Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Đình Thâm từ trước đến giờ đều cảm thấy hắn chưa từng để cho Nguyễn Hạ phải thua thiệt.  Buổi tối hôm ấy vào bốn năm trước, là lúc mà cô lên kế hoạch bẫy hắn, nhưng hắn cũng là phóng túng bản thân mình, nếu nói là hai bên đều can tâm tình nguyện cũng không sai. Nên sáng ngày hôm sau lúc hắn tỉnh dậy, hắn cũng suy nghĩ ra phương án giải quyết, cô muốn tiền, muốn nhà hắn đều có thể cho. Nhưng là hắn không ngờ đến, hắn tự ép mình vào khuôn khổ nhiều năm như vậy, chỉ buông thả bản thân một đêm liền thay đổi tương lai của mình.

Cô mang thai, cô muốn kết hôn, là một người đàn ông trừ bỏ chuyện chịu trách nhiệm hắn không có sự lựa chọn nào khác. Đương nhiên, nếu hắn cường ngạnh một chút rồi ép cô phá thai cũng không có gì quái lạ, loại chuyện này ở thành phố ngày nào cũng có. Nhưng hắn lại không, vì hắn không có cách nào ép một cô gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy đi phá thai, dù rằng người này ngay từ đầu mục đích liền không tốt.

Ngày hôm sau hai người bọn họ giống như là đối tác làm ăn vậy, cùng nhau thực hiện cái hôn nhân buồn cười này. Cho dù không có tình cảm với cô thì Tống Đình Thâm cũng sẽ chiếu cố cô cả đời, không vì lí do gì mà đơn giản vì cô mang thai mười tháng rồi sinh ra con trai cho hắn, đơn giản vì cô chính là vợ trên pháp luật của hắn.

Chỉ là, hắn chưa từng để cho cô phải thua thiệt ai nhưng lại thua thiệt chính con trai của mình. Trước kia, Tống Đình Thâm cảm thấy Nguyễn Hạ không hề quan tâm đến con còn có chút lãnh đạm, nhưng cũng không sao vì trước khi kết hôn bọn họ cũng từng nói qua sẽ không can thiệp đến cuộc sống của đối phương. Trên thế giới này cũng không phải người mẹ nào cũng sẽ yêu thương con của chính mình. Cô nếu không thể là một người mẹ tốt, hắn liền quan tâm Vương Tử nhiều hơn, muốn dùng tình thương của mình để lấp đầy chỗ thiếu hụt tình thương của mẹ. Nhưng ngày đó cùng Vượng Tử nói chuyện, hắn mới phát hiện ra bản thân quá phiến diện. Muốn cho con một hoàn cảnh sinh hoạt tốt thì tình thương của cha hay mẹ đều không thể thiếu. Nếu Nguyễn Hạ chưa từng quan tâm hay đối tốt với Vượng Tử thì hắn cũng sẽ dần dần mà quen với việc ấy, nhưng hiện tại hắn được mẹ quan tâm yêu thích, nếu bây giờ lại mất đi thì ngay cả Tống Đình Thâm cũng không dám tưởng tượng ra Vượng Tử sẽ chịu bao nhiêu tổn thương cùng ảnh hưởng.

Tống Đình Thâm từ nhỏ liền mất đi cha mẹ, vẫn luôn ăn nhờ ở đậu, tâm tư của hắn luôn khát vọng có được một cái gia đình ấm áp. Hắn là không có được nhưng hắn hy vọng con của mình có thể có được, cho dù loại ấm áp này chỉ là biểu hiện giả dối.

Tống Đình Thâm thấy Nguyễn Hạ không nói lời nào, lại nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi đối Vượng Tử tận tâm tận lực, hắn mỗi ngày đều thực vui vẻ, ta có thể cảm giác được, hắn càng thích ngươi, đương nhiên ngươi không cần hiểu lầm, ta đối với việc này không có ý kiến, con dính mẹ là trời sinh, Nguyễn Hạ, ta không biết ngươi là nhất thời tâm huyết dâng trào, vẫn là......"

