Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông chủ Trình thấy biểu cảm của ông ấy liền bật cười haha: "Lần đầu tiên ta thấy rượu này cũng có biểu cảm giống huynh."

Ông chủ Trình vô cùng khiếp sợ, đẩy chén rượu qua: "Nhanh, rót cho ta một ít nếm thử."

Ông chủ Trình vô cùng hào phóng rót cho ông ấy một chén lớn, thứ rượu trong suốt trong suốt này khiến tiểu nhị phía sau ông chủ Lý cũng phải kinh hãi oa một tiếng không nhịn được nuốt nước miếng, thầm nghĩ lát nữa bọn họ uống xong thì mình qua liếm liếm vài cái trên chén rượu là thỏa mãn rồi.

Âm thanh kinh ngạc của tiểu nhị và mùi rượu đã thu hút thực khách xung quanh, thực khách đến quán rượu này ăn đều là những người giàu trong thành. Bọn họ đều tự nhận là mình đã trải đời, giờ tò mò muốn xem rốt cuộc là loại rượu gì có thể làm tiểu nhị trong quán hét như vậy, tốt hơn rượu ở đây à?

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều quay đầu nhìn bàn của bọn ông chủ Lý, chỉ có hai ba vị đứng lên đi qua nhìn một chút đi, vừa nhìn cũng liên tục khen ngợi: "Đây, đây thật sự là rượu hả? Sao nó có thể trong quá vậy, nếu các ngươi không nói ta còn tưởng đó là nước."

"Đây là nước, ngươi giả vờ đựng trong vò rượu để đem đi bán à." Một thực khách nói với ông chủ Lý: "Gần đây xuất hiện rất nhiều lừa đảo, ngươi phải cảnh giác cao độ."

"Có phải lừa đảo hay không nếm thử là biết ấy mà, đừng vì bản thân chưa từng thấy thế gian mà nhìn cái gì cũng bảo là giả." Ông chủ Trình nhớ lại trước khi đi Lạc Tử Ninh đã nói với hắn nếu lúc đầu không có ai dám mua loại rượu này thì cứ cho người ta nếm thử, ở đây có hai vò rượu Lạc Tử Ninh đưa cho hắn để người ta dùng thử.

Hắn bảo tiểu nhị lấy mười mười chén rượu nhỏ tới đây, rót đầy rồi đưa cho tất cả thực khách ở đây nếm thử.

Mấy thực khách nghiêng đầu nhìn rượu trên bàn nhưng không ai đứng lên uống.

"Lão đệ của ta rất thật thà, không có chuyện bán hàng giả đâu, ta thay các ngươi nếm thử." Ông chủ Lý đã không nhịn nổi từ lâu, ông ấy bưng chén rượu lên uống một ngụm lớn, kết quả vừa mới vào miệng ông ấy đã bị ho vì cay.

Thực khách hóng hớt bên cạnh tỏ vẻ quả nhiên là như thế: "Thế nào, đúng thật là rượu giả."

Ông chủ Trình ho đến đỏ mặt, ông ấy nhất thời không nói được gì chỉ biết dùng sức xua tay.

Thực khách lúc nãy bị ông chủ Trình nói cho nghẹn họng thấy thế lập tức tiến lên lấy lại lợi thế: "Nhìn ông chủ Lý ho dữ như vậy, rốt cuộc loại rượu này là thứ tạp nham gì chứ? Không biết làm rượu thì đừng làm bậy, hạ độc chết người không phải là chuyện nhỏ."

Ông chủ Trình vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức âm u hẳn: "Đây là rượu ngon, ngươi đừng bịa đặt."

Hắn nói xong còn uống một ngụm lớn, để lộ biểu cảm rất hưởng thụ: "Nếu thật sự có độc, ngươi nghĩ ta dám uống à?"

Cuối cùng ông chủ Lý cũng bình tĩnh lại: "Rượu ngon!"

Ông ấy nói xong lại uống một ngụm lớn: "Uống cực đã! Trình lão đệ, rượu này bao nhiêu tiền ta cũng muốn."

