Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lần trước ra ngoài một lần tới giờ Lạc Tử Ninh luôn ở trong phủ bận rộn trồng rau, ủ rượu, làm đậu hủ nên không có thời gian ra ngoài.

Hôm nay được ông chủ Trình người địa phương dẫn ra ngoài, anh liền mang theo giấy bút chuẩn bị nhân cơ hội này vẽ một bản đồ sơ lược của tòa thành này.

Lúc ra ngoài anh còn đưa Trần Nhị và Triệu Tiểu Ngư theo, phát hiện Trần bá đang âm thầm nhìn mình, dáng vẻ muốn đi theo lại sợ nếu mở miệng sẽ bị anh mắng, anh vẫy tay gọi Trần bá: "Ngươi cũng đi theo."

Trần bá bước nhanh đến bên cạnh Lạc Tử Ninh, hiển nhiên rất muốn đi nhưng lại nói: "Vương phi thật sự muốn dẫn lão nô đi cùng sao? Không ngại lão nô cản trở sao ạ?"

"Tất nhiên nó không ngại." Lạc Tử Ninh đưa ông đi coi như mang theo cái ví tiền thôi, trước kia Trần bá đưa sổ sách cho anh chứ không đưa tiền cho anh, anh sợ mình mà ép Trần bá đưa tiền cho anh Trần bá lại chạy đến chỗ vương gia khóc lóc nữa, dù sao anh muốn mua gì thì trực tiếp kêu Trần bá trả tiền là được rồi, có muốn đi hay không cũng giống nhau.

Mọi người cùng nhau lên xe ngựa, ông chủ Trình nói đã chọn một vài địa điểm để xem được từ xa.

Lạc Tử Ninh vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, vốn dĩ anh muốn nói chi bằng chuyển địa điểm ra vùng ngoại thành nhưng sau khi rời khỏi con đường phồn hoa nhất, tất cả những gì anh nhìn thấy là vài ngôi nhà tranh, nhà gỗ linh tinh, thêm cả nhiều người mặc quần áo làm bằng da động vật, ngồi ngoài sân sưởi ấm.

Anh dụi dụi mắt, có phải mình xuyên đến xã hội nguyên thủy hay không?

"Ở đây chúng ta không làm được gì hết, cho dù là nông nghiệp, thợ thủ công hay doanh nhân đều có rất ít, những người có chút bản lĩnh đều đã ra ngoài kiếm sống rồi." Ông chủ Trình chỉ những người mặc đồ da thú bên ngoài: "Kế sinh nhai của họ là đi săn trên núi, sau đó bán chúng cho ta rồi ta sẽ vận chuyển đi bán."

Lạc Tử Ninh có chút khó hiểu: "Sao lại thành ra như vậy?"

"Mười mấy năm trước chỗ chúng ta khá tốt." Triệu Tiểu Ngư tức giận nói: "Ta nhớ lúc ba bốn tuổi ở đây rất thịnh vượng nhưng từ khi tri phủ đến đây chúng ta liền lụi bại."

Ông chủ Trình cũng cảm nhận sâu sắc chuyện này: "Gã quá tham lam, không chỉ tham tiền mà còn háo sắc, nếu không nộp tiền thì sẽ bắt con gái người ta nạp làm thiếp hoặc vào phủ gã làm nha hoàn khiến bao người tan cửa nát nhà. Sau này em vợ Lâm Hắc Hổ lại càng quá đáng, thu tiền bảo hộ khắp nơi, hở ra là đánh người cướp người cho nên ở đây càng ngày càng ít người, cũng càng ngày càng nghèo đi."

Triệu Tiểu Ngư thở dài: "Ước chừng vài năm nữa nơi này sẽ trở thành một tử thành, trong thành không có ai, nơi nơi toàn là bóng ma bay lượn."

Trần Nhị nghe cuộc trò chuyện của hai người, không thể tin được phản bác: "Lần trước chúng ta từng gặp tri phủ thấy ông ấy rất đáng thương, mặc quần áo rách nát còn mời chúng ta đến nhà ông ấy ăn, đồ ăn ở nhà cũng không ngon lành gì."

"Ta đoán hẳn là sắp xếp từ trước rồi." Lạc Tử Ninh đã đọc nguyên tác.

