Chương 38 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông chủ Chử? Chính là ông chủ xưởng rượu Chử gia Chử Lục?" Ông chủ Trình nổi giận đá bay cánh tay bị chặt đứt kia: "Vương gia, nên xử lý người này thế nào?"

"Nô tài tuyệt đối sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói từng gặp ông chủ Trình! Xin người tha cho nô tài." Nam nhân kia thấy Hoắc Lệnh Chi im lặng nhìn hắn liền cho rằng Hoắc Lệnh Chi ngầm thừa nhận sẽ tha cho mình liền lồm cồm bò dậy bỏ chạy.

"Chỉ có người chết mới khiến người ta yên tâm." Hoắc Lệnh Chi vung kiếm đi một vòng rồi lại thu về, động tác nước chảy mây trôi, sau đó một cái đầu lập tức lăn lộc cộc trên nền tuyết: "Bổn vương chưa từng nói giữ mạng ngươi lại."

"Quét dọn nơi này thật sạch sẽ." Hoắc Lệnh Chi ra lệnh rồi quay xe lăn rời đi.

Ông chủ Trình nhìn thoáng qua cái đầu mở to mắt trên mặt đất kia sau đó nhanh chóng bước đi đuổi kịp Hoắc Lệnh Chi giúp hắn đẩy xe lăn, đồng thời sai nô bộc đi quét dọn.

"Những người đó đáng tin?" Hoắc Lệnh Chi hỏi hắn.

"Vâng?" Ông chủ Trình sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng Hoắc Lệnh Chi đang hỏi về đám nô bộc hắn mang đến: "Đều là gia nô nhà thảo dân, khế ước bán thân đều nằm trong tay thảo dân, từ nhỏ đã cùng thảo dân đi buôn, đều rất trung thành, tin được."

"Vậy thì được, còn ba tên kia đưa đến quan phủ giao cho tri phủ, truyền lời bổn vương bọn họ trộm tiền nhà các ngươi, hắn sẽ biết nên làm thế nào." Hoắc Lệnh Chi ra lệnh.

Ông chủ Trình nghe ra điểm chính trong lời nói của vương gia, trọng điểm tức là nói tri phủ biết đây là chuyện vương gia giao. Quả nhiên vương gia rất lợi hại, ngay cả tri phủ cũng phải nghe lời vương gia.

Nhưng nếu vương gia lợi hại như vậy thì sao vương phi vẫn muốn hắn lừa người khác chuyện xưởng rượu chứ?

Chẳng lẽ vương phi muốn giấu người còn lợi hại hơn vương gia?

Nghĩ đến đây, ông chủ Trình không khỏi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc xương sống, hắn không nên nghĩ chuyện mình không nên nghĩ, nếu biết quá nhiều thì rất dễ chết.

Khi đến cổng lớn vương phủ, Hoắc Lệnh Chi nhìn những câu đối xuân dán trên cửa mới, nghĩ đến dáng vẻ khao khát khi Lạc Tử Ninh lên kế hoạch xây thành, nếu ai dám làm Lạc Tử Ninh mất đi sự khát khao kia, hắn nhất định sẽ khiến người nọ sống không bằng chết.

Hoắc Lệnh Chi: "Sau này làm việc lanh lợi chút, nếu bí mật xưởng rượu bị phát hiện thì ngươi biết kết cục của mình rồi đấy."

"Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết!" Ông chủ Trình nhanh chóng đẩy vương gia vào cửa rồi bỏ chạy, cứ giống như ở lại với vương gia thêm một khắc thôi cũng bị dày vò đến chết.

Sau khi bên kia dọn dẹp xong, Hoắc Lệnh Chi bảo Trần bá mở cửa.

Lạc Tử Ninh chờ không được vội vàng mở cửa lớn ra, cậu nhìn xung quanh một chút liền phát hiện ông chủ Trình đã đi rồi, trên đường một mảnh trắng xoá hệt như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.

"Xem ra hôm nay không phải ngày lành để ra cửa, về thôi." Hoắc Lệnh Chi quay xe lăn đi vào trong.

Lạc Tử Ninh bước nhanh đi tới phía sau hắn đẩy xe lăn, vội vàng hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Người kia là ai? Có phải chuyện xưởng rượu lộ rồi không?"

