Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai huynh làm sao lại không nói gì?" hai người họ cứ im lặng làm không khí ngày càng quỷ dị nên ta đành lên tiếng.

...

Lại một hồi im lặng. Lầm này nàng im lặng theo hai người họ, có nói nàng cũg không biết nói gì. Cũg không lâu sau, Long Thiên Thần lên tiếng phá võe bầu không khí quỷ dị này. 

"Nếu đã như vậy thì chúng ta hoan nghênh muội đến Lăng Thiên Cung." Long Thiên Thần thoải mái nói.

"Ừm. Cám ơn huynh, Thần ca ca." mỉm cười nói tiếng cám ơn xong nàng quay qua Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt không nói gì cả, chỉ chăm chăm nhìn nàng làm nàng thật muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống. Không phải nàng cố tình chiếm dụng cơ thể này nha, với lại Thượng Quan Như Nhi là không muốn sống tiếp chứ không phải là nàng giành lấy. Thôi đành vậy, tới đâu hay tới đó.

"Ta không có ý kiến gì. Hoan nghênh muội." mãi một lúc Long Thiên Tuyệt mới mở miệng.

"A! Thật? Sẽ không ghét bỏ ta?!?" nàng ngẩn người nhìn Long Thiên Tuyệt.

"Ừ. Thượng Quan Như Nhi nàng rời đi có lẽ bây giờ đang đoàn tụ hạnh phúc cùng gia đinh mình. Ta mừng cho nàng ấy. Nếu nàng ấy đã đưa muội đến với chúng ta thì đều có nguyên nhân cả. Ta không lí nào lại không hoan nghênh muội."

"Hì hì. Cám ơn huynh Tuyệt đại ca." nàng ngây ngô cười.

Thật sự nàng rất vui. Như vậy là nàng đã có một gia đình mới rồi, không phải là một mình nưa. Nàng tin tưởng cha mẹ ở trên trời sẽ rất vui. 

*****

Lăng Thiên cung.

Ầm.. ầm...

"Yeah! Cuối cùng ta cũng đột phá được mặc huyền chi cảnh." 

"Chúc mừng muội." Long Thiên Tuyệt từ xa tiến đến.

"Hì hì. Đều nhờ công lao của đại ca chỉ bảo." Thượng Quan Lệ Dĩnh cười le lưỡi.

"Muội thiên phú rất cao. Cố gắng phát huy." Long Thiên Tuyệt đưa tay xoa xoa đầu nàng.

"Đại ca. Ta có thể đi ra ngoài chơi được không?" Thượng Quan Lệ Dĩnh chớp chớp mắt nhìn Long Thiên Tuyệt.

"Ừ. Quan bên Dương bà bà lấy bạc rồi đi. Nhớ cẩn thận."

"Đại ca là tuyệt nhất. Cám ơn đại ca. Ta đi đây." Nhảy lên ôm Long Thiên Tuyệt một cái nàng xoay người đi chuẩn bị.

*****

Biên cảnh của Đông Lăng quốc.

Thượng Quan Lệ Dĩnh nàng đến đây vì đây là nơi mở đầu câu truyện của Khê tỷ tỷ nha, nếu đúng như nàng đoán thì hẳn là hôm nay Khê tỷ tỷ sẽ đi ngang đây. A tới rồi.

"Mẫu thân, có thúc thúc xấu chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?" 

Giọng này hẳn là của Tiểu Mặc Mặc nhỉ.

"Tự mình thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng tới làm phiền mẫu thân!"

Còn giọng này chắc chắn là của Khê tỷ tỷ rồi, thật bá đạo mà. Đọc truyện đúng là không bằng tận mắt thấy, thật thú vị hết sức. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như trong truyện, nàng chỉ núp ở phía xa cố gắng nhịn cười đến nội thương. 

  "Mẫu thân, thúc thúc xấu nói, bọn họ phải lấy một trăm lượng bạc, nếu không liền động thủ ."  

  "Vậy thì cho đi!" 

"Nhưng mà....Nhưng mà trên người Tiểu Mặc chỉ có ba lượng bạc..." 

