Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau trên bàn ăn bỗng có thêm một tô canh đậu phụ.

Hoắc Lệnh Chi nhìn khối vuông nhỏ màu trắng trong tô kia, đây là thứ mà hắn chưa thấy bao giờ.

"Này lại là đồ ngươi làm được?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Ừ, khoảng thời gian này vẫn luôn nghiên cứu thứ này đó." Lạc Tử Ninh bịa chuyện: "Thật ra nhà ta có một quyển mật tịch gia truyền, trong đó ghi chép rất rất nhiều phương thuốc, ví như bài thuốc bí truyền ủ rượu lần trước còn có cả đậu phụ lần này."

"Trước kia khi còn ở trong kinh thành sao không thấy nhà ngươi kinh doanh mấy thứ này?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Đã làm quan sao có thể buôn bán được?" Lạc Tử Ninh hỏi lại hắn.

"Theo như ta biết ở kinh thành nhà ngươi có ba cửa hàng tơ lụa, hai cửa hàng son phấn và một tửu lâu." Trước khi Hoắc Lệnh Chi thành thân hắn đã điều tra sơ qua tình hình của nguyên chủ.

"Cái đó không giống, những thứ đó đều giao cho hạ nhân xử lý không cần tự mình làm." Lạc Tử Ninh căng thẳng đến mức lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cân nhắc nên nói như thế nào mới có thể lừa Hoắc Lệnh Chi: "Cha ta là người đọc sách mà, ông ấy cảm thấy những chuyện viết văn làm thơ mới văn nhã. Trong cuốn sách tổ tiên truyền lại kia toàn viết mấy việc liên quan đến sản xuất làm ăn mà cha ta thì không thèm làm mấy thứ đó, hiện tại không phải không còn cách nào à, vương phủ chúng ta đang thiếu tiền nên ta chỉ có thể nghiên cứu mấy thứ đó."

Anh không biết Hoắc Lệnh Chi có tin hay không, dù sao sau đó Hoắc Lệnh Chi không nói thêm gì nữa.

Bình thường Hoắc Lệnh Chi quá kiệm lời, Lạc Tử Ninh ở với hắn thời gian dài như vậy vốn không hiểu hết hắn là kiểu người gì, suy nghĩ thế nào, tính cách ra làm sao.

Anh đã thăm dò đại khái rõ ràng tính cách mấy người trong phủ, chỉ là khi Hoắc Lệnh Chi nói chuyện với anh luôn là điểm đáo vi chỉ*, khi anh cho rằng mình đã có chút hiểu Hoắc Lệnh Chi rồi thì Hoắc Lệnh Chi liền khép mình lại, không cho anh tới gần nữa.

(*gốc: 点到为止: Đây là thành ngữ TQ, có nghĩa là lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề mà không đi sâu vào đàm luận, có thể khiến đối phương hiểu rõ ý là đủ. Nguồn: Baidu.)

Lạc Tử Ninh lấy cái muỗng múc đậu phụ ăn, món canh đậu phụ này là anh dạy Triệu Tiểu Ngư làm, một bữa sáng thanh đạm nên chỉ thả một ít tôm, chút cải trắng và hành lá thái nhỏ. Hương vị ban đầu của đậu phụ không hề bị che lấp, nước canh cũng rất thơm ngon, với những người đã lâu không ăn đậu phụ như anh thì món canh đơn giản này quả thực chính là mỹ vị nhân gian.

Không chỉ anh mà người trong phủ cũng rất thích món canh đậu phụ này. Không những trắng trắng đẹp mắt mà còn vừa mềm vừa mịn, căn bản nghĩ không ra thứ này được làm từ đậu.

Trần Đại Trần Nhị liên tiếp ăn mấy chén lớn, vừa ăn vừa nói vương phi bọn họ đúng là thần tiên hạ phàm, đậu nành bọn họ xay ra rõ ràng là chất lỏng. Vương phi bỏ chút đồ vô đó sữa đậu nành này liền đọng lại, sau đó đem đi ép liền biến thành một cục thế này, quả thực không khác gì thi triển phép thuật.

Hôm qua Trần bá còn cảm thấy Lạc Tử Ninh lại mày mò gây rối, hiện tại sau khi ăn đậu hũ rồi mới biết Lạc Tử Ninh là người có bản lĩnh.

Trần Nhị thấy sắc mặt cha mình hơi lạ, tiến lại gần nói: "Vương phi quả thực rất tốt với chúng ta, cha đừng lúc nào cũng giữ lấy quá khứ, con người ai cũng biết phải thay đổi thôi, vương phi học hành khổ cực nhiều năm mới thi đậu Trạng Nguyên thế mà không chỉ không được làm quan mà còn phải gả vào vương phủ dưới danh nghĩa xung hỉ. Là nam nhân ai cũng không chịu nổi kiểu làm này đâu, hẳn là ban đầu trong lòng ngài ấy rất tức giận mà con nói thật không tức mới là chuyện lạ."

Trần Đại cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, ban đầu hẳn là vương phi rất giận. Chỉ là sau khi nhận lệnh qua bên này biết trở về không được cũng không thể tách khỏi vương gia mà phải cố gắng chung sống, thế là người ấy liền coi vương phủ như nhà mình, coi chúng ta như người nha. Cha à, cha cũng đừng luôn tỏ thái độ vậy với vương phi, cứ vậy nhìn có vẻ cha rất hẹp hòi."

Trần bá cũng cảm thấy mình đuối lý nhưng trước kia khi vương phi đánh chửi ông thế nào ông đều thấy không sao cả, trọng điểm không phải ông mà là ông không thể nhìn vương gia chịu uất ức, vương phi từng nhục mạ vương gia, cũng tức là anh đã chạm vào giới hạn của ông.