"Không lộ, người chết không thể nói bí mật." Hoắc Lệnh Chi sợ hình ảnh máu me kia dọa Lạc Tử Ninh sợ, cho nên vừa rồi trước khi giết người mới bảo Trần bá đưa Lạc Tử Ninh về. Chỉ là hắn không thể lừa Lạc Tử Ninh được, nếu không Lạc Tử Ninh sẽ lo lắng ăn ngủ không yên, làm việc cũng sẽ bận tâm mãi*.

(*gốc:束手束脚: có nghĩa là bận tâm nhiều chuyện.)

"Chết rồi?" Lạc Tử Ninh nhìn thanh kiếm bên hông Hoắc Lệnh Chi, chẳng lẽ là vương gia giết?

Vương gia giết người vì anh?

Hoắc Lệnh Chi ngẩng đầu nhìn phát hiện cảm xúc anh không tốt lắm, liền mở miệng hỏi anh: "Sao, cảm thấy bổn vương giết người thực đáng sợ, trách ta không nên tàn nhẫn như vậy?"

"Không phải." Lạc Tử Ninh thở dài rồi lắc đầu: "Lúc trước khi ta muốn mở xưởng rượu huynh từng ngăn cản ta, nói quá nổi bật sẽ bị hoàng thượng chú ý. Sau này chết thế nào cũng không biết, ta còn nói ta có biện pháp giải quyết mọi chuyện nhưng huynh nói suy nghĩ của ta quá ngây thơ, kết quả sự thật chứng minh ta quá ngây thơ. Suy nghĩ của ta cũng không thể chu toàn như vậy, suy cho cùng luôn có lỗ hổng trí mạng thế nhưng huynh còn phải thay ta lấp lỗ hổng này. Nếu không phải có huynh, ta sợ là đã bại lộ từ lâu rồi."

Hoắc Lệnh Chi: "Ngươi không cần phải nói bản thân như vậy, trên đời này không có ai là thập toàn thập mỹ, ngươi và ta cũng coi như là hợp tác lợi dụng sở trường của nhau. Vương phủ này không phải phủ của mình ngươi, tòa thành này cũng không phải là thành của mình ngươi, ngươi không cần đè nặng tất cả mọi chuyện lên người mình, ngươi có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói với ta, không cần sợ ta."

Quả thật lời đề nghị của Hoắc Lệnh Chi có sức hấp dẫn rất lớn với anh, tuy Hoắc Lệnh Chi tàn phế nhưng xét từ hai điểm trong kịch bản hạ độc tri phủ và giải quyết bí ẩn ngày hôm nay, hoàn toàn không cần nghi ngờ năng lực của Hoắc Lệnh Chi nữa.

Nếu thêm kế hoạch của anh trong kế hoạch Hoắc Lệnh Chi đúng là anh có thể càng yên tâm làm mọi chuyện phát triển thêm.

Hơn nữa sau này Hoắc Lệnh Chi sẽ đăng cơ xưng đế, Hoắc Lệnh Chi biết anh đang có ý định kinh doanh, cũng không nghi ngờ anh có tâm tư khác, thế là anh có thể vừa giữ được công việc làm ăn vừa giữ được tính mạng.

"Đúng là chuyện hợp tác mà huynh nói với ta rất có sức hấp dẫn nhưng sau này có thể tiếp tục để ta quản lý sổ sách không?" Lạc Tử Ninh hỏi hắn.

"Ngươi là vương phi, tất nhiên giao cho ngươi quản lý sổ sách." Hoắc Lệnh Chi nói.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Lạc Tử Ninh vui vẻ, trong lòng thầm vui sướng nhảy nhót: "Sau này phiền phu quân trợ giúp rồi."

Lúc này mấy đứa nhỏ cầm chổi chạy tới: "Báo cáo vương gia vương phi, đã quét sạch sân rồi ạ."

"Làm nhanh lắm, nhanh nhẹn làm xong rồi thì có thể đi chơi, mấy đứa đi tìm Trần Nhị bảo hắn lấy ít pháo cho mấy đứa. Cứ cầm mà chơi đi, có điều cẩn thận đừng đốt luôn phòng ở đấy." Lạc Tử Ninh nhìn mấy đứa nhỏ đang vui vẻ trong lòng có loại cảm giác người cha già mát ruột vì con ngoan.