  "Tiểu tử thối! Ta nói rồi, làm sao lại thiếu ba lượng bạc, thì ra là con lấy! Càng ngày càng có tiền đồ a? Ngay cả bạc của mẫu thân cũng dám lấy?"

  "Mẫu thân, oan uổng a! Ba lượng bạc của mẹ không phải đã đưa cho xa phu đại thúc làm tiền đặt cọc rồi sao? Ba lượng bạc của Tiểu Mặc là do Phong gia gia cho, Phong gia gia sợ mẫu thân để Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch bị đói , cho nên mới cho Tiểu Mặc tiền tiêu vặt mà..."

  "Á... Là thế sao?" 

  "Đúng là mẫu thân đã oan uổng cho Tiểu Mặc ! Tiểu Mặc ngoan, tiểu hài tử không thể mang theo nhiều tiền, ba lượng bạc của con, hãy để cho mẫu thân thay con bảo quản đi."

  Vân Tiểu Mặc chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tỏ vẻ kháng nghị. Tiểu Bạch ở trong lòng ngực của bé cũng lộ ra một đôi tròng mắt đen bóng, kháng nghị âm thầm.

"Lão Đại, nhìn kìa! Có mỹ nhân!"

  Sơn tặc lão Đại xoa xoa tay, hai mắt phóng ra ánh sáng.

"Tiểu nương tử, đừng sợ, ta là người tốt, ta sẽ không thương tổn các ngươi đâu.

Ta rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà. Tại sao một người đàn ông thân cao to mét tám lại có thể phát ra một giọng nói đáng sợ như vậy. 

  "Mẫu thân, thúc thúc xấu nói hắn là người tốt, chúng ta có nên tin tưởng hắn không?" Vân Tiểu Mặc mang bộ dạng khờ dại nghiêng đầu, hỏi.

"Tiểu Mặc, đừng có chuyện gì cũng đều hỏi mẫu thân, phải tự mình học cách phán đoán thị phi, hiểu không?" Vân Khê mang vẻ mặt nghiêm túc dạy bảo bé.

"Dạ, Tiểu Mặc đã biết." Vân Tiểu Mặc nhu thuận gật gật đầu, rồi quay đầu liếc nhìn về phía sơn tặc lão Đại, "Mẫu thân có nói qua, cho bạc là người tốt, không cho bạc chính là người xấu! Thúc thúc vừa rồi đòi bạc của chúng ta, vậy nhất định là người xấu!"

  Sơn tặc lão Đại xuýt xoa một chút, vội nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi hiểu lầm rồi! Thúc thúc vừa rồi là nói đùa với ngươi thôi. Chỉ cần ngươi cùng mẹ ngươi đi theo thúc thúc đến sơn trại, thúc thúc nhất định mỗi ngày cho các ngươi ăn uống thoả thích, ngươi muốn bao nhiêu bạc, thúc thúc đều cho."

"Mẫu thân, thúc thúc nói cho bạc, chúng ta có lấy hay không?"Ánh mắt của Vân Tiểu Mặc lóe sáng nhìn về phía mẫu thân, trưng cầu ý kiến của nàng.

Vân Khê không chút nghĩ ngợi, trịnh trọng dạy bảo tiếp: "Bạc đã đưa đến cửa mà nói không cần, sẽ bị trời phạt!"

"A, vậy Tiểu Mặc đã biết." biểu tình trên mặt Vân Tiểu Mặc như thập phần học hỏi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía sơn tặc lão Đại, ngọt ngào cười, "Thúc thúc, ngươi trước hết cho chúng ta một trăm lượng bạc, thì chúng ta liền đi theo ngươi!"

Sơn tặc lão Đại cười đến thập phần đắc ý, không thể ngờ được hai mẹ con nhà này dễ lừa như vậy, lần này thật sự là diễm phúc quá a, gặp gỡ đượcmột mỹ nhân tuyệt sắc, nhìn đến thôi nước miếng đã chảy ào ào, trong lòng hắn nhanh chóng nghĩ.

"Được, được, thúc thúc đều đáp ứng ngươi!" Sơn tặc lão Đại xoay người thét to nhóm tiểu lâu la phía sau "Mau mau, đem bạc trên người toàn bộ móc ra..."


 


  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net