Trần bá nhiều kiến thức hơn Trần Nhị, ông đã hiểu ra dụng ý trong đó: "Cái tên Trần đại nhân này ban đầu chúng ta còn tưởng rằng đối xử với người khác tốt như vậy, hóa ra ông ta lại làm nơi này trở nên tối tăm rối loạn như vậy."

"Chúng ta tới rồi." Ông chủ Trình dừng xe trước một bãi đất hoang: "Trước kia ở đây có rất nhiều người sau đó tai họa tuyết lở giáng xuống khiến nhiều người chết, những người còn lại cũng chạy nạn ra khỏi thành nơi này thành nơi vô chủ. Chúng ta chỉ cần chào hỏi với tên tri phủ là có thể tùy ý dùng."

"Chào hỏi gã phải tốn rất nhiều tiền gã mới cho ngươi sử dụng nó đúng không?" Lạc Tử Ninh suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn Trần bá: "Nơi đất phong này nếu có chỗ không ai dùng vương gia có thể tùy ý dùng mà phải không?"

"Toàn bộ đất phong đều là của vương gia, tất nhiên vương gia muốn dùng thế nào thì dùng thế đó." Trần bá vẫn còn đắm chìm trong cơn tức giận bị tri phủ lừa gạt: "Ông ta mà dám lấy tiền của chúng ta, đúng là to gan lớn mật."

Lạc Tử Ninh nhìn bốn phía, đằng kia có một con sông thuận tiện cho việc dùng nước tiêu nước ủ rượu, hơn nữa xung quanh là một khu đất trống rất lớn, không chỉ có thể khai hoang trồng lúa mà còn có thể xây nhà ở, sau này còn cần xây trường học nữa để nhóm công nhân có thể gửi con cái ở trường khi đi làm, không phải lo không ai chăm sóc con mình nữa.

Hơn nữa còn cho phép những đứa nhỏ này tiếp tục đến nhà máy để tiếp quản công việc của cha mẹ mình khi chúng lớn lên, mọi chuyện không ngừng phát triển và xưởng rượu sẽ ngày càng lớn mạnh.

"Nếu chúng ta không thông báo cho tri phủ biết liệu gã có phát hiện ra bí mật của chúng ta không?" Ông chủ Trình nhỏ giọng hỏi Lạc Tử Ninh.

Lạc Tử Ninh: "Chúng ta thường xuyên gặp mặt vậy ngươi thật sự cho rằng gã không đoán được à, cho nên chúng ta phải làm lệch dòng suy nghĩ của gã."

"Làm lệch?" Ông chủ Trình không hiểu lắm.

"Để gã nghĩ ngươi đến gặp ta là vì ngươi đến hối lộ ta rồi nhận được mảnh đất này, thay vì cùng nhau mở xưởng rượu." Lạc Tử Ninh nói.

"À ra là vậy." Ông chủ Trình cảm thấy rất đáng tin cậy nhưng hắn sợ tri phủ sẽ tới làm khó hắn.

"Nếu tri phủ tìm ngươi, ngươi cứ lên mặt với gã chút. Nói có vương phủ chống lưng cho ngươi để gã đừng không biết tốt xấu. Nếu có vấn đề gì bảo gã tới tìm ta." Lạc Tử Ninh muốn đích thân gặp vị tri phủ này.

"Đúng rồi, nghe nói trước đây nơi này có một lò gạch, nó nằm ở đâu?" Lạc Tử Ninh ý bảo ông chủ Trình dẫn anh gạch kia đã biến mất từ lâu nhưng vẫn còn người ở." Ông chủ Trình giải thích sơ qua tình hình cho anh, trước kia nhà làm lò gạch ở đây từng kiếm được rất nhiều tiền. Sau này tri phủ mới đến liên tục đòi tiền, điều này đã kéo bọn họ xuống dốc, người nhà phải ra ngoài vất vả kiếm sống để lại cha mẹ già ở đây. Năm nào họ cũng về nhà vào dịp năm mới, đếm qua thời gian thì giờ hẳn là họ đã về.

"Nếu ta muốn mua lò gạch và lại thuê họ về giúp đỡ, bọn họ có đồng ý không?" Lạc Tử Ninh hỏi hắn.

