Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sáng sớm của đêm giao thừa, Lạc Tử Ninh thức dậy rồi bắt đầu làm việc. Anh sắp xếp công việc cho mọi người trước tiên, mấy đứa nhỏ sẽ đi dọn tuyết cùng với Trần Đại và Trần Nhị, còn đám nha hoàn sẽ đi chuẩn bị cơm tất niên.

Anh tìm một ít bột, thêm nước nóng vào để tạo thành một hỗn hợp sền sệt giống như hồ dán; sau đó, anh cắt một ít giấy đỏ, viết một chồng chữ Phúc rồi đưa chúng cho Trần bá để ông dán những chữ Phúc đó lên các cánh cửa trong nhà.

Anh đã gặp rắc rối lúc viết câu đối xuân, làm sao mà anh có thể viết được những câu đối này được? Hơn nữa, nguyên chủ còn là một Trạng Nguyên, nếu anh cương quyết muốn viết thì sẽ để lộ việc mình là tên thất học.

Khi anh quay người lại thì thấy Hoắc Lệnh Chi thấy đang ngồi đọc sách trước cửa sổ.

Hôm nay, lúc anh gọi nhóm bạn nhỏ đi dọn tuyết, anh còn bảo Hoắc Lệnh Chi nên để bọn nhỏ nghỉ ngơi trong mấy ngày Tết này và Hoắc Lệnh Chi đã đồng ý. Vì bọn nhỏ được nghỉ nên Hoắc Lệnh Chi cũng không còn việc gì để làm.

Anh bước qua đó hỏi Hoắc Lệnh Chi: "Phu quân đang đọc gì thế? Sao huynh cứ đọc mãi quyển này vậy?"

Lúc đầu Hoắc Lệnh Chi còn tưởng là anh thật sự muốn đọc thử quyển sách trong tay mình, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tử Ninh, hắn liền nhận ra Lạc Tử Ninh đang cầu cứu: "Chuyện gì?"

Lạc Tử Ninh đẩy hắn đến chỗ để đống giấy đỏ đã cắt kia và nói: "Sắp tới năm mới rồi, phu quân hãy tự tay viết câu đối Tết đi. Dù sao thì đây cũng là cái tết đầu tiên mà chúng ta ăn ở nơi này, cần có tính nghi thức một chút."

"Hay là mỗi người viết một cái đi, một tờ dán ở đại môn, một tờ dán ở cửa sân." Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Không cần không cần đâu, đây là vương phủ của Vương gia, thế nên đương nhiên là phải để chủ nhân của nó tự mình viết thì mới ổn." Từ nhỏ đến lớn, Lạc Tử Ninh chưa bao giờ để ý tới câu đối xuân dán ở cửa viết cái gì, vì thế anh cũng không thuộc câu nào.

"Ngươi cũng là chủ nhân của vương phủ." Hoắc Lệnh Chi tưởng là Lạc Tử Ninh vẫn còn sợ mình.

"Huynh mới là lão đại của vương phủ này, vả lại, mặc dù ta đã nghe nói đến tài viết chữ cực đẹp của Vương gia từ lâu nhưng ta vẫn chưa có cơ hội được chứng kiến tận mắt. Hôm nay ta muốn được thấy nó, chàng cứ coi như là đang thỏa mãn nguyện vọng này của ta đi." Lạc Tử Ninh đưa bút vào tay Hoắc Lệnh Chi, anh biết nếu Hoắc Lệnh Chi không muốn viết thì hắn sẽ nói thẳng là mình không viết, sẽ không có chuyện bảo ngươi một tờ ta một tờ như vừa rồi.

Nhưng khi Hoắc Lệnh Chi nghe ra giọng điệu nũng nịu của hắn thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ, thế nên hắn nhanh nhẹn cầm bút rồi viết ra hai câu đối Tết.

Lúc Trần bá nhìn thấy Vương gia của bọn họ đang viết câu đối xuân sau khi đã dán xong đống giấy có chữ Phúc thì cảm thấy khá kinh ngạc, đã lâu rồi ông không được thấy Vương gia vui vẻ như vậy.

Vương phi quả là có bản lĩnh, không ngờ hắn có thể dỗ dành đến mức Vương gia phấn chấn thế này, bảo sao Vương gia luôn che chở Vương phi.