Cơm nước xong xuôi mọi người ai làm việc nấy như trước kia, Hoắc Lệnh Chi lại huấn luyện mấy bạn nhỏ kia trong sân, Lạc Tử Ninh đưa mọi người cùng đi ủ thêm rượu.

Lạc Tử Ninh mới đi ra cửa phòng liền nghe Trần bá đi lại bẩm báo, nói tri phủ đệ thiệp cầu kiến vương gia.

Hoắc Lệnh Chi: "Không gặp."

Sau khi Trần bá biết tri phủ là loại người gì liền không muốn gã ta gặp vương gia, sợ vương gia phải chịu thiệt thòi: "Vậy lão nô sẽ đi từ chối."

"Từ từ." Lạc Tử Ninh gọi ông lại: "Nói với gã vương gia bị bệnh, ta tự đi gặp gã."

Trần bá muốn nói sao vương phi có thể một mình gặp nam nhân lạ vậy được, cho dù vương gia ở đây vương phi cũng không nên đi gặp đại thần. Hơn nữa vương phi là một nam nhân, chẳng lẽ vương phi thấy còn ít nam nhân lạ lắm à, ông dù muốn ngăn cũng không ngăn được.

Chỉ là mấy lần trước vương phi gặp mấy tên nam nhân lạ đều là vì làm ăn buôn bán, lần này gặp tri phủ để làm gì?

Trần bá nhân lúc anh không chú ý lén nhìn Hoắc Lệnh Chi muốn hỏi ý kiến Hoắc Lệnh Chi.

Hoắc Lệnh Chi ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Ninh: "Ngươi muốn gặp hắn? Cần bổn vương đi cùng không?"

"Không cần, tự ta đi gặp gã mới có hiệu quả tốt nhất." Lạc Tử Ninh giải thích với hắn: "Chắc chắn gã tới tìm ta là vì chuyện xưởng rượu và lò gạch, thật ra chuyện lò gạch không thành vấn đề nhưng loại rượu kia là loại rượu đầu tiên trên thế gian. Không lâu nữa sẽ gây chấn động cả nước cho nên tuyệt đối không thể để gã phát hiện xưởng rượu kia là quan hệ hợp tác giữa chúng ta và ông chủ Trình, phải để gã nghĩ rằng chúng ta chỉ là thu tiền bán đất."

Lạc Tử Ninh chớp mắt nhìn Hoắc Lệnh Chi: "Vương gia huynh yên tâm, tất cả mọi chuyện cứ giao cho ta đi."

Lạc Tử Ninh nói xong liền quay người rời đi, Trần bá muốn đi theo anh nhưng lại bị Lạc Tử Ninh ngăn cản: "Ngươi không cần đi theo ta, bảo Triệu Tiểu Ngư đi cùng ta."

Trần bá không hiểu: "Vì sao lại bảo nàng ta đi cùng?"

Lạc Tử Ninh: "Chúng ta nói với tri phủ vương gia bị bệnh, vậy nói vương gia bị bệnh gì thì hợp?"

Trần bá suy nghĩ: "Lừa ông ta nói bị phong hàn?"

Lạc Tử Ninh gật đầu: "Ngoài mặt thì nói với gã là vậy nhưng trên thực tế ta muốn gã cảm thấy ta ngược đãi vương gia đến mức đổ bệnh, dù sao ngươi cũng là nô bộc trung thành nhất bên cạnh vương gia, vương gia bị ta ngược đãi đến mức đổ bệnh ngươi nhất định sẽ rất tức giận không muốn nhìn mặt ta. Tất nhiên ta không thể để ngươi ở bên cạnh trọng dụng, mà Triệu Tiểu Ngư là người ta mua sau khi tới đất phong, nhất định sẽ trung thành với ta."

Trần bá nhíu mày suy nghĩ như đã hiểu ra, chỉ là vì sao vương phi muốn làm như vậy ông lại không nghĩ ra.

Triệu Tiểu Ngư cái hiểu cái không nhưng chỉ biết nhiệm vụ của mình nặng nề, vội vàng chạy theo Lạc Tử Ninh cùng đi ra đại sảnh.

Tri phủ cùng sư gia đứng bên ngoài chờ thấy Lạc Tử Ninh đang đi tới cũng không hề ngạc nhiên lắm, quy củ hành lễ với Lạc Tử Ninh.

"Ở đây quá lạnh, từ khi vương gia tới đây luôn đổ bệnh, không có cách nào đi gặp các ngươi được." Lạc Tử Ninh để bọn họ đứng dậy, không cần khách khí như vậy, sau đó nhìn bọn họ: "Cũng sắp đến tết rồi các ngươi đến đây có phải vì chuyện tặng quà năm mới không, quà đâu? Có phải để bên ngoài không? Đây là năm đầu tiên chúng ta đến đây, quà của năm đầu tiên không thể quá keo kiệt nếu không vương gia sẽ tức giận."

Tri phủ vừa nghe lời này tức đến mức trước mắt biến thành màu đen, hắn còn dám nhắc đến vương gia, vương gia bị hắn ngược đãi đến mức đổ bệnh mà còn nói vậy, từ trước tới nay gã ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.

Sư gia đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, lần này trước khi bọn họ tới vương phủ còn cố ý đổi một bộ y phục rách tung toé nhìn không khác gì bọn ăn xin đầu đường xó chợ. Vương phi thấy bọn họ như vậy thế mà lại đòi quà năm mới? Lòng dạ tên vương phi này thật sự còn hiểm độc hơn đại nhân nhà bọn họ nhiều!

----------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net