"Cái này..." Ông chủ Trình suy nghĩ, quả thật bọn họ rất cần gạch để mở xưởng rượu, nếu lò gạch thành lò của mình sẽ thuận tiện hơn: "Chi bằng ta đi nói với bọn họ, ta quen thuộc với người dân ở đây hơn."

"Được nhưng ta dự định mua lò gạch này không chỉ vì mục đích mở xưởng rượu, mà còn để sang năm tu sửa vương phủ." Lạc Tử Ninh bày tỏ thái độ chỉ mở xưởng rượu với hắn, anh sẽ tự mở một lò gạch.

Hơn nữa trước kia đã có sẵn lò gạch nên không phô trương như xưởng rượu, cho dù có bị tri phủ biết thì tri phủ cũng chỉ nghĩ rằng anh mở nó vì mục đích tu sửa vương phủ cho nên gã sẽ không nói với hoàng thượng.

"Ta biết, vương phi cùng ta làm ăn buôn bán là ân huệ rất lớn với ta rồi. Cho dù ta không tham gia vào lò gạch ta cũng sẽ giúp người thương lượng chuyện này, cũng sẽ trả giá để lấy được cái giá thấp nhất." Ông chủ Trình nói.

"Cố gắng cho bọn họ một mức giá thỏa đáng khiến họ cam tâm tình nguyện ở lại." Lạc Tử Ninh thở ra một làn khói trắng: "Hôm nay lạnh quá, nếu đã nhìn trúng nơi này rồi thì chúng ta trở về thôi."

Lạc Tử Ninh tách khỏi ông chủ Trịnh lên xe ngựa cùng đám người Trần bá.

Trên đường trở về, Lạc Tử Ninh bảo xe ngựa đi chậm chút, vừa đi về anh vừa dùng sổ ghi chép vẽ một tấm bản đồ.

Mặc dù thành rất lớn nhưng có rất ít khu vực có người ở, phần còn lại gần như là đất hoang. Trong thành mà đã vậy rồi thì tình hình ở các thị trấn nhỏ và thôn sẽ chỉ càng thêm tồi tệ hơn.

Lạc Tử Ninh hỏi Triệu Tiểu Ngư: "Ngươi có biết trong thành tổng cộng có bao nhiêu người không?"

"Phỏng chừng chưa tới một vạn người*." Triệu Tiểu Ngư cũng chỉ suy đoán thôi, trong thành quả thật có rất ít người. Gần như nhìn ra không thấy bóng người, Lạc Tử Ninh nghi ngờ Triệu Tiểu Ngư nói hơi quá, không biết năm sau có thể tuyển được bao nhiêu công nhân để mở xưởng rượu nữa.

(*là 10.000 người á)

Khi anh đang suy nghĩ liền thoáng thấy một nam nhân dắt theo một hàng trẻ nhỏ đi trong tuyết, nam nhân đó đội mũ lông và áo bông rất dày nhưng những đứa nhỏ kia đều chỉ mặc quần áo rách nát, chân đi giày rơm rách nát, nhìn vào thấy ngón chân đã bị đóng băng luôn rồi.

Và những đứa nhỏ này bị trói tay xâu thành từng đứa một bị tên kia vội vàng kéo đi như kéo gia súc.

"Tình huống gì kia?" Lạc Tử Ninh là một người hiện đại chưa từng thấy tình huống này, tay đã quen với việc sờ túi quần báo cảnh sát nhưng đây là thời cổ đại, phỏng chừng không ai quan tâm đến những thứ này.

Triệu Tiểu Ngư giải thích: "Đó là kẻ buôn người, những đứa nhỏ đó hẳn là do hắn ta mua từ một số gia đình nghèo. Trước đây khi còn nhiều người ở, không chỉ trẻ em mà cả người lớn cũng bán mình."

Lạc Tử Ninh cho dừng xe ngựa gọi nam nhân đội mũ lông kia qua: "Ngươi định đưa bọn nhỏ đi đâu?"

Khi kẻ buôn người kia nhìn thấy sự quý phái của xe ngựa Lạc Tử Ninh, hắn ta biết đây là quý nhân vì vậy hắn ta dừng lại lễ độ cung kính chắp tay hành lễ: "Vốn dĩ định mang ra ngoài bán, nếu quý nhân nhìn trúng thì có thể chọn một đứa, tất cả đều rất linh hoạt nhanh nhẹn."

