Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, một trăm lượng bạc liền đưa đến.

Vân Tiểu Mặc giống như tranh công, dùng bàn tay nhỏ bémập mạp, đem một ít bạc vụn quơ được đưa cho mẫu thân giấu vào hành lý. Kết quả là dưới sự khuyên bảo thất bại của xa phu, hai mẹ con đi theo bọn sơn tặc lên sơn trại.

***** 

Thượng Quan Lệ Dĩnh sau khi hai mẹ con họ rời đi không lập tức đi theo mà quay qua tìm kiếm bóng dáng của Long Thiên Thần. Nếu nàng không lầm thì hẳn là Long Thiên Thần đang ẩn núp quanh đây.

"Thần ca ca, huynh ra đây đi. Muội tiểu Dĩnh nè." 

Đằng xa một bóng trắng bay đến, nàng không né mà mỉm cười chào đón. Long Thiên Thần ẩn thân cũng không tồi, tuy huyền giai cao hơn nhưng nàng vẫn không nhận ra được hơi thở của hắn.

"Làm sao muội biết huynh ở đây?"

"Tình cờ thôi, huynh nghĩ sao về đôi mẫu tử họ?"

"Rất thú vị nha. Ta chưa bao giờ gặp được một đôi mẫu tử cực phẩm như vậy!"

"He he. Cực phẩm còn ở phía sau. Muội và huynh theo họ quan sát thử hen. Nữ tử như tỷ ấy muội rất muốn được kết giao cùng."

"Ừ."

Nói rồi hai huynh muội thi triển khinh công lên Hắc Phong trại trong truyền thuyết kia.

*****

Hắc Phong trại.

Khi nàng và Long Thiên Thần đến nơi thì được chứng kiến một cảnh tượng hết sức huy hoàng.

  Vân Khê đưa chân bắt chéo, ngồi ở trên chiếc ghế da hổcủa trại chủ, một bên uống trà, một bên kiểm kê tất cả tài sản của Hắc Phong trại, còn bất mãn lắc đầu răn dạy: "Đường đường một Hắc Phong trại, lại chỉ có tí xíu bạc như thế? Năng lực làm ăn của các ngươi thật sự quá kém , làm cho ta rất thất vọng đấy!"

"Mẫu thân, trên người của hắn còn có một miếng kim bài..." Vân Tiểu Mặc từ trong ngực của sơn tặc lão Đại, đào bới nửa ngày, rốt cục cũng đào ra một vật giống kim bài gì đó, bé cầm kim bài dùng răng nanh trắng noãn cắn cắn, sau đó hưng phấn mà hét lớn, "Mẫu thân, là vàng, vàng thật!"

Sơn tặc lão Đại suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, hẳn là rất hối hận khi mang Vân Khê về đi?

  "Nữ hiệp, thiếu hiệp! Kim bài này các ngươi không thể lấy, nó là bảo vật gia truyền của tiểu nhân, bài còn người còn, bài mất người vong, tiểu nhân thề cùng với kim bài cùng tồn vong!"

Vân Tiểu Mặc mang bộ dạng thập phần đồng tình nhìn sơn tặc lão Đại, chớp chớp hai tròng mắt đen bóng, nói: "Mẫu thân, hắn thật đáng thương, hay là chúng ta đem kim bài trả lại cho hắn đi!"

Sơn tặc lão Đại hai mắt chớp chớp rơi ra giọt nước mắt trong suốt, cảm động vạn phần, thật là một hài tử thiện lương a! Lời nói cảm kích vừa muốn nói ra miệng, đã bị đối phương một câu nói ra làm nghẹn lại.

"Trước tiên chúng ta giết hắn xong, mới lấy đi kim bài của hắn, như vậy hắn sẽ không thương tâm khổ sở nữa."

  "Thiếu hiệp, không cần a..." Sơn tặc lão Đại kêu lên một tiếng kêu thê thảm vạn phần.

Vân Khê lật xem kim bài của hắn, hai mắt hơi hơi nheo lại"Ngươi là quân nhân của Nam Hi quốc?" 

  Sơn tặc lão Đại mang vẻ mặt cảnh giác nghiêm túc, thử hỏi han: "Nữ hiệp cũng là nhân sĩ của Nam Hi quốc sao?"

  "Bây giờ là ta đang hỏi ngươi, nói?" đầu lông mày của Vân Khê cau lại, trong ánh mắt lúc này có một cỗ khí chất lãnh ngạo, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng tham tiền không biết trời đất vừa rồi.

Sơn tặc lão Đại suy nghĩ một chút, rốt cục cũng theo sự thật mà bẩm cáo. Hắn vốn tên là Lý Lộc, là một gã tướng lĩnh nho nhỏtrong quân đội của Nam Hi quốc, mười mấy năm trước hắn đi theo Vân Đằng Đại tướng quân xuất chinh Đông Lăng quốc, nhưng gặp phải kẻ gian hãm hại, đại quân lâm vào vòng vây. Đại tướng quân Vân Đằng chính là ở trong trận chiến này mà chết trận, trước khi chết còn mang binh phù giao vào tay hắn, để hắn mang theo những người khác liều chết phá vây. Quân đội một ngàn người, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn và mấy chục thuộc hạ. Hắn vốn định mang theo binh phù trở về nước phục mệnh, ai ngờ trở lại Nam Hi quốc, mới phát hiện nơi nơi đều dán cáo thị truy nã nói hắn thông đồng với địch phản quốc, hắn có khổ mà không thể nói, có oan mà không thể rửa, đành phải dẫn mấy chục người đến biên cảnh Đông Lăng quốc cùng Nam Hi quốc chiếm núi làm vua, nổi lên làm trại chủ.

  Lý Lộc này tuy rằng xấu xa đáng khinh, nhưng khi đề cập đến Đại tướng quân Vân Đằng, hắn đặc biệt tức giận làm bản chất quân nhân cũng tự nhiên mà thể hiện ra.

  "Mẫu thân, người làm sao vậy? Vì cái gì thoắt cái lại có biểu tình đa sầu đa cảm như vậy?"

"Tiểu hài tử không cần dùng thành ngữ loạn xạ!" Vân Khê phục hồi tinh thần, xoa bóp khuôn mặt của đứa con, ánh mắt hướng trên đỉnh đầu nhẹ nhàng nói"Đi, đem hai vị ở trên mái hiên mời xuống dưới đi!"

Nàng cố ý tăng thêm âm lượngchữ "Mời" khi phát âm, để người nằm ở trên mái hiên nghe được, Long Thiên Thần và nàng đang nghe lén thì cả người liền thừ ra, đồng thời cũng kinh ngạc cả kinh. Không đợi động tác của hai mẹ con, hai người trực tiếp từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net