Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Hạ trở về phòng, Vượng Tử đã sớm ngủ đến không biết trời trăng gì, cô giúp hắn đắp chăn rồi nằm xuống cạnh hắn. Tuy rằng hắn hiện tại đã qua ba tuổi nhưng vẫn uống sữa bò, trong phòng đều có mùi sữa.

Cô trước khi xuyên đến đây cũng từng yêu qua vài lần, tuy rằng cuối cùng đều là chia tay nhưng cô cũng là một người thường, loại khiêu khích từ nữ nhân khác như thế này Nguyễn Hạ chính là lần đầu gặp. Đứng ở Nguyễn Hạ góc độ, Tống Đình Thâm thật chính là nam chính trong truyện ngôn tình, có tiền có nhan sắc lại có năng lực, nam nhân như vậy khẳng định là không ít kẻ ái mộ, cho nên gặp loại sự tình này, Nguyễn Hạ kinh ngạc một lúc cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi. Cô suy đoán ý đồ của nữ nhân Lê Tĩnh kia.

Là cô ta muốn mình cùng Tống Đình Thâm hiểu lầm nhau, hay vẫn là không đủ kiên nhẫn chờ để mà thay thế mình. Mặc kệ là cô ta muốn gì thì Nguyễn Hạ đều không muốn dính vào. Lê Tĩnh có là tiểu tam, hay đơn thuần là kẻ ái mộ thì trước mắt Tống Đình Thâm cùng cô không muốn ly hôn, cô cũng không muốn phá hư sự cân bằng của mối quan hệ này, huống chi bọn họ ở giữa còn có một đứa con trai. Bản thân nguyên chủ cùng Tống Đình Thâm nước sông không phạm nước giếng, tin tưởng nếu là chính nguyên chủ nghe cuộc gọi này cũng là thờ ơ thôi. Nguyễn Hạ còn chưa bao giờ làm vợ nên đương nhiên trong mối quan hệ vợ chồng bù nhìn này cũng khiến cô khó mà hành xử. Cô không thích hắn, cũng không coi hắn là chồng, về mặt tình cảm liền không có thì cô hà tất gì vì cuộc gọi này mà nháo đến khiến cả hai bên không thoải mái đâu.
Quả thật, cô chỉ cần nói cho Tống Đình Thâm, về việc Lê Tĩnh làm, lấy hắn tính cách hẳn sẽ không vui nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô lại vì một người xa lạ mà phá hư đi sự hài hòa của mối quan hệ này mới là ngốc. Vẫn là coi như không biết gì, coi như cô chưa từng nghe điện thoại, nếu hắn sáng mai tỉnh dậy thấy lịch sử gọi mà hỏi cô thì cô cứ sơ lược kể lại, tuyệt đối là muốn thức thời.

Ôm ý nghĩ như vậy, Nguyễn Hạ thật mau chìm vào giấc ngủ. Mặt khác một bên, Lê Tĩnh lại là không ngủ được, cô gắt gao nắm chặt điện thoại, tâm tình không biết có bao nhiêu thấp thỏm, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại gọi cuộc điện thoại này. Đại khái là do cô say rồi, khiến cho cảm xúc bấy lâu nay phát tiết ra ngoài, cô thấy Tống Đình Thâm uống say vào liền không khống chế được. Chính như Nguyễn Hạ suy đoán, Lê Tĩnh gọi cuộc gọi này không phải là cho Tống Đình Thâm mà là cho Nguyễn Hạ.

Lê Tĩnh nhìn bầu trời đêm, cô cũng không biết chính mình chờ mong cái gì, là chờ mong hai vợ chồng kia bởi vì cô cãi nhau một trận, vẫn là chờ mong Tống thái thái trong truyền thuyết hiểu lầm? Nếu Tống Đình Thâm hạnh phúc, nếu hắn cùng với vợ hắn tình cảm tốt đẹp, kia cô cái gì cũng sẽ không làm, sẽ an phận, nhưng hiện thực đều nói cho cô thấy hắn không hề hạnh phúc, như vậy cô có thể hay không vì chính mình yêu thầm đã nhiều năm nỗ lực một lần?

