Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tử Ninh không biết hoạt động tâm lý của hắn, nói đã biết rồi liền đi tìm Triệu Tiểu Ngư xin đậu nành và đậu xanh chuẩn bị tối trồng một ít giá đỗ.

Triệu Tiểu Ngư có chút lo lắng: "Trời lạnh như vậy, không biết có thể làm ra hay không."

"Cứ thử xem." Lạc Tử Ninh nhận lấy đậu nàng đưa, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Tại sao ngươi chưa bao giờ dùng đậu phụ để nấu ăn?"

Triệu Tiểu Ngư khó hiểu nhìn anh, nàng nghe không hiểu.

"Đậu phụ ấy, ngươi không thích ăn à?" Lạc Tử Ninh hỏi nàng.

"Đậu phụ là gì cơ?" Triệu Tiểu Ngư hỏi lại.

"Ngươi chưa từng ăn?" Lạc Tử Ninh cũng ngu luôn rồi, ở đây ngay cả đậu phụ cũng không có? Anh lại có thêm ý tưởng kiếm tiền.

Có điều đậu phụ khác rượu, nơi này thời tiết lạnh vận chuyển ra ngoài bán chắc thành đậu phụ đông lạnh. Nhưng nếu bán trong thành, người trong thành nghèo như vậy chắc chắn phải ép giá xuống rất thấp.

Có điều tạm thời không bán, làm cho nhà mình cải thiện bữa ăn, chờ giàu rồi tính tiếp.

Anh nghĩ tới trước khi xuyên không anh vô cùng thích ăn đậu phụ trong lẩu, sau khi tới đây bởi rau quá ít nên đã lâu chưa ăn lại, chi bằng giờ tranh thủ ăn một bữa vào dịp tết.

Ở đây mùa đông toàn ăn bắp cải, trước kia anh xem video ngắn có một số người sẽ cho dưa chua vào lẩu, anh chưa từng nếm thử. Lần nào xem cũng thèm ơi là thèm, hiện tại không có rau khác, ăn tạm dưa chua cũng được.

"Người nơi này có ăn dưa chua không? Có miếng dưa chua nào không?" Lạc Tử Ninh thấy chỗ này ngay cả đậu phụ cũng không có, sợ là cũng không có dưa chua, anh còn phải nghĩ cách làm dưa chua.

Triệu Tiểu Ngư gật đầu: "Có, cho dù bây giờ chúng ta có muối dưa chua cũng không kịp, có điều vẫn ra ngoài mua một ít về được, ngài muốn ăn không?"

"Được, ngươi đi mua một ít về đi, nấu dưa chua ăn phở." Trước kia Lạc Tử Ninh từng ăn món này, ngược lại rất ngon.

Triệu Tiểu Ngư chớp mắt: "Phở là gì cơ?"

Lạc Tử Ninh: "..." Mình còn có rất nhiều thứ phải làm.

Triệu Tiểu Ngư: "Có điều có thể dùng dưa chua hầm thịt lợn, ở đây có thịt lợn rừng rất ngon."

"Được, ngươi đi sắp xếp đi, ta tin tưởng trù nghệ của ngươi." Lạc Tử Ninh nhìn Triệu Tiểu Ngư vui vẻ chuẩn bị đi mua đồ ăn, lại có thêm chủ ý: "Chờ một chút, trước kia nhà ngươi mở quán ăn đúng không?"

Triệu Tiểu Ngư gật đầu: "Vâng, nhưng mà không phải là quán nghiêm túc gì nên chỉ đặt bốn năm cái bàn nhỏ." Triệu Tiểu Ngư ngượng ngùng nói.

"Sau này ngươi có muốn mở thêm một quán nữa không?" Lạc Tử Ninh hỏi nàng.

Triệu Tiểu Ngư lắc đầu: "Không muốn, sau này ta là hạ nhân của vương phủ, sẽ không có tâm tư khác, phản bội chủ tử."

"Đây đâu phải là phản bội, ta dự định sau này mở một quán ăn muốn ngươi giúp ta quản lý, ngươi có thể quản lý tốt không?" Lạc Tử Ninh hỏi.

Triệu Tiểu Ngư nghe được là giúp Lạc Tử Ninh làm việc mới yên lòng, vừa rồi nàng còn tưởng rằng Lạc Tử Ninh nghi ngờ nàng hai lòng: "Đương nhiên có thể! Chuyện của chủ tử chính là chuyện của ta, ta nhất định tận tâm làm việc."

"Vậy thì được, ngươi đi đi, chờ sau này thời cơ đến ta lại tìm ngươi." Lạc Tử Ninh xoay người trở về nghiên cứu giá đỗ của anh.

Lúc trước khi chuẩn bị trồng ớt, Trần Đại giúp anh xách một xô nước đặt trong phòng, bình thường không chỉ có thể thuận tiện tưới nước cho ớt mà anh cũng có thể tùy lúc đun nước nóng uống.

Anh mang đậu về phòng, múc nước ra để ngâm đậu.

...

Ông chủ Trình sau khi trở về ngay cả mẹ ruột mình cũng không nói, chỉ nói là bí kíp cha hắn len lén nhét cho hắn.

Ngày hôm sau hắn gọi các thúc bá tới, nói dối trước khi phụ thân hắn chết đã để lại một bí kíp ủ rượu nhưng bị mất hai trang, lần này lúc đi ra ngoài làm ăn vô tình tìm lại được hai trang này, hắn chuẩn bị năm sau mở xưởng rượu.