Trần bá cảm thấy trong lòng chua chát, trước kia địa vị của Vương gia trong lòng ông nặng hơn Vương phi rất nhiều, bây giờ thân phận lại bị đảo ngược, lòng ông cảm thấy có chút mất cân bằng và cô đơn.

Lạc Tử Ninh cầm câu đối xuân lên nhìn rồi nhịn không được mà thầm tán thưởng một câu thật trâu bò, đúng là người có văn hóa có khác, ngay cả câu đối xuân cũng có thể viết hay đến vậy, mà anh thì lại chỉ nói được mỗi câu trâu bò thôi.

"Không ngờ tài văn chương của huynh lại tốt đến thế, không phải huynh là một võ tướng à?" Lạc Tử Ninh không kìm được hỏi.

"Ngươi cảm thấy bổn vương là một võ tướng nên nghĩ ta là một tên nhà quê, một chữ bẻ đôi cũng không biết à?" Hoắc Lệnh Chi cười hỏi anh.

"Phu quân văn võ song toàn, ta thật sự càng ngày càng ngưỡng mộ huynh hơn rồi." Câu nói này bật ra từ nội tâm của Lạc Tử Ninh, lòng thầm nhủ Hoắc Lệnh Chi không hổ là nam chính, thật là ngầu.

Trần bá đứng bên cạnh thầm nói Lạc Tử Ninh là một Trạng Nguyên, người đời đều nói văn nhân hay khinh thường người khác; thế nên Lạc Tử Ninh sao có thể thiệt tình khích lệ Vương gia được chứ? Có khi nào là đang cố ý chế nhạo Vương gia không?

Nhưng ông thấy hai người đều đang cười nói vui vẻ thì ông cũng không ra nói những lời gây mất hứng thú.

Lạc Tử Ninh giao câu đối xuân cho Trần bá để ông đi treo chúng lên, sau đó anh xoay người lại hỏi Hoắc Lệnh Chi: "Huynh có muốn đi ra ngoài đi dạo không? Kể từ khi đến đây, huynh chưa bao giờ ra ngoài lần nào đúng không?"

"Được rồi." Trước kia Hoắc Lệnh Chi luôn luôn tỏ ý không muốn ra ngoài vì đôi chân của mình, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt tò mò hoặc thương hại của người khác dành cho mình; điều đó khiến cho tâm trạng của hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chỉ là hôm nay, khó có dịp thấy hắn không từ chối lời đề nghị của Lạc Tử Ninh.

Lạc Tử Ninh phủ thêm một cái áo choàng cho hắn rồi đẩy hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: ""Chúng ta đi dạo gần nhà chúng ta thôi, chỗ này khá nghèo nàn, nếu không phát triển thì mọi người sẽ bỏ đi hết; dù sao thì cũng không thể để cho mỗi nhà chúng ta canh giữ một tòa thành chết được. Thế nên ta định xây một xưởng rượu và một lò gạch trước, sau đó sẽ quy hoạch thêm một khu nhà ở phía bên kia..."

Hoắc Lệnh Chi nghe Lạc Tử Ninh nói về những dự định trong tương lai, mỗi lần Lạc Tử Ninh nói về kế hoạch cho tương lai, anh luôn có thần thái sáng láng, cực kỳ có sức sống.

Có đôi lúc hắn cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Lạc Tử Ninh của hiện tại và Lạc Tử Ninh của trước kia là cùng một người, dáng vẻ cũng giống nhau như đúc, nhưng tại sao Lạc Tử Ninh của trước kia lại khiến người khác cảm thấy chán ghét, còn Lạc Tử Ninh của hiện tại lại làm cho người ta cảm thấy thật đáng yêu?

Vừa ra khỏi cửa lớn của vương phủ, họ đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đến gần. Ông chủ Trình nhảy xuống khỏi xe ngựa chạy tới hành lễ với Lạc Tử Ninh rồi vội vàng nói: "Đúng lúc ta đang muốn tìm đến chỗ người, không ngờ lại gặp người ở cửa."

"Có việc gì gấp cần nói à?" Lạc Tử Ninh hỏi hắn.

"Là thế này." Ông chủ Trình nhìn xung quanh, mặc dù không có ai nhưng hắn vẫn nói sát vào tai của Lạc Tử Ninh: "Ông chủ Lý phái người ra roi thúc ngựa đi suốt đêm tới đây muốn mua rượu, huynh ấy nói mẻ rượu cuối cùng bán rất tốt, còn có người ra giá cao mua thêm mẻ nữa, yêu cầu bọn họ phải giao hàng trước ngày rằm tháng Giêng."