***

Tống Đình Thâm buổi sáng hôm sau lúc tỉnh lại, vẫn cảm giác đau đầu, bất quá còn trong phạm vi chịu đựng của hắn. Sau khi đi tắm thì hắn thoải mái hơn nhiều, hắn như thường ngày mở điện thoại lên xem, nhìn lịch sử gọi thì phát hiện thấy Lê Tĩnh hôm qua có gọi cho hắn, hơn nữa cuộc gọi lại kéo dài hai phút, Tống Đình Thâm lại nghĩ chính là a di hoặc tài xế nghe điện thoại hộ hắn.

 Hắn đi xuống lầu vào phòng khách thì a di đã chuẩn bị xong bữa sáng, "Vượng Tử đâu?" Tống Đình Thâm hỏi, ngày thường thì giờ này hẳn hắn phải dậy rồi.

A di một bên đang khuấy sữa liền trả lời: "Hắn đi toilet, có phu nhân đi cùng." Tống Đình Thâm ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.

"Tiên sinh, người cần uống canh giải rượu không? Ngày hôm qua lúc ngài uống say trở về, may là có tài xế mang người lên, lại có phu nhân ở bên cạnh chiếu cố ngài" A di làm bộ lơ đãng nói một câu. Là một nữ trung niên có lòng nhiệt tình, tuy bình thường a di không nói nhiều lắm nhưng rốt cuộc tại đây làm cũng đã lâu, đối với quan hệ giữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm ít nhiều cũng biết, đồng thời cũng có chút quan tâm. Đương nhiên bà quan tâm trong phạm vi cho phép, giống như hiện tại, bà chỉ là đề một chút việc xảy ra ngày hôm qua, trừ việc đó ra bà cũng không nhiều lời. Rốt cuộc là bà cũng sợ mất đi công việc này, làm a di bảo mẫu cho gia đình này thực đích xác là thoải mái muốn kiếm một nơi tương tự cũng không dễ dàng gì.

Tống Đình Thâm sửng sốt một chút, hắn không nghĩ đến Nguyễn Hạ cư nhiên chiếu cố hắn, kia ngày hôm qua Lê Tĩnh gọi đến có phải không là cô nghe máy?

Vượng Tử đang đứng đánh răng ở trong toilet, đối với một đứa nhỏ mà nói đánh răng không tính là một sự kiện vui vẻ gì. Thứ hai đến thứ sáu hắn đều đi nhà trẻ, Nguyễn Hạ liền không cần phải dậy sớm, nhưng hai ngày cuối tuần cô liền tự giác thức dậy chơi cùng Vượng Tử.

Vượng Tử đánh răng còn cô thì rửa mặt. "Mụ mụ, tại sao người dùng sữa tắm rửa mặt." Vượng Tử tò mò hỏi.

"Này không phải sữa tắm." Nguyễn Hạ nói, "Đây là sữa rửa mặt, con gội đầu phải dùng dầu gội, tắm rửa dùng sữa tắm, mẹ đây so với con còn muốn tinh xảo một chút, rửa mặt không chỉ là dùng nước, còn phải dùng sữa rửa mặt."

Vượng Tử lại hỏi: "Con đây như thế nào không có sữa rửa mặt?"

"Con còn nhỏ, không thể dùng."

"Kia ba ba cũng không có."

Nguyễn Hạ một chút ngạc nhiên cũng không có, tuy nói hiện tại đàn ông cũng bắt đầu chăm sóc da nhưng người như Tống Đình Thâm... phỏng chừng mùa đông dùng vaseline đã là cực hạn. Bất quá đúng là người so với người tức chết, hắn tuy không dùng mỹ phẩm dưỡng da, nhưng làn da hắn một chút cũng không hề thua kém, tuy không trắng nhưng cũng không hề bị to lỗ chân lông, tương phản còn nhìn thật mịn.

Nguyễn Hạ trả lời: "Đó là bởi vì ba ba không phải tinh xảo boy."

Tống Đình Thâm đi vào toilet cửa, nghe được chính là như vậy một đoạn đối thoại: "......"