Hắn dừng một chút, dù sao cô ấy cũng là mẹ của con trai mình, hắn cũng không thể nói ra lời nói không tốt. "Nói ngắn gọn, Vượng Tử thực vui vẻ, việc này đối với qua trình lớn lên cùng hình thành tính cách của hắn là có lợi, nên ta hy vọng ngươi hiểu. Chỉ cần ngươi có thể đáp ứng việc ta vừa nói, dù ngươi yêu cầu cái gì ta cũng sẽ cố gắng làm được."

Nguyễn Hạ ngồi ở đối diện uống một ngụm cà phê, cô chính là đang tận lực ổn định tâm tình của mình. Một lúc sau, cô mới dò hỏi: "Ý của ngươi là nói, vì con trai chúng ta mà sau này không những làm một người mẹ tốt mà ở trước mặt con còn phải đóng vai một người vợ tốt?"

Tống Đình Thâm có chút gian nan gật đầu, "Vượng Tử hiện tại còn nhỏ, nhưng có một số việc hắn có thể cảm nhận được, ta sợ hắn lớn lên một chút nếu biết ba mẹ tình cảm không tốt có thể ảnh hưởng đến hắn".

Hắn lại bổ sung một câu, "Ta biết yêu cầu của ta thật vô lý..."

Nguyễn Hạ trong lòng thở dài, tạm thời không nói hôn nhân này đúng hay sai, nhưng Tống Đình Thâm thật là một người cha tốt, điểm này không thể nghi ngờ. Ở xã hội hiện nay, rất nhiều gia đình tuy nói rằng tình cha như núi. nhưng để có thể suy xét chu toàn một cách tinh tế như vậy cho con, rốt cuộc vẫn là rất hiếm. Đặc biệt là Tống Đình Thâm lại có cái hoàn cảnh gia đình cùng hôn nhân giả tạo như thế này, hắn lại là chủ của gia đình, kinh tế toàn bộ đều từ tay hắn mà ra...

Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút, nếu là nguyên chủ thì cô ấy sẽ làm như thế nào. Ờ, hẳn là sẽ đáp ứng hắn đi, dù sao đây cũng không tính là chuyện gì xấu.

"Kỳ thật, ta cứ cho rằng ngươi hôm nay muốn nói chuyện với ta để bàn việc ly hôn." Nguyễn Hạ nhẹ giọng nói.

Tống Đình Thâm nhíu mày, "Ngươi muốn ly hôn?"

Nguyễn Hạ lắc đầu, "Ta kỳ thật chưa bao giờ nghĩ đến, có ly hôn hay không cũng không quan trọng với ta."

Cô cũng không có lý tưởng theo đuổi tình yêu gì gì đó, từ bé đến lớn cô cơ hồi đối với mọi việc là thái độ thích ứng với hoàn cảnh. Nguyễn Hạ nhìn hắn mà nói, "Bốn năm nay ta vẫn luôn thật tự do tự tại, sinh hoạt cũng bừa bãi, nên lúc ngươi nói muốn nói chuyện cùng ta, ta liền cho rằng ngươi muốn ly hôn."

"Ta chưa từng suy nghĩ đến việc ly hôn."

Nguyễn Hạ gật đầu, "Ta đã biết, còn việc ngươi vừa nói, thật ra cũng là do ta chưa suy nghĩ chu toàn, dù sao ta cũng là mẹ của Vượng Tử, chỉ cần là tốt cho con thì trong phạm vi chấp nhận được, ta có thể phối hợp cùng ngươi".

Tống Đình Thâm trong lòng thở nhẹ một hơi, đối với hắn mà nói mục đích hôm nay liền đã đạt được.

"Vậy ngươi có muốn cái gì không?" Lúc này nói lời này ra, hắn cũng không quẫn bách như lúc trước, thần sắc cũng trở nên tự nhiên, "Tiền, nhà, xe chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi."

