Chuyện 804: Câu chuyện kiếp trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Tử

_______________________________

 "Lục Y?"

"Hai chữ Lục Y là khuê danh khi còn bé gia phụ của nô lấy."

Lo lắng Dương Ái Liên nghe không hiểu, người phụ nữ lại cười giải thích với Dương Ái Liên là hai chữ nào.

"Lấy từ 'Chiêm bỉ Kì áo, lục trúc y y' trong Kinh Thi."

_Trông kìa khúc quanh sông Kì, Tre xanh tốt đẹp um tùm.

Dương Ái Liên chân thành ca ngợi: "Nghe quả là cái tên rất đẹp."

Trái lại tên của mình, Dương Ái Liên không khỏi phiền muộn. Tên có xuất xứ rất phong nhã, lấy từ《 Ái Liên Thuyết 》của Chu Đôn Di, các trưởng bối hy vọng chị ta có phẩm chất cao quý như "Sen", ngụ ý nghe rất tốt, nhưng đọc ra lại nghe rất thô.

Lục Y phu nhân mỉm cười đáp lại.

Dương Ái Liên mời nàng ngồi xuống từ từ nói.

"Vừa rồi tôi nghe chồng tôi nói mới biết kiếp trước chúng ta là... À, có loại quan hệ ước định tại đá Tam Sinh?"

Chị nói khá uyển chuyển.

Lục Y phu nhân người ta còn một tờ đơn kiện anh Dương trên tòa án âm phủ.

Anh Dương nghe xong di chuyển vị trí một chút.

Anh ta vốn ngồi tại vị trí cách khoảng hai nắm tay bên người Dương Ái Liên, vì tuyên thệ chủ quyền, rút ngắn khoảng cách chưa đầy một nắm đấm.

Sau khi dời vị trí xong, còn nhịn không được nhìn thoáng qua Lục Y phu nhân.

Có xíu cảm giác diễu võ dương oai, nhưng cũng có một tí ấu trĩ nói không nên lời.

Lục Y thu tình cảnh này trong mắt, khóe môi mỉm cười nhẹ chưa từng tản đi, cũng chưa từng thay đổi, coi anh Dương như không khí.

Dương Ái Liên tạm thời không để ý đến ánh lửa trong mắt hai người, châm chước trao chuốt lời nói trong bụng. Đối mặt với cô gái dịu dàng tao nhã như Lục Y phu nhân, đừng nói là Dương Ái Liên vốn ôn hòa tính tình tốt, người bình thường cũng không đành lòng nói lời hung ác ở trước mặt nàng.

"Tôi muốn nói... Lập trường của tôi và chồng tôi như nhau." Đã biểu lộ lập trường, những lời còn lại trong lòng lập tức dễ dàng thoát ra, Dương Ái Liên vỗ nhẹ tay chồng, trấn an sự bất an của anh ta, lại nói với nữ quỷ phu nhân cổ điển trước mặt, "Mặc kệ lúc trước chúng ta có quan hệ gì, nhưng người đã uống canh Mạnh Bà tái thế, là một người hoàn toàn mới, không phải người mà cô quen biết."

Lục Y phu nhân vẫn ngồi ngay thẳng mỉm cười lắng nghe.

Dương Ái Liên chưa từng thấy những con quỷ khác, không biết ánh mắt của những quỷ khác ra sao, mà ánh mắt Lục Y phu nhân hiện tại như một vũng đầm sâu trong vắt, là loại sáng tỏ trải qua ngàn vạn hồng trần tích tụ xuống, khí độ quanh thân tuyệt đối không phải người thường, không phải người tầm thường có thể nuôi ra.

Chớ nói quỷ, nói nàng là người chị ta cũng tin.

Cự tuyệt người như vậy, trong lòng ít nhiều sẽ có chút khó xử, sợ nàng thương tâm.

"... Tôi sẽ không rời khỏi chồng tôi..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Dương Ái Liên dần dần nhỏ đi.

"Đây là điều cô muốn nói?"

Dương Ái Liên nói xong, Lục Y phu nhân mới chậm rãi mở miệng.

Giọng nói của nàng đẹp khôn tả, giống như dòng suối nhỏ, không nhanh không chậm mà dịu dàng thong dong.

Dương Ái Liên gật gật đầu: "Đúng, mặc kệ trước khi chuyển thế tôi và cô có bao nhiêu gút mắc, ít nhất hiện tại tôi không muốn rời khỏi chồng tôi."

Nghe vợ thẳng thắn biểu đạt tình cảm với mình, anh Dương lập tức cảm động gần chết.

Có vợ như thế, còn cầu mong gì hơn.

Lục Y phu nhân nghe xong, trên mặt lại không có vẻ ngoài ý muốn hay bi phẫn tổn thương.

Nàng nói: "Nô biết."

"Cô biết? Vậy vì sao cô còn kiện chồng tôi?"

Thấy Lục Y phu nhân biểu hiện quá bình ổn, Dương Ái Liên không nhịn được hoài nghi ước định đá Tam Sinh thật hay giả.

"Chẳng qua là muốn dò thử phu quân của cô có thật là người tốt hay chăng."

Dương Ái Liên hơi sửng sốt.

Tiết tấu phát triển của chuyện này không đúng nha.

Chị ta cho rằng Lục Y phu nhân thưa kiện anh Dương là bởi vì ghen ghét, kết quả lại là vì thử thách?