Nguyễn Hạ rửa sạch xà phòng trên mặt cũng là lúc Tống Đình Thâm đứng ở cửa toilet nhìn cô qua gương. Cô vẫn là không quên thưởng thức một chút đỉnh cấp mỹ mạo này, thật sự rất muốn mượn Nam Hàn trích lời —— như vậy mỹ mạo là chân thật tồn tại sao? Phải biết rằng ở trong đời sống hiện thực, cô sau khi trang điểm cũng miễn cưỡng coi như dễ nhìn, nhưng lúc trang điểm xong mặt vẫn có chút hơi tối, thậm chí bọng mắt cùng quầng thâm vẫn hiện lên. Nguyên chủ làn da này thật quá tốt, dù hiện tại không trang điểm nhan sắc vẫn thật thuần khiết, giá trị nhan sắc này có thể nói là tiếu ngạo giang hồ.

Tống Đình Thâm ho nhẹ một tiếng, "Ngày hôm qua ngươi giúp ta nghe điện thoại?"

Nguyễn Hạ dùng khăn mặt lau khô mặt, bắt đầu kiên nhẫn dưỡng da, một bên vỗ vỗ đánh đánh một bên trả lời: " Ừa, ta thấy ngươi uống say, liền giúp ngươi thuận tay nghe."

"Cảm ơn." Tống Đình Thâm rụt rè nói.

Nguyễn Hạ lúc này cũng không biết, hắn là cảm tạ cô giúp hắn tiếp điện thoại, vẫn là cảm tạ cô ngày hôm qua chiếu cố hắn.

"Không có việc gì."

Cô một chút ý định tìm hiểu Lê Tĩnh là ai cũng không có, cũng không muốn mách lẻo hắn làm gì.
Vượng Tử xem cô không ngừng vỗ vỗ mặt, không khỏi đau lòng mà nói: "Mẹ, người tự đánh mình như vậy có đau không?"

Nguyễn Hạ: "...... Vừa rồi mẹ đã nói, đây là tinh xảo sinh hoạt."

Tống Đình Thâm thuận tay bế lên Vượng Tử, thực hiển nhiên, hai cha con đối với Nguyễn Hạ quá trình dưỡng da rườm rà này đều không có lí giải.

"Ba ba, mẹ nói hôm nay đi ra ngoài chơi, chúng ta cùng nhau đi!" Vượng Tử ôm Tống Đình Thâm cổ, "Lão sư nói, hôm nay là thứ Bảy, con không ần đi học, người lớn cũng không cần đi làm."

Tống Đình Thâm mặt lộ vẻ do dự, hôm nay bạn thân hắn kết hôn, bởi vì hắn là người có gia đình nên sáng sớm nay không cần đi làm phù rể, nhưng mười một giờ hơn phải đến khách sạn dự tiệc. Hắn nếu không đi cũng không có lí do khoái thác nào, hắn nghĩ nghĩ liền nói: "Ba ba hôm nay phải đi dự đám cưới của một chú, ngày mai lại mang con ra ngoài chơi được không?"

Hắn dùng chính là thương lượng ngữ khí, cũng không tính toán lừa gạt Vượng Tử. Nguyễn Hạ ánh mắt sáng lên, đang định bảo Tống Đình Thâm đem Vượng Tử cùng đi dự đám cưới, vậy cô hôm nay liền sẽ rất nhàn, có thể ở nhà nằm chơi, cũng có thể ra ngoài dạo phố. Hiện tại cô từ thứ hai đến thứ sáu cô đều đi học, hai ngày nghỉ cuối tuần cô đều không rảnh vì phải trông Vượng Tử, cô đã sớm muốn được nghỉ ngơi một chút, đúng là buồn ngủ liền có người đưa gối đầu.

Nào biết cô còn chưa nói ra lời, Vượng Tử liền nói: "Đám cưới? Ba ba con cũng muốn đi!"

Nguyễn Hạ nghĩ thầm, con trai thật ngoan, hắc hắc hắc.

Tống Đình Thâm do dự một chút, vừa định gật đầu đáp ứng, Vượng Tử lại chờ mong nhìn về phía Nguyễn Hạ. Nguyễn Hạ tức khắc có dự cảm rất xấu.

