻ cũng có rất nhiều người theo đuổi, em cũng có thấy anh để những tình địch kia vào mắt đâu... Sao đây, anh cảm thấy mình đã trung niên, lớn tuổi nên không tự tin với bản thân nữa?"

Anh Dương cười khổ.

"Anh không thèm để tâm đến những tình địch đó, bởi vì anh biết em không thích bọn họ, em nhất định sẽ lựa chọn anh, anh mới không sợ hãi chứ."

Tự tin và can đảm của anh ta là Dương Ái Liên cho.

Nhưng với "Tình địch" đã có ước định với vợ tại đá Tam Sinh, anh ta sợ hãi một cách đáng hổ thẹn, không có tự tin không có dũng khí.

Anh ta tin tưởng, "Tình địch" đã từng giống như anh ta, từng hưởng thụ đãi ngộ "Không có sợ hãi".

Dương Ái Liên á khẩu không trả lời được.

Suy nghĩ thật lâu, chị cảm thấy cần phải tiếp thu đề nghị của Bùi Diệp —— trò chuyện với "Người yêu" kiếp trước một chút.

Mặc kệ có cái gì, tốt xấu gì cũng để chị ta sống hết kiếp này, chờ tất cả mọi người đều thành quỷ rồi hẵng kiện tụng rõ ràng ở Địa phủ.

"Tôi muốn gặp mặt cô ấy."

Anh Dương muốn nói lại thôi, lại đem những gì muốn nói nuốt trở vào.

"Đại sư, ngài có thể giúp tôi, để tôi gặp cô ấy một chút được chứ?"

Bùi Diệp nói: "Có thể chứ, các người tự mình nói rõ là tốt nhất, cũng bớt đi nhiều phiền phức."

Dương Ái Liên âm thầm nắm chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi nóng không ngừng của chồng, nhờ đó trấn an giúp anh ta an tâm lại.

Anh Dương lúc này mới chậm rãi hồng hào lại.

"Là chiêu hồn à? Có cần tôi đi ra ngoài mua chút đồ tế như trứng sữa trái cây, vàng mã, nến nhang không?"

"Không cần. Tế phẩm bình thường dùng để chiêu đãi cho quỷ hồn được triệu tập, tính chất tương tự như có khách đến nhà làm khách, chủ nhân bưng ra đồ ăn ngon rượu ngon chiêu đãi. Tôi nghĩ người đó không cần những thứ này cũng sẵn sàng đến gặp." Bùi Diệp thuận miệng giới thiệu, tay bấm thủ quyết triệu âm phù.

Thủ quyết hoàn thành, toàn bộ nhiệt độ không khí biệt thự bỗng nhiên thấp mấy độ.

Chị Dương không có cảm giác gì, nhưng sinh hồn vừa mới rời thân thể như anh Dương cảm thấy.

"Trong phòng lạnh quá... Là cô ấy tới?"

Bùi Diệp và Quách Dịch Lăng hướng ánh mắt về bóng quỷ trước cửa.

Đợi bọn họ thấy rõ bộ dạng quỷ tới, lập tức hiểu tại sao anh Dương lại không tự tin.

Quách Dịch Lăng cho rằng người yêu của chị Dương hẳn là người thời dân quốc, mặc sườn xám vừa vặn, trang điểm đậm, khí chất tươi sáng chói mắt.

Nhìn người thật mới biết mình nghĩ lầm, người ta căn bản không phải dân quốc, thời đại lùi về trước nữa. Búi tóc mây đen nhánh, tóc cài từng cây trâm hoa, áo đối khâm bằng tơ lụa vân mây màu lam, trăm bướm xuyến hoa trên áo, chất liệu váy dưới khá nhẹ nhàng, phủ kín mu bàn chân.

Khí chất trí thức ôn hòa, đặt tại hậu trạch cổ đại cũng đủ làm vợ cả chính thất.

Sau khi nữ quỷ hiện thân, cúi đầu vái chào với Bùi Diệp.

"Ừm, chắc là cô ấy."

Nét mặt Dương Ái Liên phức tạp theo đó nhìn sang, chỉ thấy không khí, nơi đó không ai.

"Đại sư có thể để tôi nhìn thấy cô ấy được không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy."

Anh Dương cũng biểu thị muốn thấy tận mặt.

Bùi Diệp mở rộng tầm mắt cho hai vợ chồng, chi phí thống nhất kết toán sau.

Dương Ái Liên nhìn người đó mà im lặng một hồi lâu.

Cũng không phải nhìn thấy người ta lập tức khôi phục ký ức hay là có cảm xúc xúc động, mà là cảm thấy ——

Kiếp trước bản thân đỉnh dữ vậy trời.

Vị người đẹp cổ xưa trước mặt rõ ràng là nhà dòng dõi Nho học phú quý mới có thể nuông chiều ra.

Chị ta không nhịn được hoài nghi kiếp trước mình là tên khốn nạn, dụ dỗ người ta đi đến con đường tà đạo.

"Ừm... Nên xưng hô với phu nhân đây như thế nào?"

Dương Ái Liên vô thức nói với giọng mềm mại.

Cứ cảm thấy đối mặt với mỹ nhân cổ điển có khí chất như vậy, cao giọng nói chuyện chính là một loại báng bổ lẫn bất kính!

Người đó khẽ cong đôi mắt sáng rỡ: "Cô cứ gọi tôi là Lục Y."

Anh Dương triệt để tái mặt.

Đầu hơi mát mẻ.JPG


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net