Trình gia là một đại gia tộc, phụ thân ông chủ Trình là người cầm lái gia tộc đời trước, thúc bá mặc kệ chuyện làm ăn trong nhà chỉ muốn chia tiền. Sau khi cha hắn chết, các thúc bá liền nghĩ tới chuyện cướp đoạt gia sản nhưng năng lực của bọn họ không đủ, con cháu của thúc bá cũng đều là đám người vô tích sự, cuối cùng vẫn là ông chủ Trình làm chủ.

Lần này hắn báo với bọn họ một tiếng trước để sau này nếu có người ngoài hỏi, tránh trường hợp một người hỏi ba người đáp không biết rồi lộ, làm người ta đoán được ông chủ phía sau nhà hắn là Vương phi.

Hắn nói xong còn lấy một vò rượu ra rót cho bọn họ, để cho bọn họ nếm thử trước.

Mấy vị thúc bá vừa nếm thử, ánh mắt lập tức sáng lên, trong lòng đều tính toán nếu xây xưởng rượu rồi tất cả bọn họ đều có thể sống một cuộc sống phú quý hơn.

Có một thúc thúc hỏi ông chủ Trình: "Bí kíp gì, lấy ra cho chúng ta xem thử nào, nếu là tổ tiên truyền xuống vậy chúng ta cũng có phần."

Ông chủ Trình liếc xéo ông ta một cái: "Ngũ thúc đừng nên hỏi, phía trước ta vừa cho thúc xem, sau lưng thúc liền đem đi bán."

Mấy thúc bá khác cũng nghĩ như vậy, bí kíp này ai cũng không thể cho xem. Mấy năm trước khi phụ thân ông chủ Trình vừa mới chết, trong nhà loạn thành bộ dáng gì, không chỉ không có tiền chia mà còn suýt chút nữa phá luôn cái nhà này.

Mấy năm nay bọn họ cũng hiểu rõ, chỉ có ông chủ Trình chăm lo cho gia tộc này mới có thể cho bọn họ cuộc sống nằm yên cũng có tiền tiêu xài.

Đại bá vỗ tay quyết định: "Chúng ta đã nói xong chuyện về bí kíp này rồi, không ai được hỏi, cũng không được lén hỏi. Nếu ai dám hỏi thì xóa tên người đó khỏi gia phả đi."

Những người khác nghe được nghiêm trọng như vậy, cũng đều không định hỏi chuyện bí kíp kia nữa, nhao nhao chỉ ra địa điểm cho ông chủ Trình quyết định vị trí xưởng rượu.

Ông chủ Trình nói chuyện làm ăn bọn họ không cần nhúng tay vào, mọi người chỉ cần chờ sau này chia tiền là được.

...

Trong tay ông chủ Trình còn lại ba vò rượu, hắn không muốn chờ thêm nữa, hiện tại chỉ muốn đem đi bán xem phản ứng mọi người như thế nào nhưng thương đội vừa trở về cần tu chỉnh. Hơn nữa chỉ vì bán ba vò rượu này mà ra ngoài một chuyến cũng không có lời, hắn cần chuẩn bị thêm chút hàng hóa khác, trước năm mới lại đi thêm một chuyến.

Trong khoảng thời gian này Lạc Tử Ninh lại đưa thêm năm vò rượu giao cho ông chủ Trình, ông chủ Trình mang theo tám vò rượu này ra khỏi thành.

Thời tiết lạnh, đường không dễ đi, họ dừng đi dừng lại khá lâu mới đến toàn thành gần nhất.

Thời tiết chỗ tòa thành kia không khác chỗ bọn họ lắm, có điều bên kia giàu có hơn nhiều, may mà tri phủ bọn họ là quan tốt chứ không giống tri phủ bên ông chủ Trình, hận không thể cạy xương người ra hút tủy. Có vài người có chí khí không muốn ở đó, phần lớn đều chạy tới Lâm Thành bên này tìm việc.

Ông chủ Trình đi bán một ít đồ ăn và da thú hắn mang đến trước, sau đó mới đi đến tửu lâu quen thuộc của hắn.

Hắn và ông chủ tửu lâu kia cũng xem như bạn già lâu năm, năm đầu tiên hắn ra ngoài buôn bán bị người địa phương ức hiếp, vẫn là ông chủ tửu lâu này giúp hắn. Sau đó hàng năm hắn đến buôn bán đều đến đây uống một chén với ông chủ, đem một ít đồ ăn cùng lương thực ngon bán cho ông chủ tửu lâu.

Ông chủ tửu lâu họ Lý là một ông chú mập mạp, da thịt trên người ông ấy run lên khi thấy ông chủ Trình tới, cười nói: "Ta còn tưởng phải mùa xuân năm sau mới có thể gặp đệ đây, sao sắp qua năm mới còn đi nữa? Tiền kiếm bao nhiêu cho đủ, tết nguyên niên vẫn nên nghỉ ngơi. Mau vào đi, ta vừa mới làm cho người ta một cái chân giò lớn, vừa lúc đệ tới thì uống cùng ta một chén."

Ông chủ Trình cầm một vò rượu đi vào: "Có thứ tốt không chờ kịp nên mang tới cho huynh xem một chút, qua nếm thử rượu ta mang đến nào."

"Không phải ta khinh thường đệ, nhà các đệ thì có rượu ngon gì? Uống của ta đi. " Ông chủ Lý bảo tiểu nhị đi lấy rượu.

"Rượu của ta có ngon hay không, huynh nhìn một chút là biết." Ông chủ Trình mở rượu ra, một mùi rượu nồng phả vào mặt, vừa rồi ông chủ Lý còn coi thường rượu mà hắn mang đến, giờ phút này lại nhìn thẳng vào vò rượu.

---------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net