"Mẹ cũng cùng đi đi!" Vượng Tử từ Tống Đình Thâm trên người tụt xuống dưới, dùng cánh tay mũm mỉm ôm lấy đùi Nguyễn Hạ, cọ tới cọ lui, làm đủ các kiểu làm nũng: "Mẹ cùng đi đi, đám cưới thực vui, cùng đi đi cùng đi đi!"

Tiểu hài tử thật là biết cách bán manh, Nguyễn Hạ chỉ có thể cong lưng kiên nhẫn nói: "Mẹ hôm nay có việc."

"Gạt người, người vừa rồi còn nói mang con đi ra ngoài chơi, vừa rồi không có việc gì, hiện tại liền có việc." Vượng Tử lại không phải dễ mắc mưu, hắn nay đã hơn ba tuổi, là một đứa nhỏ thành thục liền không dễ lừa gạt: "Mẹ, ngươi gạt con, ngươi như thế nào có thể lừa con nít?"

Nguyễn Hạ không muốn đi, cô cảm thấy cô cũng không có cách gì liền nhìn về phía Tống Đình Thâm, khẩn cầu hắn giúp cô. Tống Đình Thâm cúi đầu nhìn nhìn Vượng Tử, lại nhìn nhìn Nguyễn Hạ, thực hiển nhiên, hắn hiểu lầm Nguyễn Hạ ánh mắt.

"Cùng đi đi." Hắn nói.

Nguyễn Hạ không muốn đi, nhưng Tống Đình Thâm đều nói ra, còn có đứa nhỏ ở bên người cô quấn lấy, cuối cùng không có biện pháp, cô chỉ có thể nói: "Vậy được rồi."

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, cô cơ hồi còn chưa từng cùng Tống Đình Thâm tham dự bất kì cái tiệc gì, một nhà ba người cùng nhau đi đến nơi công cộng còn là số ít huống hồ gì... Tống Đình Thâm cũng chưa từng muốn cô đi, nguyên chủ cũng sẽ không tự chủ động muốn đi, cho nên bốn năm nay rất nhiều người nghe đến Tống thái thái nhưng số người được gặp lại rất ít. Ở trí tưởng tượng của đứa nhỏ, đi dự lễ đám cưới khẳng định rất vui, lúc ăn sáng, Vượng Tử không ngừng tò mò hỏi: "Là chú nào muốn kết hôn vậy ba?"

"Chú Lê, ô tô bay đồ chơi của con chính là chú ấy tặng, còn nhớ rõ sao?"

Nguyễn Hạ sửng sốt một chút, Lê? Lê Tĩnh cũng là họ Lê đi? Sẽ khéo như vậy sao?

Đại khái là chú ý tới Nguyễn Hạ biểu tình, Tống Đình Thâm giải thích nói: "Đêm qua người gọi cho ta chính là em gái của Lê Viễn Hàng, cô ta là đang làm ở công ty."

Kỳ thật Tống Đình Thâm nói ra mấy lời này liền có chút hối hận, hắn cũng không biết chính mình vì cái gì muốn giải thích một phen.

Nguyễn Hạ gật gật đầu, "Khó trách, vừa rồi liền cảm thấy cái họ này thực quen tai."

Lê Viễn Hàng, dù cho nguyên chủ đối với bạn bè của Tống Đình Thâm không có hiểu biết nhưng đối với người này vẫn là có chút ấn tượng. Hắn là bạn thân thời đại học của Tống Đình Thâm, hai người quan hệ vẫn luôn rất tốt, hiện tại hai bên đều hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn một mực duy trì mối quan hệ bằng hữu thuần túy.