Hai người trên danh nghĩa vợ chồng nhưng lúc này ngồi nói chuyện với nhau lại như một cuộc giao dịch buôn bán. Nguyễn Hạ vốn dĩ định nói cái gì cũng không cần, cô hiện tại đã có đủ, nhưng nhìn bộ dạng Tống Đình Thâm cùng với tác phong ngày xưa của nguyên chủ, nếu cô nói như vậy ngược lại khiến cho người đàn ông này không yên tâm đi. Dù sao hắn cũng là một người làm ăn, dù là ở phương diện vợ chồng hắn cũng là dùng suy nghĩ của một người làm ăn a.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ liền nói: "Tiền hiện tại ta vẫn còn nhiều, nhà có, xe có, trang sức cũng có, ngươi cứ để ta suy nghĩ, hiện tại chưa nghĩ ra được, chờ ta nghĩ ra mình muốn gì, ta lại nói với ngươi sau."

Tống Đình Thâm nhìn cô một cái, cuối cùng gật gật đầu. Hai người đã thành công đạt chung mục đích, nên cũng không có việc gì để nói nữa, một lát sau hắn đưa cô đến nơi học tiếng anh rồi lái xe đến công ty làm việc.

Nguyễn Hạ cùng giáo viên nước ngoài học tập cũng thật nhẹ nhàng, hai người đôi khi sẽ học ở quán cà phê hoặc tiệm bánh ngọt, câu trước câu sau cùng nhau trò chuyện, có đôi khi lại cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh, hoặc đôi khi đơn thuần là đi dạp phố, đương nhiên trong quá trình chi phí là Nguyễn Hạ trả. Chỉ có một yêu cầu là luôn phải dùng tiếng anh để nói chuyện với nhau, không biết có phải nhờ phương thức này không mà Nguyễn Hạ cũng không ngại việc nói tiếng anh, trình độ cũng dần nhanh chóng được cải thiện. Cô mỗi ngày đều xếp lịch học dày đặc nhưng so với việc đi làm thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cùng với giáo viên ăn trưa xong, lịch học hôm nay liền kết thúc, cô lại chạy đến lớp học, học thêm hai ba tiếng đồng hồ, đôi khi có thời gian rảnh, cô lái xe đón Vượng  Tử về, giống như hôm nay vậy, Vượng Tử vừa nhìn thấy cô liền bổ nhào vào trong lồng ngực cô. Cô liền thuận thế bế hắn lên.

Cũng may hắn chỉ mới hơn ba tuổi, bằng không với đà tăng cân như thế này, thêm hai năm nữa liền không bế nổi hắn.

Vượng Tử hưng phấn cực kỳ, "Mẹ, hôm nay như thế nào lại đến đón con?"

Nguyễn Hạ buông hắn xuống, nắm bàn tay béo mập của hắn hướng xe mà đi, "Như thế nào, con không thích sao?"

Tiếu béo tạp dọc đường đi cứ ríu rít, thẳng đến lúc lên xe mới ngưng nghỉ một chút, hắn ngồi trong ghế an toàn lại thò đầu ra hỏi: "Mẹ, chúng ta đi đón ba ba tan làm đi."

Nguyễn Hạ không biết nên trả lời hắn như thế nào. Tống Đình Thâm nói không sai, cứ việc béo tạp này mới hơn ba tuổi nhưng thực thông minh, có một số việc tựa hồ cũng cảm nhận được một chút.

"Ba ba rất bận việc, chúng ta không thông báo trước nhỡ đâu đến nơi lại không có ba ba ở đấy thì làm sao bây giờ?"

Vượng Tử cũng thấy như vậy, nhưng đại khái là do hôm qua cả nhà cùng nhau đi ăn Pizza Hut để cho hắn kí ức quá vui vẻ nên hắn lại hỏi: "Hay là con gọi điện thoại cho ba ba, bảo người về sớm một chút, cả nhà ta cùng nhau ăn cơm được không?"

Nguyễn Hạ không nhịn được mà bật cười, "Đương nhiên có thể".

