Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là sau khi anh đan một cái khăn quàng cổ liền trầm tư nhìn cái khăn trắng tinh khiết, nếu chỉ là một món đồ màu trắng duy nhất thì không sao nhưng nếu cả người toàn màu trắng, đặc biệt mũ cũng là màu trắng, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người kiêng kị, phải nhuộm thôi.

Anh không biết thời này người ta tạo ra thuốc nhuộm bằng cách nào, trước đây anh đã từng xem một bộ phim truyền hình, thuốc nhuộm có thể chiết xuất từ thực vật và có thể dùng muối để làm thuốc nhuộm bám lâu hơn trên quần áo nhưng lâu quá rồi anh không còn nhớ rõ, có điều điện thoại của anh có thể kết nối Internet, giờ anh có thể học luôn.

Anh lấy máy đan len cầm tay ra khỏi siêu thị đi tìm Trần Đại, anh nghĩ cùng hắn ta tháo rời nó ra để nghiên cứu cách sao chép.

...

Mặt khác, ông chủ Lý sau khi mua bảy vò rượu của ông chủ Trình không bán luôn mà tổ chức đấu giá.

Ngày thường, quán rượu của ông chủ Lý sẽ nhận làm rượu cho yến tiệc và đưa đến tận nhà.

Dịp Tết Nguyên Đán lần này có rất nhiều người đặt rượu làm tiệc, cho nên anh định sẽ cho thêm rượu Quỳnh Tương vào có điều không phải ai cũng có thể uống, người ra giá cao nhất thì được.

Ông chủ Lý sai tiểu nhị truyền tin cho những khách hàng cũ đó, nói tối nay có thể đến quán rượu trả giá, người ra giá cao nhất sẽ thắng.

Những khách hàng cũ đó đều là người có uy tín trong thành, bọn họ thích loại hoạt động đấu giá này nhất vì được thể hiện sức mạnh của mình khi giành được.

Tuy nhiên, trước đây hầu như không có thương nhân nào mở đấu giá như ông chủ Lý, trong quá khứ cũng chỉ có thanh lâu tổ chức hoạt động đấu giá hoa khôi, hơn nữa không phải năm nào cũng có hoa khôi.

Lúc này bọn họ nghe nói ông chủ Lý sẽ tổ chức đấu giá rượu Quỳnh Tương làm bọn họ rất vui.

Bọn họ không biết rượu Quỳnh Tương này có gì khác biệt nhưng bọn họ nghe đồn nó rất ngon, ai lấy được cũng đều có thể diện hơn hẳn.

Gần đây trong thành không có gì mới, cuộc đấu giá rượu Quỳnh Tương của ông chủ Lý đã trở thành điều thú vị nhất trong thành.

Trước đó, rượu Quỳnh Tương đã rất nổi tiếng rồi và những người đã từng nếm thử rượu Quỳnh Tương khi về gặp ai cũng kể rượu ngon như thế nào, khoe khoang vẻ ngoài đẹp mùi hương ngon cỡ nào khiến nhiều người nghe xong phải chảy nước dãi, muốn lập tức đi mua một vò uống.

Nhưng đáng tiếc là ông chủ Lý luôn giữ kín không bán cho bọn họ, ông chủ Lý nói bây giờ có tổng cộng bảy vò rượu sẽ được bán đấu giá trong năm mới.

Tuy nhiên những người này nghe đồn ông chủ Trình sẽ mở một xưởng rượu, muốn mua thì sang năm cũng mua được, và ông vẫn có thể mua nó trong năm tới, bây giờ đấu giá là để nếm thử trước.

Những người đã từng thử rượu Quỳnh Tương không bao giờ muốn uống bất kỳ loại rượu nào khác, khi bọn họ thấy người khác uống rượu bình thường còn chế nhạo người ta rằng thứ vậy mà cũng có thể uống.

Những lời này cũng truyền đến tai chủ xưởng rượu địa phương.

Ban đầu ở bản địa có mấy xưởng rượu nhỏ nhưng bị xưởng lớn chèn ép phải đóng cửa giờ chỉ còn lại một xưởng rượu lớn.