"Ngươi không đi cùng đi?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Ta đâu phải tiểu hài tử, không quen làm mấy việc hồn nhiên như thế." Lạc Tử Ninh nói.

"Ngày thường nhìn ngươi hoạt bát vậy làm ta còn tưởng ngươi không chịu lớn." Hoắc Lệnh Chi trả lời.

"Hóa ra vương gia ngày ngày làm người nghiêm túc lại thích chơi mấy trò này, chúng ta là người lớn nên có hoạt động ăn tết của người lớn." Lạc Tử Ninh nói rồi đẩy hắn vào phòng.

"Cái gì mà hoạt động của người lớn?" Hoắc Lệnh Chi nhìn anh đẩy mình về phòng, hàng lông mày nhăn lại, hoạt động của người lớn theo như lời Lạc Tử Ninh nói chắc không phải là loại chuyện đó chứ? Hiện tại với tình trạng cơ thể hắn sợ là khó hoàn thành những động tác đó, trừ khi để Lạc Tử Ninh ngồi trên người mình nhưng thực sự Hoắc Lệnh Chi vẫn giữ suy nghĩ truyền thống ở phương diện đó, hắn hy vọng người chiếm quyền chủ đạo là mình.

"Ban ngày ban mặt, suy nghĩ của ngươi không tránh khỏi..." Hoắc Lệnh Chi còn chưa nói xong, liền thấy Lạc Tử Ninh lấy ra hai bộ bài từ trong rương.

"Ban ngày chơi bài thì có làm sao đâu? Chẳng lẽ vương gia ghét người cờ bạc nhất hả? Chúng ta không chơi cược tiền, chỉ chơi cho vui thôi." Lạc Tử Ninh nói rồi mở bộ bài poker cho hắn xem: "Chắc chắn trước kia vương gia chưa từng chơi nhỉ, ta có thể dạy huynh, bảo đảm huynh chơi một lần liền nghiện. Có điều chỉ có hai người chúng ta chơi thì chán quá, tý nữa ta gọi Trần Nhị và Triệu Tiểu Ngư tới, chúng ta chơi tiến lên."

"Tiến lên?" Hoắc Lệnh Chi nhíu mày, nghe không hiểu ý anh, hắn càng nhìn càng không hiểu mấy lá bài này.

"Đây là tên của một loại trò chơi, để ta gọi hai người bọn họ tới rồi thống nhất giải thích với mọi người luôn." Lâu rồi Lạc Tử Ninh không đánh bài, giờ lại sắp ăn tết, anh gấp không chờ nổi chạy đi gọi hai người kia tới đánh bài.

Triệu Tiểu Ngư vừa chuẩn bị đồ ăn xong, mới đặt đồ ăn xuống liền nghe Lạc Tử Ninh gọi nàng qua đó chơi, nàng chỉ có thể từ chối một cách khéo léo.

Trần Nhị đang giúp chẻ củi nhóm lửa, Lạc Tử Ninh thấy bọn họ bận rộn chỉ dặn dò chứ không tiện gọi bọn họ đi chơi bây giờ được: "Cơm nước xong xuôi, mọi người cùng qua chơi đi. Tối nay ăn lẩu là được rồi, làm thêm ít sủi cảo chứ đừng làm món phức tạp quá, tự làm khổ mình thôi."

"Vâng." Triệu Tiểu Ngư cười đáp ứng.

Lạc Tử Ninh không về phòng luôn mà lấy dao cắt thịt cắt thịt cừu thành từng cuốn để tối bỏ vào lẩu.

Triệu Tiểu Ngư thường thường tò mò nhìn Lạc Tử Ninh: "Vương phi, dao này là dao nhà người ạ?"

"Đây là dao chuyên dùng để cắt thịt dê cuốn." Lạc Tử Ninh nói.

Thế giới này không có thịt dê cuốn, ngày thường ăn thịt dê cũng toàn cắt miếng giống cắt xào rau, như vậy với Lạc Tử Ninh mà nói không có chút hương vị nào cả.

Trần Nhị cũng tò mò nhìn con dao kia: "Vương phi, không phải trước kia người cũng là nhân sĩ kinh thành à. Còn chưa ăn lẩu thịt cừu bên kia vậy người học phương pháp cuốn thịt dê và con dao này từ đâu?"