Vượng Tử thuần thục dùng cái đồ hồ thông minh gọi cho ba, hắn rõ ràng còn chưa nhận thức được bao nhiêu mặt chữ nhưng thao tác thật lưu loát, liền gọi được cho Tống Đình Thâm, đầu dây bên kia liền có giọng nam thâm trầm truyền đến, "Làm sao thế?"

"Ba ba, mẹ bảo ba hôm nay về sớm, chúng ta cùng chờ ba ăn cơm!"

Nguyễn Hạ: "..."

Tống Đình Thâm đang làm việc nghe vậy sửng sốt một lát, lúc lâu sau mới trả lời: "Được. Con có phải đang ở bên cạnh mẹ không?"

"Đúng vậy, hôm nay mẹ đến đón con!"

"Vậy con hỏi mẹ, có muốn ăn gì không, lát nữa ba về nhà ghé mua."

Điện thoại đồng hồ Vượng Tử là mở loa, hắn nghe thấy thì Nguyễn Hạ cũng liền nghe được. Vốn dĩ nàng định lắc đầu tỏ vẻ không cần nhưng nhìn thấy ánh mắt quay tròn của Vượng Tử, liền nhỏ giọng nói với hắn: "Con bảo ba đi làm về, mua... ừm... mua sầu riêng đi."

Nguyễn Hạ là thích ăn sầu riêng, cũng từng mua vài lần, Vượng Tử nếm thử cũng liền rất thích ăn. Chẳng qua cô cũng ít khi mua, dù sao cũng cần giữ dáng, mà đứa nhỏ ăn sầu riêng nhiều cũng không tốt, đặc biệt là bác sĩ cũng dặn phải khống chế việc ăn uống của Vượng Tử.

Vượng Tử lập tức hưng phất, lớn tiếng nói: "Ba ba, mẹ bảo ba mua quả nhím con hôi hôi ấy".

Tống Đình Thâm: "...Được".

Hai mẹ con đều có chút vui mừng, phải biết rằng sầu riêng mà để tủ đông lấy ra ăn còn ngon hơn ăn kem, đặc biệt là Vượng Tử, từ lúc về đến nhà liền cứ ngóng trong ngoài cửa, hy vọng ba ba có thể về sớm một chút. 

...

Nguyễn Hạ thật không ngờ hắn lại... không đáng tin cậy như vậy a. Hắn đúng là mua sầu riêng, nhưng người bình thường ai lại mua một lúc ba trái sầu riêng siêu to khổng lồ về như thế này! Vẫn không thể tin được!

Đại khái là do ánh mắt Nguyễn Hạ có chút mãnh liệt, Tống Đình Thâm giải thích cho mình một chút, "Nhân viên cửa hàng bảo hôm nay sầu riêng rất ngon lại có khuyến mãi ít khi có..."

A di vừa lúc nghe thấy vậy cười nói: "Tiên sinh thật là biết hưởng thụ".

Hắn lúc nãy xách ba trái sầu riêng từ gara vào nhà, lòng bàn tay đều đỏ ửng lên, lúc này lại nghe a di nói, nhìn nhìn lại ánh mắt Nguyễn Hạ, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Nguyễn Hạ lại gật đầu phụ họa, "Thật là biết hưởng thụ."

Sớm biết vậy cô nên bảo hắn đi làm về mua kim cương a...

Ba trái sầu riêng đều chín, Tống Đình Thâm vì không thích cái mùi này nên luôn tránh xa, chỉ cần trong tủ lạnh có sầu riêng hắn tuyệt đối sẽ không mở tủ lạnh. Nguyễn Hạ gầy đây là ăn kiêng, nên lúc cùng a di tách một trái sầu ra liền kinh hỉ khi thấy bên trong thật nhiều múi a! trong nháy mắt mùi hương tràn ngập khắp căn phòng làm cho ai nấy đều thích thú. Đem sầu riêng cất vào tủ đông, chờ đến khi tiêu hóa bớt cơm tối, Nguyễn Hạ dưới ánh mắt mong chờ của Vượng Tử, mở tủ lạnh ra, phân về phía hắn một phần nhỏ, lại cấp cho a di một khối to, chính cô lại không ăn miếng nào.