Lúc ông chủ Trình nói chuyện luôn cảm thấy sau cổ lành lạnh, có sát khí!

Hắn cứng cổ quay đầu lại, phía sau không có gì cả, khi cúi xuống lần nữa thì hắn mới nhận ra có một nam nhân đang ngồi trên xe lăn.

Vừa rồi hắn sốt ruột đến nỗi suýt đánh rơi cả hài, trong mắt chỉ toàn là hình bóng Vương phi, thế nên tới tận lúc này hắn mới chú ý tới nam nhân đang ngồi trên xe lăn này.

Hơn nữa cảm giác lạnh buốt kia còn đang tỏa ra từ chỗ nam nhân đó, hắn chợt nhớ tới hạ nhân của vương phủ đã từng nói thân thể của Vương gia bọn họ không được tốt, chẳng lẽ vị này chính là Vương gia!

Hắn ngay lập tức mềm chân quỳ xuống đất hành lễ với Vương gia: "Thảo dân không biết Vương gia ở đây, xin người thứ tội."

"Không sao đâu, chúng ta nói chuyện quan trọng hơn trước đã." Lạc Tử Ninh hỏi hắn: "Muốn mấy vò rượu? Giá cao cao thấp thế nào?"

Ông chủ Trình cũng không dám đứng lên, thấy Lạc Tử Ninh định đỡ mình thì hắn nhanh chóng đứng bật dậy; không những thế, hắn còn giữ khoảng cách với Lạc Tử Ninh.

Trước kia hắn vẫn luôn gọi Lạc Tử Ninh là Vương phi, nhưng hắn không thật sự hiểu rõ ý nghĩa của cụm từ này. Bây giờ nhìn thấy Vương gia thì hắn mới nhận ra Lạc Tử Ninh là nam thê của Vương gia, hơn nữa anh còn là vị nam thê duy nhất ở đất nước này.

Có phải do vừa nãy hắn đứng gần Vương phi như vậy nên Vương gia mới cảm thấy tức giận không?

"Một trăm hai một vò, họ cần mười vò." Ông chủ Trình vừa nói chuyện với Lạc Tử Ninh vừa lén lút quan sát Hoắc Lệnh Chi. Hắn nhìn thấy bên hông của Hoắc Lệnh Chi có bội kiếm, thứ này nhìn qua cũng biết nó là loại chém sắt như chém bùn, đầu của hắn sẽ không bị Vương gia chém đâu đúng không?

"Một trăm hai, mười vò thì không phải là một ngàn hai à?" Lạc Tử Ninh hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, xưởng rượu còn chưa mở mà đã có thể kiếm được nhiều vậy rồi. Nếu mở xưởng rượu thì không phải bạc sẽ ào ào chui vào trong túi tiền của anh à!

Trong lúc hưng phấn, anh nhìn thấy Hoắc Lệnh Chi đang nhặt mấy viên đá dưới đất, điều này làm anh nhớ đến chuyện hồi trước anh dắt chó ra ngoài đi dạo, nó cũng sẽ dùng miệng nhặt một ít sỏi đá hoặc rác rưởi, lần nào nhìn thấy cảnh đó anh đều nâng tay đập nó một cái.

Giờ nhìn thấy Hoắc Lệnh Chi nhặt đá, anh định giơ tay vỗ cho hắn một cái theo bản năng, nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Hoắc Lệnh Chi ném đá đi, động tác ấy ngầu y như mấy đại hiệp ném phi tiêu trong phim võ thuật.

Lạc Tử Ninh không khỏi nhìn về phía đá cuội bay đi, chỉ nghe thấy một tiếng kêu, nam nhân đang trốn trong góc tường bị một hòn đá ném trúng nên đã ngã xuống đất.

Ông chủ Trình cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ngay lập tức kêu thủ hạ đang đứng đằng xa bắt người kia qua đây.

Người nọ muốn chạy trốn nhưng chân bị Hoắc Lệnh Chi bắn đá trúng nên chân trái của hắn ta đã hoàn toàn tê liệt, không thể sử dụng được chút sức lực nào.

Chẳng mấy chốc hắn ta đã bị thủ hạ của ông chủ Trình kéo qua rồi ném xuống đất.

Ông chủ Trình liếc mắt một cái liền nhận ra hắn ta là ai: "Không phải ngươi chính là người ông chủ Lý phái tới mua rượu à? Ngươi theo dõi ta làm gì?"