Ông chủ Trình nói xong lại có chút hối hận, ông ấy chưa uống nhiều mà say thật rồi. Rượu ngon như vậy giá tiền chắc gì đã vừa tầm ông ấy muốn, lúc nãy còn khoe khoang nói to thế đến lúc không trả nổi sẽ xấu hổ lắm.

"Không đắt." Ông chủ Trình viết lên tay ông chủ Lý, đưa ra một cái giá cho ông ấy.

Ông chủ Lý run rẩy hỏi hắn: "Thật sao?"

"Thật." Ông chủ Trình chắc chắn.

"Nào nào, Trình lão đệ, chúng ta vào trong nói chuyện." Ông chủ Lý nói xong chắp tay với các vị quan khách: "Chén rượu hôm nay là Trình lão đệ mời mọi người uống. Nếu mọi người thấy ngon sau này có thể đến chỗ ta uống, xin lỗi giờ ta có việc không tiếp mấy vị được."

Ông ấy nói xong liền kéo ông chủ Trình vào trong bàn chuyện làm ăn, những thực khách nói rượu giả vừa nãy thấy người thông minh lanh lợi như ông chủ Lý vừa nếm một ngụm rượu liền gấp không chờ nổi muốn mua về làm bọn họ cũng thèm.

Có người đứng dậy đi cầm một chén ngửi ngửi: "Mùi hương thật sự rất hấp dẫn."

Hắn ta nói xong liền uống một ngụm, mọi người thấy ngũ quan hắn ta vặn vẹo thì cho là khó uống, mà hắn ta uống xong thì thở dài đầy thỏa mãn.

"Rượu ngon! Ai nói đây là rượu giả ta chặt đầu làm ghế cho hắn ta liền." Hắn ta khoa trương nói, người lúc nãy luôn ồn ào nói đây là rượu giả cũng ngồi không yên, gã bán tín bán nghi đi tới cầm một chén. Sau khi uống đôi mắt gã lập tức sáng lên, lại còn muốn lấy chén thứ hai uống nhưng cái chén bên cạnh đã bị thực khách khác lấy mất.

Gã nếm mùi vị trong miệng: "Tiểu nhị, lát nữa hỏi ông chủ nhà ngươi xem bao nhiêu tiền một vò, ta lấy một vò."

Những người khác thấy thế lập tức nhìn mấy vò rượu mà ông chủ Trình mang đến, đếm đếm ngoại trừ vò đã mở thì còn lại bảy vò, bọn họ cũng nhao nhao gọi tiểu nhị lại nói mình đặt trước một vò, những người không giàu thì ngập ngừng hỏi có bán với số lượng nhỏ không.

Tiểu nhị sợ mấy người này cướp rượu liền vội vàng bảo các tiểu nhị khác trong tiệm ôm rượu dọn vào cất trước.

Ông chủ Lý vừa vào phòng liền gấp gáp hỏi hắn thật sự bán ba mươi lượng một vò à, sau khi nhận được đáp án chắc chắn ông ấy suýt chút nữa cảm động khóc: "Lão đệ của ta thật thà quá rồi, rượu ngon như vậy mà chỉ có ba mươi lượng. Còn rượu không? Sau này cứ bán hết cho ta đi, cũng đừng bán cho người khác."

Ông chủ Trình xoa xoa mũi: "Không phải lão đệ không muốn chỉ bán cho huynh mà công thức làm rượu này là công thức tổ truyền nhà ta. Năm sau ta chuẩn bị mở xưởng rượu sản xuất nhiều, sợ huynh không lấy được nhiều hàng như vậy."

Ông chủ Lý vốn tưởng rằng rượu này trân quý cho nên số lượng sẽ không nhiều nhưng nghe hắn muốn mở xưởng rượu thì quả thật ông ấy không lấy được nhiều hàng như vậy.

Ông chủ Trình nói còn cần một khoảng thời gian nữa mới mở được xưởng rượu. Tước đó có thể làm thêm một ít rượu, chỉ có điều với số lượng ít, qua năm mới sẽ đưa hết cho ông chủ Trình.