Nguyễn Hạ đẩy cái ly có chứa phần nhỏ sầu riêng đưa cho Vượng Tử, "Đừng hiểu lầm, cái này không phải cho con ăn."

Vượng Tử: "...... Mẹ."

"Con đi đưa cho ba ba ăn." Nguyễn Hạ nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Nếu ba nói không muốn ăn, con liền nói ăn không hết sẽ lãng phí."

Vượng Tử mếu máo, "Ba ba không muốn ăn, nhưng con muốn ăn."

Tiểu gia hỏa vẫn là thực biết mặt hàng, sầu riêng đông lạnh ăn không khác gì kem, không đúng, so với kem còn ngon hơn, ba ba không thích nhưng mà hắn thích a.

Nguyễn Hạ hừ hừ hai tiếng, "Con hôm nay cũng đừng ăn, chờ lát nữa mẹ làm bánh sầu riêng, ngày mai con lại mang lên nhà trẻ cho cô giáo cùng có bạn bè cùng lớp ăn, có được không?"

Cô trước kia liền thích làm điểm tâm ngọt, bất quá khi đó điều kiện có hạn, trong khoảng thời gian này tham gia khóa học làm bánh chuyên nghiệp, có thể làm điểm tâm ngọt ra dáng ra hình, ít nhất bánh sầu riêng ngàn lớp cùng sầu riêng hộp cô làm thực dễ dàng.

Vượng Tử nghe xong lời này lập tức liền cao hứng đi lên, hắn đã sớm cùng các bạn nhỏ tâng bốc mẹ mình vô số lần, nói bánh kem mẹ làm ăn vô cùng ngon, nghĩ đến ngày mai đi nhà trẻ được mọi người chú ý, nghe mọi người khen mẹ hắn, hắn liền không nói hai lời, mang ly pha lê tung ta tung tăng hướng trên lầu chạy đi.

Người còn chưa tới cửa phòng, Tống Đình Thâm đã nghe thấy mùi sầu riêng, đem mắt dời khỏi máy tính, nhìn về phía cửa, giây tiếp theo Vượng Tử liền vọt vào, chạy vội đến bên cạnh hắn, tiểu béo tay cầm ly pha lê, "Ba ba, ăn sầu riêng."

Chỉ cần nghe mùi đã hít thở không thông, càng đừng nói là ăn. Vượng Tử nhưng là vẫn đưa cái muỗng nhỏ cho hắn, "Mẹ nói, không ăn sẽ lãng phí."

Tống Đình Thâm: "......"

Đây là đang chê cười hắn một lần liền mua tới ba trái sầu riêng siêu to sao?

"Lãng phí thực đáng xấu hổ."

Vượng Tử tiếp tục du thuyết, "Hơn nữa, ba ba, cái này thật sự ăn rất ngon, nếu ba ba thấy không ngon liền mắng con cũng được!"

Nhi tử đều nói như vậy, thề phải cho con trai cục cưng làm một tấm gương tốt, Tống Đình Thâm chỉ có thể thấy chết không sờn tiếp nhận cái muỗng, ở dưới sự chăm chú của Vượng Tử, nếm một miếng nhỏ sầu riêng. Trên thực tế, Tống tiên sinh bề ngoài cao lãnh, thâm trầm nhưng đam mê đồ ngọt, thích nhất là ăn hàng, đặc biệt là món bánh bao đường.

Sầu riêng đã chín, tuy hắn mua sầu riêng có chút mù quáng nhưng lựa cũng được mấy quả ngon, một cổ vị ngọt hòa tan trong miệng, ngọt ngọt lành lạnh giống như là ăn kem. Đa số mọi người là như vậy, có vài dạng đồ ăn không thích liền không bao giờ có ý nghĩ đi nếm thử, một mặt bài xích nhưng lúc nếm thử về sau, thứ làm cho bản thân không thích cũng liền trở nên đáng yêu. Ít nhất là sau khi nếm thử sầu riêng, Tống Đình Thâm cảm thấy cái mùi hương kia thế nhưng không còn khó ngửi như lúc trước.