Lạc Tử Ninh nghe hắn ta nói sẽ đưa ra ngoài bán, anh thầm nói ở đây vốn đã không có người rồi còn bán nhiều trẻ em như vậy sau này trong thành sẽ càng ít người đi. Có điều so với việc ở lại thành này thì làm gia nô ở bên ngoài còn tốt hơn, ít nhất cũng có miếng cơm ăn.

"Bao nhiêu?" Lạc Tử Ninh nhìn ánh mắt mấy đứa nhỏ chết lặng vì lạnh, mặc ít vậy phỏng chừng chưa ra khỏi thành đã chết cóng rồi nhưng anh không để lộ vẻ mặt thương tiếc, cũng tại sợ giá sẽ tăng lên vì chuyện này: "Nếu giá rẻ thì lấy hết."

Kẻ buôn người nghe vậy khóe miệng hắn ta gần như kéo đến tận mang tai, gần đây nhà hắn ta có việc phải dùng tiền nếu không hắn ta không định sắp tết rồi mà còn chạy ra ngoài, mấy đứa nhỏ này sức khỏe không tốt lắm. Giờ mang ra ngoài phỏng chừng sẽ chết một nửa, bây giờ thì hay rồi hắn ta không phải vất vả nữa, mới đi ra cửa nhà một lát đã bán được.

Hắn liên tục nói những lời tốt lành với Lạc Tử Ninh, cuối cùng cũng định giá nói bán cho anh mười đứa nhỏ với giá mười lượng bạc.

Lạc Tử Ninh cảm thấy nhất định hắn ta đã tăng giá, anh nhìn Triệu Tiểu Ngư nghĩ nhất định nàng sẽ biết giá hàng địa phương nhưng anh chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe Trần bá nói như thể đã nhặt được một món hời lớn: "Thật sự rất rẻ."

Lạc Tử Ninh: "..."

Triệu Tiểu Ngư: "..."

Trần bá đã nói vậy anh cũng mất cơ hội mặc cả cho nên Lạc Tử Ninh ra hiệu Trần bá trả tiền.

Kẻ buôn người vui vẻ nhận tiền, Lạc Tử Ninh muốn nói với kẻ buôn người sau này có người trước tiên cứ gửi đến vương phủ nhưng anh sợ mình mà nói thì kẻ buôn người sẽ lừa bán trẻ con lấy tiền.

Xe ngựa không thể chứa được nhiều người như vậy, vì vậy Trần Nhị xuống xe dẫn bọn họ đi về hướng vương phủ.

Trần bá nhìn mấy đứa nhỏ đó: "Tuy rằng hơi nhỏ nhưng mà từ nhỏ đã là gia nô trong nhà thì sẽ trung thành hơn. Nếu ở kinh thành đã mười lượng một đứa, mười đứa này một trăm lượng."

Lạc Tử Ninh: "... Ta hy vọng ngươi nhanh chóng thích ứng với giá này."

Lúc này Trần bá mới nhận ra mình đã làm sai điều gì đó, ông cúi đầu không dám nói lời nào.

Triệu Tiểu Ngư cảm nhận được bầu không khí khó xử trong xe ngựa, muốn xoa dịu bầu không khí chút: "Chuyện trong phủ ngày càng nhiều, có nhiều hạ nhân như vậy chúng ta có thể thoải mái hơn."

"Đây không phải hạ nhân, ta mua về chuẩn bị cho vương gia dùng để giải sầu." Lạc Tử Ninh nói.

Trần bá giật mình, vội vàng giải thích: "Vương gia nhà chúng ta không phải cái loại cầm thú thích tiểu nam hài đâu."

"Ta không có ý đó." Lạc Tử Ninh cố ý dùng lời nói chế nhạo ông: "Mấy đứa nhỏ này ta mua về làm nhi tử vương gia các ngươi, miễn cho có người nói ta không thể sinh con."

Trần bá vừa nghe được lời này liền nhớ đến lần trước ông nói xấu sau lưng Lạc Tử Ninh, xấu hổ nói: "Ta đi xuống xem những đứa nhỏ đó với Trần Nhị, miễn cho Trần Nhị một mình không trông hết để chúng trốn thoát."

-----------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net