Ngày hôm qua gọi điện thoại lại đây cư nhiên là muội muội của Lê Viễn Hàng. Nguyễn Hạ xem như minh bạch, Lê Tĩnh căn bản không phải là tiểu tam, nhiều lắm chính là một kẻ ái mộ dụng tâm kín đáo. Tống Đình Thâm có hay không có nữ nhân khác, cô không biết nhưng ít ra Lê Tĩnh không phải. Tuy rằng cô không ở chung nhiều cùng Tống Đình Thâm nhưng cô đối hắn là có chút hiểu biết, hắn sẽ không phải cái loại cùng muội muội của bạn thân làm loạn. Điểm này ý tứ là Tống Đình Thâm vẫn sẽ có. Huống chi hắn đều mở miệng nói cô cùng đi, đây là mang theo lão bà cùng con trai đi dự hôn lễ. Lê Tĩnh là Lễ Viễn Hàng muội muội, nếu cô là tiểu tam thật thì không phải hôn lễ này biến thành một tràng Tu La?

Tống Đình Thâm khẩu vị tựa hồ còn chưa đến mức như vậy. Bất quá có thể khẳng định, Lê Tĩnh là có tâm tư với hắn, hơn nữa tâm tư này không nhỏ. Ai nha nha, cô không khỏi hưng phấn, vốn dĩ không nghĩ đi dự buổi hôn lễ này nhưng giờ lại có chút hứng thú. Cô vừa hát vừa đi lên lầu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai cha con. Tống Đình Thâm cũng nắm tay Vượng Tử mà đi lên theo.

Bên trong phòng ngủ chính thất lớn có một gian phòng quần áo, Nguyễn Hạ chọn tới chọn lui cũng chưa chọn được, chủ yếu là do nguyên chủ có quá nhiều quần áo đẹp, làm cô hoa hết cả mắt. Rối rắm gần mười phút, cô tuyển ra được một thân váy liền phi thường đẹp. Này váy ôm sát dáng người, phàm là người hơi béo một chút nếu mang sẽ bị lộ khuyết điểm. Nhưng nếu dáng người đẹp thì váy này lại đem hết toàn bộ ưu điểm thể hiện ra, Nguyễn Hạ thay đồ xong, tay đặt ở eo nhìn tự hào. Vô luận nguyên chủ nhân phẩm như thế nào thì giá trị nhan sắc cùng thân hình này chưa từng có đối thủ. Hiện tại chính bản thân mình ở trong cơ thể hoàn mỹ này, Nguyễn Hạ tránh không khỏi đứng ngắm nhìn thưởng thức trước gương.

Vượng Tử tiến vào phòng, hắn tuy rằng còn chưa biết khái niệm xấu đẹp nhưng dù sao hắn cũng là giới tính nam đi, Nguyễn Hạ liền túm lấy tay hắn hỏi: "Con thấy dáng người của mẹ đẹp không?"

Con không chê mẹ xấu, lại nói, ở Vượng Tử trong lòng, người xinh đẹp nhất thế giới này chính là mẹ hắn, hắn như gà mổ thóc giống nhau liều mạng gật đầu: "Đẹp, rất đẹp."

Nguyễn Hạ nhẹ nhàng nâng tay lên gõ gõ hắn lưng, đắc ý nói: " Ngươi tiểu tử này thật khéo nịnh."

Tùy rằng nhan sắc nguyên chủ vốn đã đẹp nhưng nguyên chủ hôm nay vẫn dụng tâm mà hóa trang kĩ một chút.

Tống Đình Thâm rất cao, 1 mét 8 trở lên, Nguyễn Hạ liền không hề bị tâm lý mà mang giày cao gót vào, "Hôm nay ta liền không lái xe."

Nghe Nguyễn Hạ nói như vậy, Tống Đình Thâm cũng không ngoài ý muốn, "Hảo."

Hai người ở một cái dưới mái hiên sinh sống bốn năm, cô gương mặt này hắn cũng nhìn bốn năm, nói là miễn dịch cũng không quá. Cho nên, Tống Đình Thâm trước mắt cũng không phát hiện ra Nguyễn Hạ ăn mặc phương diện tiểu tâm cơ. Chỉ cảm thấy cô cùng bình thường cũng không có gì khác nhau. Nếu Nguyễn Hạ nếu là biết hắn này phiên tâm lý hoạt động, khẳng định muốn mắng một câu ngươi ngốc a.