Dương Ái Liên lại một lần nữa hoài nghi tính chân thật của ước định đá Tam Sinh.

Nếu như thật lòng yêu nhau, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người thứ ba?

Càng đừng nói đến đi thử thách chồng của người mình yêu, thăm dò anh ta có phải là người tốt hay không...

Lục Y phu nhân cười khẽ một tiếng, trong khoảnh khắc ấy, mặt mày đều lộ ra phong thái đẹp tuyệt trần, đuôi lông mày cũng đầy quyến rũ.

"E là cô không nhớ rõ kiếp trước của hai ta."

Dương Ái Liên nói: "Quả thật tôi không nhớ rõ."

Nếu như nhớ, chắc ăn là cô phải độc thân, tiêu chuẩn tiền nhiệm quá cao, kẻ đến sau rất khó lọt vào mắt.

"Kiếp trước nô sinh ra tại vọng tộc, sau khi cập kê, phụ thân làm chủ đặt một mối hôn sự, năm thứ hai gả cho con trai trưởng của đại quan nhất phẩm đương triều, làm tông phụ quán xuyến việc nhà." Ánh mắt Lục Y phu nhân xa xăm, nhớ lại quá khứ khi còn sống, "Mà cô —— "

Khóe miệng Dương Ái Liên giật một cái.

"Chẳng lẽ tôi là tiểu thiếp trong phủ?"

Chính thê đoan trang X tiểu thiếp yêu diễm, đàn ông thối cút sang một bên? ? ?

Lục Y phu nhân bị chọc cho bật cười, ý cười nơi đáy mắt dần dần dày, nàng nói: "Đương nhiên không phải, cô và nô là bạn thân nhiều năm, gả đi sớm hơn nô ba tháng. Chỉ là vận mệnh nhiều thăng trầm, mười năm không sinh được con, thêm nữa lang quân phong lưu bạc tình bạc nghĩa, mẹ chồng chanh chua, sống không thoải mái lắm."

"Sau đó thì sao?"

Hai người phụ nữ đã có chồng làm sao ở chung một chỗ, còn lập ước hẹn trên đá Tam Sinh?

Dương Ái Liên cảm giác dưa này càng ăn càng kích thích.

Lục Y phu nhân thở dài: "Lang quân nhà cô nhậm chức ba năm, bị tố cáo tham ô hơn hai mươi vạn bạc trắng, toàn tộc chịu liên lụy."

Già trẻ cả nhà, bị lưu vong, chặt đầu, bị bán mình...

Cảnh quyền thế hoa tươi thêu gấm, lửa bừng nấu dầu ban đầu không bao giờ được thấy nữa.

Kiếp trước Dương Ái Liên không nhận được bao nhiêu chỗ tốt từ chồng, ngược lại chịu mười năm tủi nhục và mưa gió.

Chị ta cũng xuất thân danh môn, nhưng hưng suy vinh nhục cả đời lại bị người khác khống chế, thân bất do kỷ.

Lục Y phu nhân nhận được tin tức, kịp thời phái người cứu bạn thân, an bài ở trạch viện nhà mình.

Mỗi ngày không ngâm thơ đối tác, pha trà nấu rượu, thì trồng hoa làm cỏ, rồi đi chơi du ngoạn.

Hai người còn cùng nhau xử lý việc vặt trong phủ và việc buôn bán của cửa hàng dưới danh nghĩa, chi tiêu sinh hoạt vô cùng dư dả.

Kinh tế độc lập, tinh thần thỏa mãn.

Hai người ở chung nhiều năm, một tới hai đi liền có tình cảm khác thường, cuối cùng tựa như vợ chồng cùng ăn cùng ở cùng ngủ.

Dương Ái Liên nghe mà trợn mắt hốc mồm.

"Không, không đúng —— không phải cô cũng lập gia đình ư? Cô như này... Chồng cô không có dị nghị sao?"

Lục Y phu nhân thưởng thức bộ nail vừa làm, thổi nhẹ một hơi.

Đôi mắt đẹp lưu chuyển, không gì sánh được.

Nàng chỉ buồn bã nói một câu.

"Hắn à, có chẳng bằng không, đã mất từ lâu rồi."

Nàng không lo người này có thể che mưa che nắng cho nàng hay không, nhưng tuyệt đối không thể mang đến mưa gió cho nàng.

Mưa gió bình thường cũng không được, chứ đừng nói là lũ quét, sạt lở đất.

Không có bản lĩnh lật mây đổ mưa thì đừng ôm mộng viển vông không thực tế, còn cùng một đám tham quan thông đồng làm bậy.

Nếu nàng không quả quyết ra tay, toàn tộc cũng sẽ bị liên lụy giống như nhà chồng kiếp trước của Dương Ái Liên, thậm chí kết quả còn thảm hơn.

Toàn tộc mấy trăm mạng người, há có thể để cho một mình hắn làm bậy?

Chết một mình hắn, bảo vệ toàn tộc.

Hừ, đây cũng là chết có ý nghĩa.

Đám người: "..."

Đột nhiên có cảm giác...

Lục Y phu nhân hình như (gạch bỏ) là người sói...

Dương Ái Liên cũng run một cái.

Mà anh Dương thì có loại ảo giác cổ ớn lạnh.

May mắn Lục Y phu nhân là người văn minh, chỉ thưa kiện anh ta, nếu không thưa kiện đi con đường bạo lực...

Anh ta vô thức sờ sờ cổ còn trên đầu.

Tám chín phần là đã lạnh rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net