Sau đó ông chủ Lý trả tiền mấy vò rượu này, lại còn chiêu đãi hắn và các thành viên trong đoàn toàn đồ ngon, ông ấy luôn coi ông chủ Trình là huynh đệ ruột thịt.

Lần này sau khi trở về ông chủ Trình lập tức đến vương phủ báo tình hình cho Lạc Tử Ninh.

Vì chuyện này là bí mật nên lần nào hắn cũng như đi ăn trộm, cứ phải nhìn xem bốn bề vắng lặng mới đi gõ cửa sau vương phủ.

Đến khi gặp Lạc Tử Ninh, hắn kể lại tất cả những trải nghiệm lần này một cách sinh động cho Lạc Tử Ninh nghe, dáng vẻ mừng như đào được mỏ vàng vậy.

Hắn vô cùng kích động nói chuyện ông chủ Lý muốn họ chỉ bán rượu cho nhà ông chủ Lý, nói xong chính hắn cũng không nhịn được cười: "Lý lão ca của ta chưa từng nghĩ ta sẽ mở xưởng rượu, huynh ấy biết chúng ta ủ rất nhiều rượu cũng không đề cập đến việc bán tất cả cho nhà huynh ấy."

La Tử Ninh hỏi hắn: "Ông chủ Lý có phải là người ngươi tin tưởng không? Nếu là người ngươi tin, ngươi có thể để ông ta làm đại lý cho xưởng rượu của chúng ta."

"Đại lý là gì?" Ông chủ Trình có chút bối rối, hắn là một tên quê mùa nghe không hiểu cách dùng từ của người có ăn có học.

La Tử Ninh: "Sau này mỗi lần sản xuất thêm nhiều rượu mà mỗi một lần đi buôn ngươi lại mang theo nhiều rượu như vậy cũng không thể bán hết trong một ngày, những ngày chậm trễ đó với số lượng rượu quá nhiều ngươi phải gửi trong quán trọ hoặc thuê sân. Chi bằng ngươi đưa tất cả số rượu đó gửi chỗ ông chủ Lý, ngươi bán cho ông ta với giá ba mươi lượng một vò, mấy tửu lâu và quán rượu khác muốn rượu có thể lấy hàng chỗ ông ta với giá ba mươi lăm lượng, ông ta làm trung gian sẽ ăn lời được năm lượng bạc một vò."

Ông chủ Trình nghe vậy vỗ trán: "Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, nếu ta sớm nghĩ ra lúc ấy liền nói với huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ rất vui. Nhà huynh ấy rất lớn thêm cả có hầm rượu to, giữ trăm vò rượu cũng không thành vấn đề, vẫn là vương phi thông minh."

Lạc Tử Ninh: "Nếu ông ta không thể trả mấy trăm vò rượu liền được, ngươi cũng có thể đến gặp ông ta mỗi quý một lần để giải quyết chuyện thanh toán. Nếu ông ta không vui ngươi cũng có thể tìm người khác nhưng chỉ là người khác không có mối quan hệ tốt với ngươi như ông ta, sợ là không đáng tin cậy."

"Chắc chắn huynh ấy rất vui, vui đến điên luôn." Bản thân ông chủ Trình cũng vui sắp phát điên rồi: "Vương phi, ta đã chọn một vài nơi để đặt xưởng rượu rồi người có muốn cùng đi xem thử không?"

"Tốt." Hiện tại ngày nào Lạc Tử Ninh cũng ở trong nhà nghiên cứu cách làm đậu phụ, giá đỗ lần trước phát triển rất tốt điều này mang lại cho anh sự tự tin rất lớn nhưng kết quả là đậu phụ không dễ làm như anh tưởng tượng, anh đã thất bại nhiều lần làm đầu sắp to lên rồi nên giờ vừa hay anh muốn nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí.

---------------------------------------

Mai tớ bắt đầu thi tới đầu năm í nên hẹn mọi người 1/1/2024 nhe<3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net