***

Vượng Tử là có ghế ngồi chuyên dụng, hôm nay Nguyễn Hạ cũng tâm tư mặc đồ cho hắn thật bảnh. Đừng nhìn nguyên chủ tuy bình thường không để ý hắn, nhưng quần áo hắn không hề ít, hôm nay cô mặc cho hắn một áo thun màu trắng, phía dưới mang quần jean, lại mang một cái kính râm, nhìn tựa như một tiểu nam thần.

"Ai nha, Vượng Tử của chúng thật đúng là đẹp trai." Nguyễn Hạ nhéo má hắn một cái, "Mẹ liền chưa thấy qua ai đẹp mắt hơn Vượng Tử nhà ta."

Được khen ngợi, Vượng Tử vừa vui lại vừa có chút ngượng ngùng.

"Con cũng chưa thấy ai đẹp bằng mẹ."

Hai mẹ con cứ khen lẫn nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, hai người cười tủm tỉm, được đối phương nịnh một phen vui đến quên hết đất trời.

Nguyễn Hạ là vẫn không quên nói với Vượng Tử: "Con cảm thấy hôm nay mẹ rất xinh đẹp, đúng không?"

Vượng Tử liều mạng gật đầu, "Rất rất xinh đẹp."

Nguyễn Hạ ấn nhẹ tay ở trên trán hắn: "Coi như là con có ánh mắt tốt, như vậy đi, hôm nay mẹ là muốn bảo trì hình tượng xinh đẹp tuyệt mỹ này, có thể  không đòi mẹ bế a?"

Vượng Tử cùng đám bạn bè giống nhau, cứ đi bộ một chút liền lười biếng, nếu là đi chơi ở bên ngoài, hắn hoặc là nói đau bụng hoặc là đau đầu, dù sao hắn cũng không thích đi bộ, hắn thích là muốn được Nguyễn Hạ bế. Không phải là Nguyễn Hạ nói quá, cô xuyên đến đây không bao lâu, đều cảm giác được bắp tay to lên là vì thường xuyên bế này tiểu mập mạp.

Vượng Tử nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Có thể, chính là..."

Hắn dừng một chút, không nói nữa. Nguyễn Hạ cảm thấy tiểu tử này thật tinh quái, nói với hắn: "Nói đi, con muốn cái gì chỗ tốt?"

Vượng Tử lập tức thuận tiện hướng lên trên bò, "Thứ hai con không muốn ngồi xe của trường đi học, muốn được mẹ chở đi. "

"Vì cái gì muốn mẹ chở?" Nguyễn Hạ vén tóc lên tai, bình tĩnh hỏi.

Vượng Tử lớn tiếng trả lời: "Bởi vì mẹ xinh đẹp nhất!"

"Câu trả lời này mẹ thích, liền đáp ứng con."

Hai mẹ con nói chuyện, Tống Đình Thâm dù là lái xe cũng thực chú ý, tuy hắn đối với Nguyễn Hạ vẫn như trước, bất quá không thể nói hắn là cảm kích vì cô thay đổi. Đúng vậy, cảm kích
Bởi vì cô hiện tại "bố thí" một ít tình thương cho Vượng Tử, làm hắn trở nên hoạt bát còn hơn trước, mỗi ngày đều vui vẻ. Hắn trước nay vẫn lo lắng đứa con này vì không có được tình thương của mẹ mà tính cách sẽ trở nên hướng nội. Vì thế mà giờ đây Tống Đình Thâm từ đáy lòng mà cảm kích cô.

Tống Đình Thâm di động vang lên, là Lê Viễn Hàng gọi tới. Hắn mang tai nghe bluetooth nghe điện thoại, đầu bên kia thật ồn ào chỉ nghe được Lê Viễn Hàng lớn tiếng nói: "Như thế nào còn chưa đến? Mọi người đều có mặt hết rồi chỉ thiếu mỗi ngươi, có phải hay không bị kẹt xe?"

Tống Đình THâm xuyên qua gương chiếu hậu liếc nhìn Nguyễn Hạ cùng Vượng Tử đang nói chuyện, trầm giọng nói: "Khoảng hai mươi phút nữa ta sẽ đến nơi, ta hôm nay mang theo gia đình cùng đến."

