Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao, khó xử lắm à?" Lạc Tử Ninh làm bộ rất uất ức nói: "Chúng ta vừa tới đây vẫn còn lạ người lạ cảnh, ngươi là người duy nhất biết vương gia, vương gia vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu thế mà bằng hữu duy nhất của vương gia không tặng quà đầu năm, vương gia sẽ đau lòng chết mất."

Tri phủ: "..." Sao lại có người vô liêm sỉ như vậy!

Lạc Tử Ninh tiếp tục thở dài: "Vương gia bị bệnh muốn ăn chút đồ ngon cũng không có, nếu tri phủ có thể đưa tới mấy con trâu mấy con dê gà vịt thịt cá thì hay rồi."

Tri phủ: "???"

Lạc Tử Ninh bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, nghe nói trên núi có nhân sâm còn có lộc nhung, linh chi, tri phủ lấy đưa cho vương gia một ít thì hay rồi. Sắp đến tết rồi chắc là tri phủ cũng muốn vương gia khỏe mạnh qua năm mới mà đúng không."

Tri phủ sợ Lạc Tử Ninh càng nói càng đòi quá đáng, nhanh nhạy mở miệng nói: "Ngày tháng của hạ quan cũng không phải tốt đẹp gì, lần này tới là do thật sự không còn cách nào nữa mới đến xin mượn vương gia chút tiền..."

"Cái gì? Ngươi còn nhân tính nữa không, vương gia bệnh không uống thuốc được mà ngươi còn muốn vay tiền vương gia?" Lạc Tử Ninh che mặt giả bộ khóc.

Tri phủ ngẩn người, sư gia đứng bên cạnh vẫn không quên mục đích lần này tới, thay tri phủ mở miệng nói: "Nghe nói trước đó mấy ngày vương phi bán một mảnh đất hoang cho Trình gia? Sao lại không có tiền được?"

"Không phải ta bán, là vương gia muốn bán, ta nào có quyền bán đất chứ, các ngươi nói có phải hay không?" Vẻ mặt Lạc Tử Ninh kinh sợ như đang nói với bọn họ bản thân đang nói dối.

Tri phủ thấy thế trong lòng thầm nói quả nhiên là vậy, vương phi bán đất dưới danh nghĩa vương gia giờ lại còn nói là vương gia muốn bán đất, thế này thì vương gia cũng hèn nhát quá.

Có điều gã ta sẽ không đồng cảm với vương gia, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa nữa, lòng thầm nói hoàng thân quốc thích thì sao, chiến thần thì thế nào chẳng qua cũng chỉ là một tên bị một kẻ tiểu nhân đê tiện hiếp đáp.

Tri phủ: "Nghe nói lần trước vương phi còn mua lò gạch, hơn nữa còn muốn tuyển công nhân, có tiền mở lò gạch mà không có tiền khám bệnh cho vương gia sao? Chắc không phải là vương phi thà cầm tiền mở lò gạch kiếm tiền bản thân dùng chứ không cho vương gia khám bệnh đâu nhỉ."

"Ta có gọi người khám bệnh cho vương gia nhưng nguồn gốc là vương gia ở nhà ở lọt gió, ta không mở lò gạch thì lấy gạch đâu mà xây nhà cho vương gia ở đây, bán đất cho Trình gia tổng cộng được hai trăm lượng, một trăm lượng mua lò gạch, một trăm lượng mua thuốc cho vương gia, một văn tiền ta cũng không giữ lại, ngươi vậy mà lại dám bôi nhọ ta, ta muốn viết thư cáo trạng ngươi với Thánh Thượng, nói ngươi làm nhục bổn vương phi." Lạc Tử Ninh nói còn thẹn quá thành giận đập mạnh lên bàn.

Hai trăm lượng? Tri phủ không ngờ một mảnh đất lớn như vậy mà Lạc Tử Ninh chỉ bán với giá hai trăm lượng! Lỗ to rồi!

Tri phủ: "Bản quan cũng muốn thượng tấu Thánh Thượng vương phi cậy danh nghĩa vương gia bán đất."

"Ngươi đi đi, để xem hoàng thượng có vì hai trăm lượng này mà để ý tới ngươi không." Lạc Tử Ninh đứng thẳng, bộ dạng ta không giả vờ nhìn gã ta: "Nói không chừng hoàng thượng còn cảm thấy phiền, giáng chức quan của ngươi đấy."

Trong lòng tri phủ cũng cảm thấy bồn chồn, vương gia có quyền xử lý đất hoang thuộc đất phong, đến lúc đó vương phi ngậm chặt miệng nói là vương gia đồng ý. Hoàng thượng cũng không đi xa tới đây xử án, không cẩn thận có khi sẽ cảm thấy gã ta vì hai trăm lượng mà đi cáo trạng thực phiền hà.

Nếu ngày thường thuộc hạ gã ta vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà đến làm phiền gã ta nhất định gã ta sẽ đã chân kẻ đó trước.

Đúng là hoàng thượng muốn gã ta giám sát nhất cử nhất động của vương gia nhưng thứ hoàng thượng muốn thấy là vương gia nghèo túng, chuyện vương phi hiếp đáp vương gia và lợi dụng danh nghĩa vương gia bán đất kiếm lời hai trăm lượng với hoàng thượng mà nói đây chính là một cơ hội để cười nhạo vương gia, cười nhạo người đường đường là chiến thần mà lại bị vương phi cưỡi trên đầu trên cổ, hoàng thượng không chỉ không làm phiền vương phi mà có khi còn tán thưởng cách làm của vương phi, cổ vũ vương phi tiếp tục phát huy.

Hơn nữa cho dù có là vương gia bán thật thì hoàng thượng cũng không xử phạt vương gia, chỉ cần vương gia không khởi binh tạo phản, hắn muốn lăn lộn đất phong thế nào thì lăn lộn thế ấy, hoàng thượng đều không để ý.

Ngược lại có khả năng gã ta sẽ làm hoàng thượng phiền lòng, không biết chừng còn đổi thành một tên vừa lòng đẹp ý người đến đây thay thế vị trí của gã ta giám sát vương gia.

Có điều cứ vậy bị Lạc Tử Ninh lợi dụng điểm yếu để đàn áp làm gã ta cũng không cam lòng, vẫn đang nghĩ cách để lần nữa chiếm thế thượng phong.

Gã ta còn chưa mở miệng, Lạc Tử Ninh đã giành nói trước.

Lạc Tử Ninh: "Nếu ta là ngươi ta nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, ta đã giúp ngươi kiếm được nhiều như vậy mà ngươi không chỉ không cảm tạ ta lại còn uy hiếp ta."

"Lời này là sao?" Tri phủ nghẹn cục tức trong lòng, lòng thầm nói ngươi chiếm lợi người ta rồi còn khoe mẽ.

"Ta bán đất cho ông chủ Trình để hắn mở xưởng rượu, có thể tăng thuế của xưởng rượu kia sau khi nó đã kiếm được lời, mấy năm nay ngươi tham ô kha khá tiền thuế đấy nhỉ?" Lạc Tử Ninh thấy gã ta muốn mở miệng phản bác, cười nói: "Ngươi không cần phải giải thích, chuyện của ngươi trong lòng ta biết rõ ràng, ở đây trời cao hoàng đế xa tất nhiên Thánh Thượng không biết ngươi ăn bao nhiêu tiền. Chỉ là hiện tại vương gia đã tới, thuế thu nhập ở đây đều phải về tay vương gia hết, nếu ngươi dám tham tiền vương gia là sẽ không bỏ qua ngươi, có điều ta và ngươi gặp lần đầu đã quen thân nhất định ta sẽ giúp ngươi một tay. Như vậy đi, sau này thuế thu nhập chúng ta chia hai tám, ngươi hai ta tám."

Trước kia tri phủ từng uống thứ rượu nhà ông chủ Trình bán, gã ta cũng biết mối làm ăn này sẽ phát đạt, nếu là nhà người khác thì gã ta đã sớm đọat lấy bài thuốc bí truyền tự làm rồi, chỉ là thế lực Trình gia ở nơi bản địa rất lớn không dễ chọc. Mỗi năm đến lấy chút tiền còn dược, nếu đoạt bài thuốc bí truyền chặt đứt con đường buôn bán nhà bọn họ ép người ta vào đường cùng, người Trình gia thật sự sẽ liều mạng giết gã ta bằng bất cứ giá nào.

Gã ta mà chết rồi, cứ cho là hoàng thượng sẽ phái người chém đầu toàn bộ người của Trình gia thì có ích lợi gì? Người đã chết, gì cũng không hưởng thụ được cho nên gã ta mới chỉ thu tiền người Trình gia chứ chưa từng chèn ép Trình gia.

Hiện tại nghe vương phi nói đến chuyện thuế thu nhập, trong lòng gã ta cũng rất hưng phấn, rượu bán được nhiều thì tiền thuế cũng nhiều, gã ta có thể ăn được nhiều hơn.

Trước kia tuy rằng gã ta tham nhưng cũng phải nộp thuế cho phía trên, chỉ có thể tham phía dưới được một nửa nhưng hiện tại, gã ta nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, đến lúc đó tùy tiện đưa cho vương phi tam dưa hai táo* rồi nói là đã chia hai tám, cho dù vương phi có không hài lòng thì hắn có thể làm gì được?

(*Tam dưa hai táo - 三瓜两枣: những thứ tầm thường; những thứ không đáng kể; nó cũng là phép ẩn dụ cho một số tiền nhỏ.)

"Được." Tri phủ thoải mái đáp ứng.

"Đồng ý là được, lần tới nhớ đưa quà năm mới qua." Lạc Tử Ninh nhìn gã ta từ đầu đến chân: "Mọi người đều đã biết đối phương là kiểu người thế nào rồi thì không cần giả vờ nữa, đừng ăn mặc y phục rách nát tới."

"Hạ quan đã biết." Tri phủ nói xong vô cùng vui vẻ quay người rời đi, đến khi ra tới cửa gã ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, không phải gã ta tới tìm Lạc Tử Ninh để tính sổ à? Sao cuối cùng không chỉ không nói rõ chuyện bán đất mà gã ta còn phải chia tiền thuế cho vương phi, lại còn phải tặng quà năm mới cho vương phi? Vừa rồi gã ta đã bị vương phi đánh hạ rồi?

Sau khi tri phủ rời đi, Triệu Tiểu Ngư đừng bên cạnh tức giận bất bình nói với Lạc Tử Ninh: "Thật sự phải cho ông ta hai phần? Lão già đáng chết kia tra tấn chúng ta sống không bằng chết còn bất kính với vương phi. Nếu người thỏa hiệp với ông ta sẽ cổ vũ khí thế ông ta làm ông ta sau này càng ngày càng quá đáng."

"Không phải hai phần, phỏng chừng gã sẽ lấy chín phần, thậm chí còn nhiều hơn." Lạc Tử Ninh vừa đến căn cơ chưa vững, anh không có chỗ dựa cũng không có thế lực cho nên không có khả năng đối kháng với tri phủ.

Hiện tại tất cả những gì anh làm chỉ với mục đích khiến tri phủ nghĩ anh không có bất cứ quan hệ gì với xưởng rượu, bây giờ đã đạt được mục đích rồi.

Có điều anh không thể thiếu cảnh giác, sự tồn tại của tri phủ khiến anh không thể giành hết tâm tư làm việc, phải nghĩ cách giải quyết cái khó khăn này.

Trong nguyên tác Triệu Tiểu Ngư là người giết tri phủ mà hiện tại nhất định Triệu Tiểu Ngư không thể giết tri phủ, không biết chuyện anh xuyên qua có thay đổi hướng đi tương lai của cốt truyện hay không, nếu tri phủ này chết hoàng thượng có điều tri phủ mới trong nguyên tác tới đây không.

Nếu anh có thể đảm nhiệm chức vụ tri phủ này thì hay rồi, nếu không đổi qua bất cứ ai anh đều không yên lòng.

Nguyên chủ là Trạng Nguyên khi còn ở Hàn Lâm Viện đã làm quan, nếu hoàng thượng có thể đổi tri phủ mất chức thành anh thì tốt rồi. Có điều khả năng này còn khó hơn việc anh phái Triệu Tiểu Ngư lẻn vào nhà tri phủ giết người.

Anh gãi gãi đầu: "Bỏ đi, tạm thời không nghĩ nữa, giải quyết chuyện trước mắt đã. Giờ cứ vui vẻ đón năm mới đi, sang năm rồi tính tiếp."

Anh đứng dậy trở về, vừa quay người lại liền thấy Hoắc Lệnh Chi không biết đứng đây từ khi nào.

Hoắc Lệnh Chi tự đến đây tại không thấy Trần bá bên cạnh hắn, cũng không biết đã đứng đây bao lâu.

Lạc Tử Ninh qua đi giúp hắn đẩy xe lăn, cố ý nói đùa với hắn: "Mới không gặp một lúc thôi mà phu quân đã nhớ ta rồi à?"

"Đây là cách mà ngươi nói?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Vốn dĩ nhất định gã muốn lấy hết, hiện tại có thể đưa chúng ta chút thuế thu nhập không phải khá tốt à." Lạc Tử Ninh đẩy hắn trở về, bên ngoài trời lại đổ tuyết, bầu không khí y hệt như đang quay phim thần tượng nhưng sau đó Lạc Tử Ninh nhanh chóng đánh bay cái suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình, anh tiếp tục nói: "Hơn nữa ta nói với gã xưởng rượu làm ăn phát đạt thì thuế mới nhiều, nhờ vậy gã sẽ không đến xưởng rượu phá nữa. Xưởng rượu có thể kiếm ra tiền là được, về điểm này cứ nhường thuế thu nhập cho gã cũng chẳng sao."

Tuy rằng đã giải quyết chuyện này rồi nhưng Hoắc Lệnh Chi cảm thấy cách làm này của anh có chút ấm ức, biết rõ tri phủ là một tên tham quan hiếp đáp bá tánh rất tàn bạo mà bọn họ không làm gì gã ta được, từ trước tới nay Hoắc Lệnh Chi chưa từng phải chịu cơn giận nào như thế này: "Có hắn ở đây, ngươi không thể làm gì thì bá tánh vĩnh viễn không có ngày lành, chi bằng giết hắn đi đổi lấy một tên biết nghe lời."

"Giết gã? Không được không được, vương gia huynh đừng xúc động, huynh mà giết hắn, nhất định hoàng thượng sẽ cảm thấy huynh đang bí mật âm mưu làm gì đó, không thể giết tai mắt của hắn được, chúng ta ngàn vạn lần không được khiến hoàng thượng chú ý tới." Lạc Tử Ninh nói phải để tri phủ chết một cách hợp lý, không có bất cứ liên quan gì tới bọn họ mới được.

"Có biện pháp rồi!" Lạc Tử Ninh hưng phấn nói xong lại nhanh chóng ngậm miệng, anh phát hiện Hoắc Lệnh Chi đang nhìn mình liền căng thẳng nói: "Vừa nghĩ lại thấy cách này không ổn, có chút ngây thơ, thôi thì không nói."

Anh nín cười đẩy Hoắc Lệnh Chi về phòng, trong lòng dự định viết thư cho hoàng thượng nói tri phủ là người của vương gia, anh sẽ mượn dao hoàng thượng để giết tri phủ nhưng anh không thể nói chuyện này với Hoắc Lệnh Chi, bởi vì tuyệt đối không thể để lộ thân phận tai mắt của hoàng thượng này được.

----------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net