Ông chủ của xưởng rượu lớn này họ Chử, là đứa con thứ sáu trong nhà, mọi người đều gọi hắn ta là Chử Lục, năm huynh đệ trước của hắn ta đều đã chết non, mọi người đều nói hắn ta mệnh khắc huynh đệ, bản thân hắn ta cũng thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, hắn ta đã bày trò làm mấy xưởng rượu khác đóng cửa để mình hắn ta kinh doanh.

Điều hắn ta không thể nghe là xưởng rượu của người khác chà đạp xưởng rượu của hắn ta, buổi đấu giá này hắn ta không mời mà đến chỉ để xem loại rượu nào dám cạnh tranh với Chử gia.

Ngay khi cuộc đấu giá bắt đầu, ông chủ Lý đã báo giá khởi điểm, trước tiên hắn ta mở miệng chế giễu: "Loại rượu gì mà đắt như vậy? Ta nghe nói đến từ phía bắc, trong thành đó còn người sống hả? Rượu do đám người man rợ kia ủ không biết có sạch sẽ gì không."

Chử Lục thấy ông chủ Phùng giơ thẻ bài lên chuẩn bị ra giá nên haiz một tiếng thở dài: "Không phải cái gì mà trái cây thối, cỏ, lá cây ngâm trong nước bẩn cũng có thể gọi là rượu Quỳnh Tương, ông chủ Phùng không sợ uống vào hư dạ dày à, không đáng để mất mạng vì chỉ để thử một cái gì đó mới mẻ đâu."

Hôm nay có rất nhiều người tới, trên lầu và dưới lầu đầy người, một số được mời có một số tới đây hóng hớt chuyện vui.

Ông chủ Lý gửi 30 thiệp mời, tổng cộng có bảy vò rượu, phần lớn người ở đây đều chưa từng uống vốn đến tham gia cho vui, khoe khoang của cải nhưng bọn họ không phải đồ ngu, nếu thật sự là thứ bẩn thỉu không thể uống được mà bán với giá cao như vậy, mua về không được thổi phồng có tiền mà còn bị chê cười coi tiền như rác.

Tiêu tiền để mua thể diện, không phải để chế giễu, vài người giàu có đã âm thầm rút lui.

Nhưng ông chủ Phùng lại cười nói: "Đúng vậy, không phải rượu ngon đâu, không ngon chút nào, đừng mua, ta muốn tất cả bảy vò này, vừa hay nhà ta nhiều người, năm mới mà làm bảy bàn ít quá cho nên ta sẽ thêm tám bàn nữa."

Những người khác không muốn mua nghe thấy lời hắn ta nói, trong lòng lại thầm nói.

Nhà ông chủ Phùng mở mấy tiệm trang sức, không chỉ vậy, nhà hắn ta còn có một mỏ ngọc bích, hắn ta là một trong những thương nhân giàu nhất thành.

Ngày thường hắn ta chưa coi tiền như rác, cũng rất lý trí trong việc mua đồ, vậy tại sao lần này lại muốn mua bảy vò rượu này? Đây chắc chắn là thứ tốt.

Lại có người trả giá, bằng giá nào cũng phải lấy một vò để nếm thử mùi vị của nó.

Chử Lục không ngờ tới hiệu quả này, hắn ta có chút thẹn quá thành giận nói: "Chắc ông chủ Phùng sẽ không thông đồng với ông chủ Lý mà đúng không?

"Tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói, ta đã quyết định sẽ mua rượu này rồi." Ông chủ Phùng là một người kiên định với quyết định của bản thân, hắn ta sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình vì một vài lời nói của người khác.

Mọi người nhỏ giọng nghị luận: "Nghe nói hôm đó hắn cũng từng thử, nếu không ngon sao hắn có thể ngu ngốc đi mua?"

Chử Lục: "Khẩu vị mỗi người khác nhau, khẩu vị của ông chủ Phùng rất độc đáo, ta nghe nói tổ tiên ngươi đi xin ăn, có lẽ rất thích ăn cơm thiu nhỉ."

