Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng tên Thượng Quan Lệ Dĩnh, con cháu Thượng Quan gia – một trong nhưng gia tộc lớn. Cha nàng là trưởng tộc, mẹ nàng là trước khi lấy cha nàng thì là vệ sĩ thân cận của cha nàng. Do đó mọi người trong gia tộc xem thường nàng, do cha nàng luôn yêu thương và bảo hộ nàng nên họ chỉ âm thầm ra tay ám hại nàng trong tối. Nàng không nói cho cha biết, chỉ lặng lẽ giải quyết chúng. Vì nàng muốn bảo vệ những giây phút bên cha và mẹ mãi mãi. Nàng biết trong gia tộc này không có biết bao nhiêu người muốn cái ghê trưởng tộc của cha, không phải chỉ vì họ không tìm được điểm yếu của cha để lật đổ cha thì họ sẽ buông tha cho chiếc ghế ấy. Họ sớm muộn gì cũng ra những ám chiêu sau lưng cha, nàng biết nó luôn tiếp diễn không bao giờ dứt. Vì vậy nàng không thể nào biết được ngày mai mình còn có thể tận hưởng những phút giây hạnh phút này không. Nàng đã tự nhủ với bản than và nỗ lực để bản than thật mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình. Nhưng dường như ông trời không muốn cho nàng được như ý.

*****

Reeng... reeng...

_ Alô.

_ Tiểu thư... tộc trưởng... tộc trưởng cùng phu nhân bị ám sát và đã qua đời trên đường đi cấp cứu ạ.

Cạch.

Chiếc điện thoại rơi tự do xuống nền đất lạnh băng như lòng nàng lúc này vậy. Nàng biết ngày này sẽ đến nhưng nàng không nghĩ nó sẽ đến sớm như vậy. Sự dịu dang của cha cùng ôn nhu của mẹ còn chưa đủ để nàng chìm đắm vào, làm sao sẽ nhanh như vậy không còn. Tại sao chứ, mọi thứ rõ rang đều đang diễn ra rất tốt mà.

Lạch cạch.

_ Tiểu thư rất đau lòng nhỉ!?!

_ Quản gia Phúc, ngươi...

Nàng tức giận nhìn người trước mặt. Rõ ràng hắn là người thân tín nhất của cha, hắn theo cha hơn hai chục năm nay mà cha cũng không hề bạc đãi hắn. Hắn cư nhiên phản bội cha, vậy cái chết của cha mẹ...

_ Ha ha ha... Ta thật bất cẩn mà.

_ Vậy kiếp sau mong tiểu thư người không bất cẩn như vậy nữa.

Đoàng.

Ta nhắm mắt lại đợi tử thần đến mang ta đi...

*****

_ Tiểu Dĩnh.

_ Mẹ? – nàng nghe được tiếng gọi thân thuộc liền mở mắt ra tìm kiếm.

_ Mẹ ở ngay đây.

_ Mẹ... - nàng nghẹn ngào nhìn mẹ mình.

_ Tiểu Dĩnh ngoan, không được khóc. Khóc rất xấu.

_ Tiểu Dĩnh không khóc nên mẹ đừng bỏ tiểu Dĩnh lại có được không?

_ Điều này thì không được. Tiểu Dĩnh phải xa mẹ để sống tiếp.

_ Không không, tiểu Dĩnh chỉ muốn ở gần mẹ. Không cần cái gì sống tiếp.

_ Ngoan, nghe lời. Nếu không mẫu thân sẽ tức giận.

_ Nhưng... - khi nhìn đến ánh mắt của mẹ nàng im bặt không dám mở miệng nữa.

_ Còn nhớ cuốn tiểu thuyết Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc chứ?

_ Vâng, tiểu Dĩnh còn nhớ ạ.

_ Ừ. Con sẽ xuyên vào đó, là kiếp trước của con. Nàng ấy chưa tới số chết nhưng lại muốn rời đi. Con cần phải thay nàng ấy tiếp tục sống. Vì nếu số mệnh nàng ấy thì sẽ không có con kiếp này.

_ A! Mẫu thân, con đã hiểu.

_ Ừ. Mẫu thân cho con quyển bí tịch này. Đây là gia truyền của ông ngoại con đưa ta, bây gời ta trao lại cho con. Nó là bí tịch võ công nơi đó. Con phải tu luyện thật tốt để bảo vệ bản thân đó.

_ Tiểu Dĩnh nghe mẹ.

Nàng ôm mẹ vào lòng nhắm mắt hưởng thụ sự ôn như vô tận từ mẹ lần cuối, lần nữa mở mắt ra nàng thấy trước mắt nàng là hai nam tử đang nhìn chằm chằm mình. Hai nam tử thoạt nhìn rất đẹp, một đẹp sắc sảo tựa thần tiên nhưng nhìn thế nào cũng thấy phúc hắc, một đẹp hồn nhiên tựa thiên thần.

_ Thượng Quan Như Nhi, muội đã tỉnh. – nam tử phúc hắc kia nhìn ta nói.

_ Thượng Quan Như Nhi? Ngươi đang gọi ta? – nàng nhìn lại hắn hỏi.

_ Muội sao vậy? Ta Long Thiên Thần cùng đại ca ta là Long Thiên Tuyệt đây mà. – Long Thiên Thần thấy nàng ngơ ngác vậy liền tiến tới lắc lắc vai nàng nói.

_ A! Là hai người. – nàng tròn mắt nhìn hai người trước mặt.

Là tà tôn Long Thiên Tuyệt cùng đệ đệ ngốc. A, Thượng Quan Như Nhi không phải là người mà cả gia tộc bị cung chủ dùng rối nhân giết hết à. Vậy cũng tốt, không cần phải có dính vào những con người mang họ Thượng Quan nữa. Ân, vậy cũng nói thật cùng họ thì tốt hơn. Dù sao trước sau gì cũg gặp Khê tỷ tỷ.

_ Tuyệt đại ca cùng Thần ca ca, ta có lời muốn nói. Hai người có thể bình tĩnh nghe ta nói không.

_ Ừ, có gì muội cứ nói.

_ Ta không phải là Thượng Quan Như Nhi mà là Thượng Quan Lệ Dĩnh. – nói đến đây ta nhìn biểu cảm hai người trước mặt, thấy họ chỉ ngạc nhiên mà không nói gì ta nói tiếp – Thượng Quan Như Nhi là kiếp trước của ta, tiềm thức của nàng không muốn sống nữa. Nhưng nếu như vậy số mệnh về sau sẽ thay đổi, trùng hợp ta kiếp này đã chết nên nàng đưa ta về đây để tiếp tục số mệnh của nàng. Giữ nguyên số mệnh không thay đổi. Cho nên người hai huynh thấy lúc này không phải là Thượng Quan Như Nhi nữa mà là ta, Thượng Quan Lệ Dĩnh.

Ngước mắt nhìn, chỉ thấy hai người trước mặt mỗi người một vẻ làm lòng nàng thấp thỏm. Nếu họ không chấp nhận nàng, nàng sẽ không có chỗ dung thân mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net