***

Nguyễn Hạ động tác tốc độ thực mau, cô cơ hồ đem toàn bộ sầu riêng đều dùng hết, làm vài hộp bánh sầu riêng, lại nghĩ đến việc có người có thể không thích ăn sầu, vừa lúc trong nhà còn có mấy quả xoài, cô lại làm thêm bánh xoài.

Ngày hôm sau, ngoài việc chuẩn bị bánh cho Vượng Tử, cô còn cầm một cái túi, dùng hộp thủy tinh đựng hay miếng sầu riêng, lại bỏ thêm một hộp bánh sầu riêng, trước khi Tống Đình Thâm đi ra khỏi nhà, giống như mấy em gái hồi còn đi học, trịnh trọng đưa cho hắn, "Cầm mang lên công ty ăn, nhưng nhớ bỏ vào tủ lạnh," đại khái là sợ hắn cự tuyệt, cô nói thêm, "Thời tiết nóng quá, nếu ăn không hết, thật sẽ rất lãng phí."

Tống Đình Thâm nhận lấy, ý thức được động tác nhận lấy quá nhanh chóng, hắn có chút xấu hổ, "...... Cảm ơn."

Nguyễn Hạ nhìn hắn bộ dáng này, không khỏi ở trong lòng cảm khái, vẫn là chính hắn đề nghị muốn ở trước mặt con sắm vai vợ chồng ân ái đâu. Kỳ thật nghiêm khắc tới nói, trừ bỏ việc cùng nhau sinh một đứa con, thì bốn năm qua, hắn cùng nguyên chủ không khác gì người xa lạ, lấy sự kiêu ngạo cùng lòng tự trọng của hắn, nếu không phải vì đứa con này căn bản sẽ không chủ động đi một bước này.

Vừa lúc là đầu tháng, Tống Đình Thâm không để tài xế tới đón hắn, chính hắn lái xe đi công ty, mới vừa dừng xe lại, lúc hắn chuyển tiền tiêu vặt cho Nguyễn Hạ, dừng một chút, ở nguyên bản số lượng lại nhiều hơn mười vạn khối. Vào đầu tháng, Tống Đình Thâm đều sẽ cấp Nguyễn Hạ chuyển một số tiền, làm tiền tiêu vặt.

Trên thực tế trừ bỏ này số tiền, nguyên chủ còn có sổ tiết kiệm không hề ít, Nguyễn Hạ lúc nhận được tin nhắn báo nhận tiền giật mình hoảng sợ, thật sự lúc cô xuyên qua đây sinh hoạt đã xa xỉ hơn lúc trươc rất nhiều, bất quá vẫn so ra là kém với nguyên chủ. Cô thật sự động tâm a. Nguyễn Hạ ngồi ở trên ghế dài, vẻ mặt ưu tư.

Thử hỏi có mấy em gái có thể chống cự được loại nam nhân như Tống Đình Thâm, có tiền lại còn hào phóng, đẹp trai lại có khí chất, trầm ổn lại tài giỏi. Hắn nếu lại dùng vài lần tiến hành tiền tài thế công mà nói không chừng chính cô cũng liền đổ. Bất quá kể cả cô có đổ hắn, thì hắn cũng sẽ không thích cô, nữ nhân thủ đoạn như nguyên chủ còn không hạ được hắn thì liền cô cũng không cần phải nói nữa. Nếu cô thích hắn, khẳng định hắn sẽ vì con mà cùng cô giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại hắn chỉ là vì con, kỳ thực tâm tư lại vô cảm với cô, kia khác gì là ngược chính mình, ngẫm đến việc ấy cô liền tự thức tỉnh chính mình. Khó xử ai cũng không cần khó xử bản thân, đây là nguyên tắc của Nguyễn Hạ bao năm qua.

Hiện tại cô có tiền có thời gian lại có nhan sắc, trên dưới đều là hơn người, hà tất phải gây rắc rối cho chính mình, mà lại còn là khổ tình đâu?