"Ta chỉ đi dạo lung tung rồi tình cờ gặp được các người thôi." Người nọ nói với vẻ kích động.

"Ông chủ Lý thật sự đã phái ngươi tới à?" Trước kia ông chủ Trình chưa từng nhìn thấy hắn ta, nhưng hắn ta nói mình là họ hàng xa của ông chủ Lý, mới tìm đến chỗ của ông ấy để nương tựa nên ông chủ Trình mới chưa gặp bao giờ.

"Ta quả thật là được ông chủ Lý phái tới." Hắn ta còn giả vờ tức giận: "Ông chủ Trình có ý gì thế? Ngươi có còn muốn tiếp tục mối làm ăn này nữa không?"

Hoắc Lệnh Chi nói với Trần bá đang đứng đằng sau: "Đưa Vương phi trở về trước đi."

Lạc Tử Ninh: "?"

Lạc Tử Ninh cũng muốn biết người này là ai, tại sao lại theo dõi ông chủ Trình, có phải bí mật về xưởng rượu của bọn họ đã bị lộ rồi không; nhưng Trần bá đã đưa anh trở về vương phủ, còn đóng cửa lại ngăn không cho anh đi ra ngoài.

Đợi tới lúc Lạc Tử Ninh bị dẫn đi, Hoắc Lệnh Chi mới rút kiếm bên hông ra rồi đặt nó lên trên cổ tay của người nọ: "Ta cho ngươi một cơ hội để nói ra sự thật."

Người nọ không biết Hoắc Lệnh Chi là ai, hắn ta không tin Hoắc Lệnh Chi thực sự dám chặt tay mình, có lẽ Hoắc Lệnh Chi chỉ đang hù dọa thôi. Hắn ta chính là người của ông chủ Chử, còn kết bái huynh đệ với tiểu thúc tử của tri phủ; nếu hắn ta thật sự bị chém thì đến lúc đó, chỉ cần hắn ta tốn chút tiền đưa cho tri phủ là đã có thể làm cho tri phủ bắt cái tên tàn phế trước mặt này rồi.

Còn nữa, Hoắc Lệnh Chi chỉ là một kẻ tàn phế thôi, hắn thật sự có sức lực chém đứt tay hắn ta à? Hắn ta nói với vẻ vịt chết còn mạnh miệng: "Những gì ta nói đều là sự thật."

Vừa dứt lời, Hoắc Lệnh Chi đã dùng kiếm chặt đứt tay hắn ta.

Động tác này khiến ông chủ Trình sợ hãi, hắn nhìn bàn tay bị chặt đứt kia mà nuốt nước miếng, hồi xưa khi hắn gặp phải thổ phỉ, chúng còn chẳng làm được một cách sạch sẽ lưu loát như Vương gia, nói chặt là chặt.

Sau này hắn không bao giờ dựa vào Vương phi gần như thế nữa, nếu không thì thứ rơi xuống lần sau có thể chính là đầu của hắn.

Người nọ đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, còn hét to mình muốn báo quan.

"Báo quan, ngươi cũng không nhìn xem hắn là ai, hắn chính là Vương gia đấy." Ông chủ Trình tức giận đạp lên người hắn ta một cái.

Hoắc Lệnh Chi hỏi ông chủ Trình: "Bọn họ có mấy người?"

"Còn ba người nữa." Ông chủ Trình trả lời.

"Mang ba tên kia tới đây." Hoắc Lệnh Chi lạnh lùng nói: "Chặt đầu tên này trước mặt bọn họ, không sợ những người đó không nói."

Người nằm trên mặt đất nghe thế thì hoàn toàn tin tưởng Hoắc Lệnh Chi sẽ lưu loát chém đầu hắn ta y như cái cách đã làm khi chặt tay hắn ta. Tên đó che miệng vết thương đang liên tục chảy máu, hắn ta không có chút sức lực nào, hoảng sợ đến mức nói chuyện cũng bị đứt quãng: "Ta nói, ta là do ông chủ Chử phái tới để ăn trộm công thức bí mật của rượu Quỳnh Tương. Kết quả là đêm qua ta đã tìm được công thức bí mật trong nhà ông chủ Trình, thế nên hôm nay ta mới đi theo dõi ông chủ Trình. Tất cả những gì ta nói đều là thật, ta không muốn chết." 

-------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC