Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Lệnh Chi quay đầu nhìn anh: "Vui như vậy là do đang có phương pháp quỷ quái gì trong lòng à?"

"Sao có thể chứ, ta chỉ đang nghĩ sắp đến tết rồi thế là được trải qua năm đầu tiên cùng phu quân, vừa nghĩ liền thấy vui." Lạc Tử Ninh nói xong còn cẩn thận kéo cái chăn trên đùi Hoắc Lệnh Chi: "Sắp rớt chăn, phu quân này huynh phải che chắn chân kín một tí, huynh mà nhiễm phong hàn đổ bệnh ta sẽ đau lòng lắm."

Triệu Tiểu Ngư đứng phía sau bọn họ cười trộm: "Tình cảm của vương gia và vương phi tốt thật."

Trần bá đứng bên cạnh nhìn lén thầm phát ra tiếng chậc chậc ghét bỏ, vương gia nhà bọn họ hoàn toàn bị vương phi quyến rũ rồi!

Chẳng trách vương gia nhà bọn họ mãi chưa cưới vợ, thế mà trước kia vương gia còn nói với ông chưa đánh bại kẻ địch thì chưa có tâm trạng cưới vợ.

Hóa ra không phải không có tâm trạng cưới vợ mà là vẫn luôn thích nam nhân à?

Lại nói tiếp, Trần bá nhớ hình như trước kia vương gia rất thích cùng Trần tướng quân, Lý phó tướng gì đó uống rượu. Mỗi khi xuất chinh về nhất định sẽ gọi người tới phủ, khi đó chắc là vương gia không cùng hai vị kia...

Trần bá: "..." Càng nghĩ càng thấy ớn!

Tối hôm nay là ngày Lạc Tử Ninh gửi bồ câu đưa thư cho hoàng thượng, ngay mấy dòng mở đầu trước tiên anh sám hối chuyện lúc trước có mắt không tròng chọn sai chủ, tiếp đó lại nói sẽ dốc hết sức lực hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng giao, sau khi giết vương gia sẽ trở về dùng tài năng và học vấn của bản thân để đền đáp triều đình.

Nói xong mấy lời này anh mới báo cáo tình hình của vương gia.

Nói vương phủ thu không đủ chi, nghèo đến mức sắp uống gió Tây Bắc. vương gia vì hai trăm lượng bạc mà bán một mảnh đất hoang to cho một thương nhân mở xưởng rượu.

Tiếp đó anh báo việc mình thấy tri phủ lén gặp vương gia, hai người ở riêng với nhau ăn cơm uống rượu không biết đang bí mật ủ mưu gì, anh chuẩn bị quan sát kỹ càng hơn.

Sau khi viết thư xong nghĩ đến mấy ngày nay ngoài trời liên tục đổ tuyết, anh sợ bồ câu đưa thư lạnh cóng bị cảm liền nghĩ chờ tuyết ngừng rồi mới để nhóc này lên đường, trước tiên cứ để nó ở siêu thị nuôi mấy ngày.

Trong mấy ngày chờ tuyết ngừng Lạc Tử Ninh dùng số vải nhựa còn lại cuốn mấy miếng thịt dê đông lạnh, chuẩn bị sẵn đến lúc ăn lẩu đón năm mới thì cắt ra ăn.

Lông cừu bọn Triệu Tiểu Ngư lọc ra đã rửa sạch sẽ, hỏi Lạc Tử Ninh muốn dùng thế nào.

Lạc Tử Ninh tìm cách kéo sợi, tra ra chỉ có cách dùng búa kéo sợi hoặc máy kéo sợi nhưng máy móc thì hơi phức tạp, cũng cần rất nhiều linh kiện, anh dự định nghiên cứu thêm rồi mới làm, trước tiên vẽ bản vẽ búa kéo sợi sau đó để Trần Đại làm.

Sau khi Trần Đại nhận được bản vẽ liền lập tức đi chọn gỗ, chỉ một buổi trưa thôi mà làm được hai ba cái giao cho Lạc Tử Ninh.

Lạc Tử Ninh tự mình thử trước thấy cũng khá là vui, nhất là trong những ngày tuyết rơi này, ngồi bên bếp lửa kéo sợi cứ có cảm giác lui về ở ẩn điền viên tĩnh mịch.

Có điều anh nhanh chóng cảm thấy đau tay thế là anh gọi Tiểu Hồng Tiểu Thúy tới, dạy các nàng học cách kéo sợi, anh muốn thử xem hai nha hoàn này có thể phát triển kỹ năng mới hay không.

Lúc bọn họ kéo sợi Lạc Tử Ninh liền vào siêu thị xem video đan áo lông.

Trong video những người đó dạy cực kỳ kỹ càng và tỉ mỉ, có điều Lạc Tử Ninh tự biết bản thân nhìn thì hiểu nhưng tay thì không làm nổi.

Anh thật sự rất muốn kéo Tiểu Hồng Tiểu Thúy vào siêu thị cho các nàng xem video để học theo.

Có điều ý tưởng này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không thể thực hiện, vẫn là bản thân tự học cho khỏe.

Anh xem tận hai tiếng cuối cùng mới đưa ra kết luận chỉ xem thôi không đủ, cần phải thực hành mới được.

Khi anh đi ra từ siêu thị liền phát hiện hai nha hoàn kia đã kéo sợi xong, hơn nữa còn làm tinh tế tỉ mỉ hơn anh rất nhiều.

Lạc Tử Ninh nhìn mấy sợi len: "Các ngươi giỏi thật đấy, ta nhớ trước đây các ngươi từng làm xiêm y nhỉ, quả nhiên mỗi người đều có điểm sáng khác nhau."

Từ trước tới nay các nàng chưa từng được La Tử Ninh khen ngợi, các nàng từng cảm thấy toàn bộ người trong vương phủ không thích hai nàng, cho rằng hai người vô dụng. Các nàng luôn là nhân vật bên lề trong vương phủ, bây giờ lại được La Tử Ninh khen ngợi làm hai người rất vui, hận không thể lập tức kéo sạch lông của mấy con cừu nuôi trong phủ.

"Trời sắp tối rồi các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ dạy các ngươi học cái khác." Lạc Tử Ninh cất sợi len, chuẩn bị ra ngoài tìm Trần Đại làm mấy cái kim đan áo lông.

Chỉ là sau khi ra ngoài mới phát hiện mấy đứa nhỏ vẫn đang tập đứng tấn trong sân còn Hoắc Lệnh Chi ngày thường đều giám sát bọn nhóc nay lại không thấy đâu hết?

Những người khác cũng không thấy đâu luôn, anh chạy tới phòng bếp nhìn một vòng vốn tưởng bọn họ đang ủ rượu lại phát hiện Triệu Tiểu Ngư nấu rất nhiều đồ ăn, Trần Nhị đang hỗ trợ bưng bê thức ăn, cũng không biết tính bưng đi đâu: "Làm gì thế? Tối nay trong nhà có người tới à? Sao ta không biết? Vương gia đâu?"

Trần Nhị bưng đồ ăn nhỏ giọng nói với anh: "Lúc nãy vương gia không cho ta nói với người, hôm nay vương gia mời tri phủ đến đây uống rượu."

Trong lòng Lạc Tử Ninh kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của anh chính là vương gia muốn giết tri phủ chắc luôn, anh nhanh chóng chạy tới phòng tiếp khách. Trong phòng ánh nến sáng bừng, nhìn vào từ cửa sổ có thể thấy bên trong có hai bóng người.

Anh không trực tiếp đi vào mà là trốn dưới cửa sổ nghe ngóng tình hình bên trong, tri phủ đang hàn thuyên với vương gia chứ không giống dáng vẻ sắp bị giết.

Anh nghĩ tới lá thư mình sắp gửi cho hoàng thượng kia, nội dung thư là vương gia và tri phủ ở riêng uống rượu, nghi ngờ tri phủ là người của vương gia.

Chẳng lẽ tri phủ thật sự là người của vương gia? Cũng may anh chưa truyền tin nếu không sẽ làm hỏng chuyện lớn của vương gia!

Anh đang mải suy nghĩ liền thấy Trần Nhị bê đồ ăn đi vào, anh làm một động tác quả nhiên Trần Nhị lập tức im miệng làm bộ như không thấy gì, đi vào đặt đồ ăn xong liền rời khỏi đó, nhanh chóng giữ chặt cánh tay Lạc Tử Ninh, nhỏ giọng nói với anh: "Vương gia nghe được người đã tới, vương gia hạ lệnh ta đưa người rời đi."