La Tử Ninh hơi khựng, nghĩ lại kinh thành của thế giới này khác với thủ đô của thế giới mà anh từng sống, nơi đó nằm ở một nơi không có mùa đông, nơi đây thì không có tủ lạnh cũng không có đá nên tất nhiên không có dao chuyên môn cắt thit cừu đông lạnh.

"Ta đọc được. Trong sách gì chẳng có, sau này các ngươi cũng nên đọc sách nhiều chút, có thể giúp các ngươi thông thái hơn." Lạc Tử Ninh hỏi Trần Nhị: "Trước kia kêu các ngươi tự học, học đến đâu rồi?"

Lúc trước Trần Nhị nói sẽ viết chữ, thế là cũng tự tập viết một chút nhưng vốn không đủ dùng cho nên Lạc Tử Ninh liền chủ động dạy hắn ta thêm mấy chữ.

"Luôn chăm chỉ luyện tập, người yên tâm đi, vương phi tự mình dạy ta sao ta sao có thể lười biếng được." Trần Nhị ân cần cười nói.

Vẻ mặt Triệu Tiểu Ngư vô cùng hâm mộ, nàng cũng muốn đọc sách viết chữ mà chỉ là chỗ bọn họ vô cùng lạc hậu, nữ hài tử không được học viết chữ. Cho dù nàng muốn học, nàng cũng cảm thấy vương phi sẽ không dạy nàng, nói không chừng còn cảm thấy suy nghĩ của nàng thực buồn cười, vẫn là đừng nói ra kẻo tự khiến mình ngại.

Ai biết Lạc Tử Ninh lại mở miệng hỏi nàng trước "Tiểu Ngư thì sao? Ngươi học được mấy chữ?"

"A?" Triệu Tiểu Ngư trừng lớn hai mắt chỉ chỉ mình: "Sao ta biết chữ được ạ."

"Không biết chữ sao được, sau này ta còn muốn giao nhiệm vụ quan trọng cho ngươi." Lạc Tử Ninh suy nghĩ: "Có phải Tiểu Hồng Tiểu Thúy cũng không biết chữ không, cả mấy đứa nhỏ kia nữa? Để sang năm mời thầy dạy học đến dạy chữ cho các ngươi."

"Ở đây không có thầy dạy học, lâu nay hoàn toàn không có." Lòng Triệu Tiểu Ngư thầm nói ngay cả người có thể ăn cơm no còn ít chứ nói gì người đọc sách.

"Vậy mời từ bên ngoài, phải mời thật nhiều người." Nếu Lạc Tử Ninh muốn phát triển kinh thành thì ắt không thể thiếu giáo dục.

Trần Nhị nghe được có người cùng mình học chữ liền vô cùng vui vẻ, cuối cùng không cần một mình mình chịu khổ nữa: "Vâng, qua năm ta lập tức đi mời, người nói mời bao nhiêu liền mời bấy nhiêu."

"Ta cũng có thể học chữ sao!" Triệu Tiểu Ngư vui tới mức gương mặt nhỏ đỏ bừng.

Trần Nhị khổ đại cừu thâm* nói: "Cô không biết học chữ khổ cỡ nào đâu, nếu không phải vương phi tự mình dạy ta, ta đã không học nổi rồi. Ngày tháng đau khổ sắp tới mà cô còn đứng đó cười ngây ngô nữa."

(*苦大仇深: mô tả sự đau khổ bị bóc lột và áp bức, và có lòng căm thù lớn.)

Triệu Tiểu Ngư hừ một tiếng: "Ngươi thì biết gì, ngươi trời sinh đã có có hội đọc sách chứ không giống chúng ta, từ nhỏ bị ngăn cản mắng nhiếc không cho đọc sách biết chữ, có thể có cơ hội đọc sách cho dù khổ ta cũng vui."

Hai người bọn họ lại chuyện đọc sách này mà thảo luận, đấu võ mồm cả buổi. Lạc Tử Ninh đứng bên cạnh nghe, anh có cảm giác người một nhà cùng nhau làm cơm tất niên, thứ cảm giác này làm anh tìm được cảm xúc lâu rồi không thấy.