***

Tống Đình Thâm cũng không biết Nguyễn Hạ tâm lý hoạt động sẽ như vậy phong phú, hắn đi vào công ty, liền nhớ tới lời cô dặn dò, đem túi bánh giao cho trợ lý Trần, nói: "Giúp ta để trong tủ lạnh."

Trợ lý Trần ân một tiếng, đi vào quầy nước, mở ra túi tiện lợi, phát hiện bên trong chính là sầu riêng cùng bánh sầu riêng, cả người đều sợ ngây người.

Đương nhiên bên cạnh cũng không thiếu người ghét bỏ lên tiếng, "Trần Đại, ngươi có bị nhầm không, mang sầu riêng tới công ty, đây là không nghĩ để chúng ta sống sao?"

"Chính là chính là, này hương vị làm ta hít thở không thông a, chờ lát nữa tủ lạnh sẽ toàn bộ ám mùi!"

"Ngươi là ma quỷ sao? Ta đối này hương vị dị ứng a!"

Cũng có thèm ăn người, "Cho ta nếm thử một miếng, đây là bánh sầu riêng đi, nhìn liền biết ăn rất ngon, mua ở cửa hàng nào vậy?"

Trợ lý Trần không màng mọi người phản đối, đem hộp bỏ vào tủ lạnh, nói: "Đây là của Tống tổng, các ngươi ai có ý kiến, có thể nói với hắn."

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im tiếng.

"......"

Ai đều không có nghĩ đến bọn họ anh minh vĩ đại Tống tổng sẽ cùng này bánh kem hộp liên hệ với nhau, vẫn là sầu riêng loại này lực sát thương rất lớn vũ khí...... Thật sự là không khoẻ cảm tràn đầy, làm người trợn mắt há hốc mồm.

"Ta hiện tại tương đối tò mò là...... Tống tổng đây là ở bên ngoài mua, vẫn là trong truyền thuyết lão bản nương làm?"

Vượng Tử đem tới nhà trẻ bánh sầu riêng cùng bánh xoài liền được các bạn nhỏ hoan nghênh.
Nghỉ trưa thời điểm,  tất cả mọi người đều ngủ không được, mấy cái nhóc con liền nằm ở trên giường bàn luận ——

"Ta phía trước liền nói qua, mẹ ta làm bánh kem rất ngon, các ngươi còn không tin." Vượng Tử đắc ý dào dạt nằm ở trên giường rung hắn chân ngắn nhỏ, "Đồ mẹ ta làm đương nhiên là ngon, liền Vương lão sư đều nói ta mẹ làm bánh kem so bên ngoài ăn ngon."

"Tống Thư Ngôn, mẹ ta nói ba mẹ ngươi muốn ly hôn."

Vốn đang cầm món đồ chơi, đột nhiên chuyện vừa chuyển, trong đó một cái tiểu nữ hài nhút nhát sợ sệt mở miệng, "Nếu ba mẹ ngươi ly hôn, ngươi liền rất đáng thương, bất quá ngươi không phải sợ, ta vẫn là bạn của ngươi."

Vượng Tử nơi nào có thể nghe được câu này nữa, hắn quả thực tức thành cá nóc, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, "Mẹ ngươi nói bậy!"

Tuy rằng bọn chúng chỉ là mấy đứa nhỏ đi nhà trẻ, cũng không phải thực hiểu thế giới của người lớn, nhưng ly hôn ý nghĩa cái gì, hiện tại không ít đứa nhỏ đều biết đến.

Ly hôn chính là cha mẹ tách ra, tiểu bằng hữu cũng không thể cùng ba ba mẹ cùng nhau ở.

"Ta không có nói bậy." Tiểu nữ hài vội vội vàng vàng vì chính mình biện giải, "Không tin ngươi có thể hỏi những người khác, chúng ta ba mẹ đều là ngủ ở một phòng một trương giường, chỉ có ngươi ba mẹ không phải, hơn nữa ta mẹ nói, đây là phân giường, cũng là ở riêng, đây là muốn ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net