Lê Viễn Hàng thuận miệng trả lời: "Nga, ta đã lâu chưa gặp Vượng Tử, cũng rất nhớ hắn, ngươi lại không cùng ta nói sớm, nói không chừng có thể để cho Vượng Tử làm hoa đồng."

Hắn tuy nói vậy nhưng vô luận là hắn hay vợ hắn, gia đình hai bên đều có trẻ con nên cũng đã sớm chọn được hoa đồng. Tống Đình Thâm lúc này có chút ngượng ngùng, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Không chỉ có Vượng Tử..."

Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn dẫn Nguyễn Hạ đi dự hôn lễ, mà lại là Lê Viễn Hàng hôn lễ, tự nhiên là muốn nói với hắn trước một tiếng. Lê Viễn Hàng cứ nghĩ mình nghe nhầm: "Ý của ngươi là vợ ngươi cũng đến? Ta không phải là nghe lầm đi."

Đây chính là một sự kiện hiếm lạ.

Tống Đình Thâm ừ một tiếng, xem như trả lời.

"Hảo hảo hảo, yên tâm đi, sẽ để dành chỗ ngồi cho ba người các ngươi."

Cúp điện thoại một lúc xong Lê Viễn Hàng có có chút không tin được. Lê Tĩnh hôm nay mặc một váy màu hồng nhạt, có vẻ nhẹ nhàng lại động lòng người, cô tiến gần đến hắn hỏi: "Là vừa cùng Tống đại ca nói chuyện sao? Em lúc nãy ở dưới hội trường cũng không thấy hắn."

Lê Viễn Hàng gật đầu: "Hắn còn đang trên đường tới, cũng gần đến rồi, đúng rồi ngươi chuẩn bị một chút lát nữa giúp ta tiếp đón bọn họ. Vợ của hắn cũng cùng tới."

Nghe đến câu cuối cùng, Lê Tĩnh ngẩn người có chút không tin hỏi lại: "Tống thái thái cũng đến?"

Có một vị bằng hữu đến tìm Lê Viễn Hàng vừa lúc nghe được hai người nói chuyện, người nọ liền vui vẻ nói: "Lão Lê, hôm nay ngươi thật là có phúc, cư nhiên có vận khí được gặp Tống thái thái trong truyền thuyết. Không được ta phải ra trước cửa xem cô xinh đẹp cỡ nào mà lão Tống suốt ngày cất giấu, giống như là bảo bối vậy."

Lê Tĩnh không biết chính mình là đang hưng phấn hay hoảng hốt, đó có phải hay không nghĩa là cô đối với Tống thái thái là có chút uy hiến?

Tiệc cưới Lê Viễn Hàng là tổ chức ở một nhà hàng cao cấp năm sao, Nguyễn Hạ nắm tay Vượng Tử đi cạnh Tống Đình Thâm vào thang máy. Bước vào bữa tiệc, hôm nay không chỉ có mỗi đám cưới của Lê Viễn Hàng mà còn có đám cưới của người khác nên khách sạn nhìn có vẻ rất náo nhiệt. Ba người một đường đi thẳng đến hội trường đám cưới của vợ chồng Lê Viễn Hàng, liền có người thân đứng hai bên tiếp đón khách, cũng có người đang ngồi ghi sổ. Vô luận như thế nào, Nguyễn Hạ gương mặt cùng dáng người quá nổi bật, cô đi đến đâu đều thu hút không ít người chú ý, tựa như lúc này Lê Tĩnh chỉ liếc qua đã chú ý ngay đến cô.

Tuy rằng lúc trước ca ca Lê Viễn Hàng khen ngợi nhiều lần rằng vợ của Tống Đình Thâm là một đại mỹ nhân, nhưng cô vẫn luôn không tin tưởng, hoặc là vì bản năng mà không muốn tin tưởng. Bởi vì chỉ có đem Tống thái thái sắc đẹp lùi bớt thì mới có thể khiến cho tâm lý cô cân bằng một chút, mới có dũng khí để thích nam nhân kia, mới dám hy vọng xa vời rằng một ngày nào đó mình có thể biến thành người bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net