Đến giờ ăn cơm trưa, Lạc Tử Ninh đề nghị mọi người ngồi ăn cùng bàn luôn, nhóm trẻ em còn nhỏ nên phải cho ngồi một bàn thấp, anh còn gọi luôn cả nhà thợ thủ công già tới ăn cùng.

Khung cảnh này vô cùng náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, còn uống rượu nữa, bọn họ ăn bữa cơm này tận hai canh giờ.

Sau khi cơm nước xong xuôi Lạc Tử Ninh liền kéo Trần Nhị và Triệu Tiểu Ngư đi đánh bài.

Anh vốn muốn chơi tiến lên, kết quả là khi kiểm tra nhân số thì có bốn người, vừa rồi lúc anh tính nhân số quên tính cả mình...

Anh gõ gõ đầu mình: "Đầu năm ngốc là ngốc một năm mất, sớm biết vậy lấy mạt chược ra chơi mạt chược cho rồi."

"Hai người một nhóm, ta và Tiểu Ngư một nhóm, Trần Nhị và vương gia." Lạc Tử Ninh phân nhóm xong thấy hình như vương gia không vừa lòng lắm, anh liền giải thích: "Nếu để hai người cho bọn họ một nhóm chắc chắn hai người bọn họ sẽ do dự, không dám đánh thắng chúng ta đâu."

"Chỉ bằng bọn họ?" Hoắc Lệnh Chi cảm giác như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười.

"Đánh bài không giống đánh giặc, lỡ đâu bọn họ đều rất giỏi thì sao." Lạc Tử Ninh mở bài ra giải thích mỗi một lá bài với bọn họ: "Cái này là A, này là 2 đến 10, cái này là J Q K có thể hiểu là 11/12/13."

Lạc Tử Ninh nói với bọn họ thứ tự các lá bài và cả quy tắc, sau đó liền bắt đầu chơi.

Anh vốn tưởng rằng mọi người ít nhất cũng phải chơi thêm vài ván nữa mới hiểu, ai biết Hoắc Lệnh Chi sẽ thắng ngay từ ván đầu tiên.

Lạc Tử Ninh không dám tin nhìn Hoắc Lệnh Chi: "Trước kia huynh từng chơi hả?"

"Nhờ vào đầu óc, thông qua tính bài và nhìn biểu cảm trên gương mặt ngươi, phân tích nên chơi lá nào, không nên chơi lá nào. Nếu có một đồng đội xuất sắc, hẳn là bổn vương có thể giành chiến thắng nhanh hơn." Hoắc Lệnh Chi trước sau như một tự tin nói.

Trần Nhị nhìn đống bài dư trong tay, vẻ mặt hoang mang, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao vương gia chưa gì đã thắng rồi?

"Lúc nãy ngươi nói thua sẽ bị phạt, phạt gì vậy?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Chính là..." Lạc Tử Ninh không tình nguyện lấy giấy ra giao cho Hoắc Lệnh Chi: "Người thắng có thể dán giấy lên mặt người thua."

"Để ta xem dán ở đâu?" Hoắc Lệnh Chi dán giữa cằm anh một cái, khi hắn niết trên cằm anh có thể cảm nhận được trên cái cằm hơi nhọn có chút thịt mềm mềm, khi nhéo có cảm xúc rất tốt: "Để dán đầy mặt thì cần mấy cái?"

Lạc Tử Ninh tức đến mức nghiến răng: "Người mới thường may vậy mà,

cỡ huynh thì chỉ xem như quà tân thủ thôi, tiếp mấy ván nữa huynh không thắng được ta đâu."

"Bổn vương luôn luôn may mắn." Sau khi Hoắc Lệnh Chi nói xong hắn liền nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, có đôi khi hắn không may mắn lắm nhưng đến một nơi xa xôi và nghèo nàn như vậy lại có một người như Lạc Tử Ninh bầu bạn cũng coi như là một loại may mắn.

Mãi cho đến trời tối, Lạc Tử Ninh chưa dán được tờ nào lên mặt Hoắc Lệnh Chi mà trên mặt anh đã dán đầy giấy.

Lạc Tử Ninh bực bội ném mấy lá bài lên bàn: "Phu quân không biết nhường ta một ván à? Đừng áp ham muốn thắng thua của nam nhân lên vợ mình có được không?"

Hoắc Lệnh Chi nhíu mày hỏi anh: "Vợ là cái gì?"

Lạc Tử Ninh vỗ vỗ đầu mình, thua nhiều nên cũng hồ đồ rồi, sao mình lại nói mình là vợ Hoắc Lệnh Chi chứ!

"Huynh không cần biết vợ là gì, chuẩn bị tối ăn lẩu đi." Dường như Lạc Tử Ninh đang trốn tránh vấn đề này thế là anh đứng lên đi về phía cây ớt, anh chỉ mấy chậu ớt cay đỏ rực trên bàn: "Tối hái ớt cắt bỏ vào nước chấm chắc chắn vô cùng ngon luôn."

"Vương phi, ớt cay là cái gì? Ăn ngon không?" Trần Nhị tò mò hỏi.

Lạc Tử Ninh cắt một quả ớt ngửi ngửi thử, sau đó anh hưởng thụ nheo mắt lại.

Thật ra hai ngày trước ớt này đã đỏ rồi, để có cảm giác lễ nghi thế là anh gắng nhịn đến năm mới rồi ăn, bây giờ ngửi được mùi anh lại muốn chảy nước miếng.

"Trước kia ngươi từng ăn rồi?" Hoắc Lệnh Chi nhìn bộ dạng say mê kia liền hỏi anh.

"Đương nhiên là chưa từng ăn, có điều ngửi ngửi thử nhất định rất ngon." Lạc Tử Ninh cảm nhận được anh không thể nói dối trước mặt Hoắc Lệnh Chi. Đôi mắt người này quá thâm sâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra anh có đang nói dối hay không!

Chỉ là trước kia anh từng nói chưa ăn bao giờ, hiện tại nếu nói ăn rồi chắc chắn sẽ bị Hoắc Lệnh Chi vạch trần, để lấp liếm anh chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói dối.

"Vương phi, để ta thử độc giúp người nha, dù sao không thể tùy tiện ăn thứ này, dù có độc cũng là độc chết ta!" Trần Nhị nói xong liền lấy ớt trong tay Lạc Tử Ninh nhét vào miệng nhai nhai rồi nuốt.

Động tác của hắn làm Lạc Tử Ninh hoảng sợ, ăn sạch một quả ớt cựa gà như vậy thì đúng là dũng sĩ mà!

Quả nhiên Trần Nhị vừa nuốt ớt mặt lập tức đỏ bừng, hắn che cổ không ngừng ho khan, nước mũi nước mắt tùm lum: "Có, có độc! Nói cha ta, nhớ hoá vàng mã cho ta."

Triệu Tiểu Ngư cũng sợ hãi: "Ta đi gọi đại phu, ngươi cố chống đỡ chút."

"Uống nước, uống nước là được, mấy tên hồ thương nói thứ này có tính kích thích, uống nhiều nước là được." Lạc Tử Ninh nói xong liền lấy nước cho hắn.

Trần Nhị uống mấy cốc nước lớn mới cảm thấy mình đã có thể hô hấp, hít hà cả buổi, chân mềm nhũn hỏi: "Ta thật sự sẽ không chết sao? Ta còn chưa thú thê mà. Hu hu hu, có điều ta chỉ là gia nô. Cho dù có thích cô nương đó, người ta cũng thấy ta chướng mắt, ta cũng có khác gì đã chết đâu."

"Ngươi thích cô nương nhà ai rồi? Ai thế?" Lạc Tử Ninh hỏi hắn.

Trần Nhị thấy ba người sáu con mắt đều nhìn mình, hắn còn đang hít hà thế là khóc lớn hơn nữa: "Ta sắp chết rồi mà các ngươi còn tò mò ta thích ai, đồ không có nhân tính."

Lạc Tử Ninh nhịn không được cười thành tiếng, anh vỗ vai Trần Nhị: "Yên tâm, thật sự không chết được, có điều ngươi có thể bị chính mình hù chết được đó."

"Thật vậy chăng?" Trần Nhị tiếp tục hít hà.

---------------------------------------------

Về cái xưng hô, mình xem Chân Hoàn Truyện thấy vẫn xưng ta - cô bình thường nên mình quyết định xài luôn. Mọi người có muốn đổi xưng hô Lạc Tử Ninh với Triệu Tiểu Ngư luôn không?:v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net