Lạc Tử Ninh trợn to hai mắt, thiết nghĩ Hoắc Lệnh Chi chỉ là chân bị tàn tật chứ tai không có điếc, dù sao hắn cũng hành quân đánh giặc nhiều năm như vậy, độ thính tai và tính cảnh giác nhất định vô cùng cao.

Tuy rằng rất muốn tiếp tục nghe lén nhưng sợ chọc Hoắc Lệnh Chi giận nên chỉ có thể rời đi cùng Trần Nhị.

...

Tri phủ ở trong phòng cũng thấy ngoài cửa sổ có bóng người, gã ta nhịn không được cười trộm.

Vốn dĩ gã ta còn đang nghi ngờ không phải cuộc sống ở nhà của Hoắc Lệnh Chi rất thảm sao, sao có tiền mà làm một bàn đồ ăn ngon rượu thơm như vậy chiêu đãi gã ta. Hiện tại gã ta mới biết hóa ra là lén làm sau lưng Lạc Tử Ninh.

Trong lòng tri phủ thầm nói từ trước tới nay bản thân ở nhà uống rượu với người khác phu nhân gã ta không bao giờ dám lo chuyện bao đồng, đường đường là một vương gia vậy mà làm gì cũng phải nhìn sắc mặt phu nhân mình, quá thảm.

Gã ta đoán lần này vương gia mời gã ta tới có thể là muốn mượn sức gã ta, nhờ gã ta hỗ trợ đối đầu với Lạc Tử Ninh.

Có điều gã ta không rảnh mà hỗ trợ, Lạc Tử Ninh mang đến ích lợi cho gã ta, còn vương gia có thể mang cho gã ta cái gì? Hơn nữa hoàng thượng không thích vương gia, nếu gã ta dám giúp vương gia không phải là đang đối nghịch với hoàng thượng à.

Gã ta cứ làm bộ như không biết gì hết, ăn bữa cơm này xong rồi nói tiếp.

Mỗi lần vương gia mở miệng muốn nói gã ta hoặc là nói sang chuyện khác hoặc là uống rượu, lần nào cũng hoàn hảo tránh né đề tài, gã ta cảm thấy bản thân đúng là người thông minh*.

(* Nhân tinh '人精': Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa.(Theo baidu))

Đồ ăn hôm nay khá ngon, nếu có thể lừa đầu bếp vương phủ về nhà thì hay rồi.

Tri phủ thỏa mãn đặt đũa xuống, lúc gã ta đang muốn nói cáo từ liền thấy vương gia lấy một viên thuốc màu trắng ra uống, tri phủ thấy thế hỏi: "Nghe nói vương gia bị bệnh, không biết giờ vương gia đang phục dùng loại thuốc gì, có rất nhiều loại thuốc không được dùng khi uống rượu, vương gia vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì tốt hơn."

"Đây không phải thuốc chữa bệnh mà là thuốc giải." Trong giọng nói Hoắc Lệnh Chi lộ ra khí lạnh băng giá.

"Thuốc giải?" Trong khoảng thời gian ngắn tri phủ còn nghe không hiểu nhưng gã ta lập tức biết.

Tay chân gã ta bắt đầu tê dại, mặt tái xanh phun ra một ngụm máu đen.

Hai tay gã ta ôm cổ mình, trong cổ gã ta như có hàng ngàn hàng vạn con con kiến gặm cắn yết hầu.

Hoắc Lệnh Chi lấy một viên thuốc màu trắng trong tay áo ra: "Đây là thuốc giải, ngươi muốn uống không?"

Tri phủ không chút suy nghĩ giơ tay lấy viên thuốc nuốt vội, tiếp đó gã ta nghe Hoắc Lệnh Chi nói: "Sau khi ăn viên thuốc này, từ nay về sau ngươi phải luôn nghe lời ta, không hối hận chứ?"