Đúng là tổ tiên của ông chủ Phùng từng đi ăn xin, chuyện năm đó âu cũng là duyên số. Khi đang đi ăn xin, ông nhặt được một ông già sắp chết cóng, ông lão kia là ông chủ một tiệm nhỏ, ông lão có một đứa con trai nhưng đã chết, ông ấy nghĩ quẩn muốn tự sát có điều được tổ tiên ông chủ Phùng vô tình cứu được. Ông lão nhận ông làm nghĩa tử, công việc làm ăn cũng được nghĩa tử gây dựng càng ngày càng lớn, tới thế hệ ông chủ Phùng đã mở rộng gấp trăm lần.

Khi mọi người nghe thấy lời này trong lòng đều thầm chê cười, có người nói lời Chử Lục rất khó nghe.

Ông chủ Lý sợ bọn họ đánh nhau nên vội vàng bảo tiểu Nhị bưng một vò rượu lên, vò rượu này là ông chủ Trình đưa cho lúc trước, ông chủ Trình nói đây là vò uống thử, nhìn vò này nhỏ hơn vò rượu bình thường nhưng dùng ly rượu nhỏ nhỏ nhất rót cũng có thể rót khoảng 30 ly.

"Nếm thử trước rồi ra giá." Ông chủ Lý bảo tiểu nhị rót rượu ngon rồi đưa đến bàn mấy ông chủ nhận được thiệp mời: "Rượu ngon hay không, uống rồi sẽ biết."

Vẻ mặt Chử Lục tràn đầy khinh thường nhưng ngay sau đó hắn ta lại nghe được tiếng tán thưởng của mọi người.

"Rượu Quỳnh Tương, đúng là một cái tên rất hợp."

"Loại rượu này ngon gấp trăm lần rượu Chử gia."

"Nói trắng ra là ngon hơn ngàn lần mới đúng, so với loại rượu trước mặt này, rượu của Chử gia chỉ là cái rắm. Chẳng trách ông chủ Chử lại cuống cuồng như vậy, hắn sợ chúng ta uống thấy ngon nên không muốn uống rượu của quán rượu nhà hắn nữa."

Sắc mặt Chử Lục tối sầm, hắn ta cũng lấy một ly, ban đầu hắn ta muốn khinh thường nhổ nước bọt vào ly nói rượu không sạch bằng nước bọt của hắn ta nhưng sau khi thấy rượu trong chén, hắn ta liền sững sờ.

Ngửi mùi vị là biết rượu ngon, hắn ta không thể nói dối trắng trợn cho nên hắn ta đành uống hết sạch rượu trong ly, không nhịn được lẩm bẩm: "Trên đời này còn có rượu ngon như vậy?"

Đám tùy tùng cạnh người nghe vậy cũng phải choáng váng, lòng nói ông chủ không phải chúng ta tới đây để phá à? Sao ngươi lại nói tốt người ta?

Vừa rồi những người khác cũng có phản ứng tương tự khi họ uống rượu, đầu tiên là sững sờ, sau đó ngửi rồi nếm thử.

Thơm kinh khủng, rượu này cần phải bán. Vừa rồi không ai dám ra giá, bây giờ mọi người đều tranh giành đến vỡ đầu chảy máu.

Cuối cùng, bảy vò rượu này được bán với giá rất cao, miệng ông chủ Lý cong từ đầu buổi tới cuối buổi. Lần này rượu vẫn còn mới mẻ, sang năm sẽ có thêm rượu, không thể bán với giá này nữa.

Những người mua rượu vui vẻ, ông chủ Lý cũng vui vẻ chỉ có Chử Lục không vui, hắn trừng mắt bò nổi giận đùng đùng đứng dậy rời đi.

Sau khi rời khỏi quán rượu, hắn ta thuận tiện nói với thuộc hạ mình: "Tìm mấy người quen địa hình đi phía bắc một chuyến tìm cách có được bí phương trong tay để nhà bọn họ không thể mở xưởng."

--------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net