Tri phủ nào có tâm tư suy nghĩ ý tứ những lời này, giờ mà không uống gã ta sẽ đau chết mất, gã ta vội vàng nuốt thuốc. Tác dụng của thuốc vô cùng nhanh, uống được một lúc gã ta không hộc máu nữa, đau đớn cũng đã biến mất, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình thường.

Sau khi giải độc gã ta lập tức đứng lên vì sợ lại dính phải độc gì nữa, gã ta oán hận nhìn Hoắc Lệnh Chi ngồi trên xe lăn, gã ta luôn xem thường cái tên tàn phế Hoắc Lệnh Chi này. Không ngờ một tên tàn phế vậy mà lại chơi gã ta như vậy, gã ta hận không thể tát Hoắc Lệnh Chi mấy cái cho hả giận.

"Không ngờ ngươi vậy mà lại là loại tiểu nhân âm hiểm như vậy!" Tri phủ không ra tay, chỉ dám chỉ vào mũi Hoắc Lệnh Chi mắng: "Ngươi xứng đáng biến thành một tên phế nhân, sao, nghe không lọt tai lời này đúng không? Có phải không ngờ một quan viên nho nhỏ như ta cũng dám mắng vương gia cao cao tại thượng không? Đừng nói mắng ngươi cho dù bây giờ ta đánh ngươi, ngươi cũng phải chịu, cũng phải nhịn."

"Trần đại nhân, việc quân cơ không nề dối trá, ngươi ngây thơ như vậy mà ra chiến trường không biết chết bao nhiêu lần. Hơn nữa những kẻ biết ta âm hiểm đều đã không còn tồn tại trên đời này." Giọng điệu Hoắc Lệnh Chi nhạt nhẽo, cứ như đang nói một chuyện rất bình thường.

Tri phủ nhịn không được run lập cập nhưng gã ta nha chóng trấn định, người trước mắt chỉ là thứ phế vật, gã ta mà sợ một tên phế vật chẳng khác gì gã ta không bằng một tên phế vật?

Gã ta tiếp tục chỉ vào mũi Hoắc Lệnh Chi mắng: "Ngươi vẫn còn nghĩ ngươi là tướng quân bách chiến bách thắng à? Hiện tại ngươi chỉ là một tên phế vật, một tên ở nhà bị phu nhân ức hiếp, bên ngoài là tên phế vật bị ta sỉ nhục cũng không có cách gì đáp trả!"

Hoắc Lệnh Chi chán ghét gạt ngón tay gã ta sang một bên: "Đây là thái độ nói chuyện của ngươi với ta?"

"Nếu không ngươi còn muốn ta nói chuyện với ngươi như thế nào? Một tên tàn phế còn muốn ta không quỳ xuống không được à? Muốn trách thì trách ngươi quá ngu đưa thuốc giải cho ta, không hạ độc ta chết, sau này ngươi không còn cơ hội hạ độc ta lần thứ hai đâu." Tri phủ đang nói, hai chân đột nhiên mềm nhũn thật sự quỳ sụp xuống, ngay sau đó bụng gã ta co thắt đau đớn, gã ta bị đau không ngừng lăn lộn trên mặt đất: "Gì thế này, sao lại thế này? Vừa rồi không phải ngươi đưa ta thuốc giải à?"

"Là thuốc giải, chỉ là trong thuốc giải còn bọc một con cổ trùng thôi." Hoắc Lệnh Chi lau tay rồi ném cái khăn lau tay lên người tri phủ, nhìn tri phủ như nhìn một con chó: "Trần đại nhân, đây là con cổ trùng ta tình cờ có được thôi, nó rất quý giá, ngươi nên cảm thấy vinh dự mới đúng, một thứ quý giá như vậy được sử dụng trên người ngươi cơ mà. Sau này mỗi khi trăng tròn, độc cổ sẽ phát tác, toàn thân ngươi sẽ thối rữa mà chết."

Hoắc Lệnh Chi lần nữa lấy thuốc giải trong tay áo ra: "Ngươi có thể chọn mỗi tháng đến chỗ ta lấy thuốc giải hoặc là chết, lựa chọn thế nào đều phải xem nguyện vọng của chính ngươi."

Tri phủ run rẩy khi thấy hắn lấy viên thuốc trong tay áo ra, không biết bản thân có còn rơi vào liên hoàn kế của vương gia hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC