Chương 38 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật mà, không tin ta ăn cho ngươi xem." Lạc Tử Ninh nói xong liền hái một trái ớt cay xuống dưới rồi chuẩn bị cắn một miếng cho Trần Nhị xem, kết quả Hoắc Lệnh Chi tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay anh không cho anh thử.

"Thật sự không sao đâu." Lạc Tử Ninh muốn rút tay về nhưng lại bị Hoắc Lệnh Chi nắm chặt như sợ anh sẽ chết.

"Được rồi, chúng ta chờ một lát xem thế nào." Lạc Tử Ninh nói rồi cầm viên đường đưa cho Trần Nhị: "Ngươi ăn viên đường này đi, ăn viên đường này rồi có thể xem lại xem có chết không."

"Vương phi, người lấy thứ xinh đẹp này ở đâu vậy?" Trần Nhị nhận viên đường kia nhìn nhìn, nó tròn tròn như viên đá quý, trên đường con còn mang màu đỏ pha xanh lục, xinh đẹp hệt như đá quý.

Tuy ở tòa thành này có bán đường nhưng không đẹp như vậy.

"Mang ở nhà đến." Đường này Lạc Tử Ninh lấy từ siêu thị, đây là loại đường bán lẻ bình thường nhất, chỉ cần mấy đồng là mua được một cân. Vốn định tối chia cho mấy đứa nhỏ nhưng bây giờ nghĩ lại, Trần Nhị mới mười sáu mười bảy tuổi, ở hiện đại cũng coi như trẻ vị thành niên, ăn tết cũng nên ăn đường.

Trần Nhị không nỡ ăn nhưng nghĩ lại mình có khả năng sẽ chết thế là ăn luôn: "Trước khi chết có thể ăn thứ đường xinh đẹp như thế, đời này ta sống vậy cũng đáng."

"Đừng nói lời không may vậy, đợi đến sau này ngươi làm xưởng trưởng lò gạch, lò gạch có hiệu quả và lợi ích tốt, ta liền bỏ nô tịch cho ngươi." Lạc Tử Ninh nói rồi dừng một chút sợ Hoắc Lệnh Chi cảm thấy anh đang tự làm chủ, nhanh chóng quay đầu nhìn Hoắc Lệnh Chi thấy Hoắc Lệnh Chi gật đầu, anh mới yên tâm tiếp tục nói: "Sau khi ngươi bỏ nô tịch rồi muốn cưới ai, ta tự mình đặt sính lễ cho ngươi, thế nào?"

"Thật ạ?" Bây giờ Trần Nhị không muốn ch·ết, muốn sống để tiếp tục bước đi, muốn làm tốt chuyện lò gạch, muốn cưới cô nương mình thích.

Hắn ta vội vàng nhét đường đường vào miệng, vị ngọt của đường dần đẩy lui vị cay trong miệng, trong đầu hắn ta tưởng tượng ra gương mặt cô nương hắn ta thích, còn có ngày tháng tương lai đáng để cố gắng vươn lên.

Mấy người bọn họ chờ hắn ta ăn viên đường này xong, quả nhiên không có việc gì.

"Ta đã nói không có độc rồi, có thể ăn." Lạc Tử Ninh nói xong cũng muốn cắn một miếng ớt cho đỡ ghiền, chỉ là Hoắc Lệnh Chi vẫn nắm chặt tay anh không cho anh ăn.

"Vương phi, người đừng ăn vẫn hơn, thứ kia ăn vào đau quá, đầu lưỡi như bị lửa nóng đốt vậy, vô cùng khó chịu. Còn rơi nước mắt, ho khan, dù sao không thoải mái chút nào." Trần Nhị lo lắng nói.

"Thì ta thích hương vị này mà." Lạc Tử Ninh biết cay là cảm giác đau nhưng vẫn rất thích ăn.

"A? Vương phi người thích đau ạ?" Trần Nhị cảm thấy vương phi biến thái quá.

Hoắc Lệnh Chi cũng ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Ninh, tò mò đánh giá.

"Các ngươi đừng nói ta như một tên biến thái nữa!" Lạc Tử Ninh tức giận quay cắt hết ớt cay: "Cái này xắt nhỏ làm gia vị thật sự rất ngon, tin vào trực giác của ta!"

Tối đó, mọi người thấy vương phi cầm một bát nước chấm đỏ rực, mặc kệ anh giới thiệu với mọi người thế nào, cũng không ai ăn một miếng. Hơn nữa Vương gia còn vẻ mặt lo lắng nhìn anh, dáng vẻ rất muốn ném chén nước chấm này đi.

Sau đó bọn họ liền thấy vương phi vừa nói ngon vừa hít hà, miệng cũng sắp sưng rồi.

Mấy hạ nhân nhỏ giọng nghị luận: "Nghe nói vương phi* thích cảm giác đau đớn."

(*Raw là 听说王爷喜欢疼痛的感觉。(Nghe nói vương gia thích cảm giác đau đớn) mà mình nghĩ tác giả nhầm nên đổi nha.)

"Nghe nói vương phi thích bị vương gia đánh, vương gia không đánh là vương phi không vui."

"Nghe nói..."

"Dừng!" Lạc Tử Ninh nghe được toàn bộ, bị chọc cho rất giận: "Hiện tại ta ra lệnh các ngươi mỗi người phải ăn một chút."

Anh nói xong liền bỏ một chút vào bát của mọi người để làm nước chấm hơi cay, cũng làm một bát cho Hoắc Lệnh Chi.

"Tối nay đừng ai mơ thoát được." Lạc Tử Ninh hung dữ nhìn bọn họ.

Trần Nhị vừa rồi bị cay dọa sợ, không dám động đũa, Trần Đại lại thấy chết không sờn gắp một miếng thịt nhúng vào nước chấm, nghĩ đến lát nữa lưỡi đau đến mức nào, gì cũng không nói! Cũng không thể hiện ra ngoài! Nhất định phải để lại mặt mũi cho vương phi!

Hắn ta nhắm mắt lại đút thịt vào miệng, gắng sức cắn nuốt vài cái, mắt hắn ta sáng rực lên: "Ngon quá."

Vị cay này không giống hành tỏi, rau răm, rượu trắng mà là một loại cay khác, rất thơm... Không thể hình dung rõ nhưng dù sao cũng rất ngon.

Hắn ta không nhịn được lại ăn thêm một miếng nữa: "Thật sự rất ngon, mọi người nếm thử đi."

Trần bá thầm nghĩ kỹ thuật diễn của đại nhi tử nhà mình tốt lên từ khi nào vậy? Chẳng lẽ là vì khoảng thời gian trước được vương phi khen tay nghề thợ mộc vài lần cho nên cũng thành chó săn của vương phi?

Ông không tin nhưng lời vương phi nói là mệnh lệnh, ông chỉ có thể chấm sơ một miếng đậu hũ non rồi do dự cho vào trong miệng, mới ngậm thôi hai mắt ông đã sáng ngời, trừng lớn hai mắt cúi đầu nhìn miếng đậu hũ bị cắn một nửa.

Đậu hũ dính một chút ớt cay, hương vị hoàn toàn khác lúc trước, thật sự rất ngon.

Triệu Tiểu Ngư nhìn phản ứng của bọn họ, lòng thầm nói mọi người đều giỏi diễn thật, lúc chiều chính mắt nàng thấy phản ứng của Trần Nhị sau khi ăn ớt, nàng sợ mình cũng biến thành như vậy liền gắp một miếng cải trắng chấm một chút nước chấm ớt đưa vào miệng, tuy rằng chỉ chấm một chút nhưng hương vị thật sự rất khác!

Những người trên bàn cơm thay đổi khá nhanh từ không dám ăn đến vội vã ăn ngon lành.

"Sao, vương gia có muốn thử không?" Lạc Tử Ninh đích thân gắp một miếng đậu hũ thổi thổi giúp hắn chấm gia vị rồi đưa lên miệng hắn.

Hoắc Lệnh Chi không ngờ anh lại tự tay đút mình nên có chút khó xử, nếu là người khác nhất định sẽ bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm rồi quỳ xuống nhưng chỉ có Lạc Tử Ninh, hắn không thể nhẫn tâm trừng mắt, mà hơi cúi đầu xuống cố gắng cắn một miếng.

"Thế nào thế nào?" Lạc Tử Ninh chờ mong hỏi hắn.

Lạc Tử Ninh cách hắn rất gần, dưới ánh đèn ánh mắt anh sáng ngời, Hoắc Lệnh Chi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang ùa về phía mình, hắn vô thức ngả người ra sau: "Rất, rất đặc biệt."

"Đặc biệt nhỉ, ta biết nó rất ngon, trực giác của ta rất chính xác, vì vậy lần đó ta đã mua mấy loại hạt giống chỗ Hồ thương đó, qua năm ta sẽ gieo trồng." Lạc Tử Ninh giơ tay chỉ về hướng hậu hoa viên: "Phu quân, năm sau ta muốn trồng rau trong hoa viên, không trồng hoa nữa được không?"

"Được." Hoắc Lệnh Chi lại lui về phía sau, không biết vì sao rất liều lần hắn luôn cảm thấy cơ thể Lạc Tử Ninh sẽ phát sáng, đó là ánh sáng thánh khiết vô tận nhưng hắn là một người đã nhuốm chàm, trên tay dính đầy máu người vô cùng dơ bẩn. Hắn thường xuyên bị ánh sáng trên người Lạc Tử Ninh đâm phải, cũng cảm thấy mình sẽ kéo Lạc Tử Ninh xuống địa ngục, hắn không muốn làm như vậy.

...

Chử Lục đợi ở nhà từ ngày ba mươi đêm giao thừa đến ngày mùng mười năm mới, trong mười ngày này bọn họ đã sớm trở lại.

Kế hoạch của hắn ta là ăn cắp bí phương của đối phương, nếu không trộm được thì sẽ mua mười vò rượu, hắn ta muốn xem thử liệu hắn ta có thể nghiên cứu ra bí phương loại rượu này không.

Trước khi ông chủ Lý bán đấu giá, một vò rượu khoảng năm trăm lượng bạc, hắn ta sẽ đưa cho những người đó hai ngàn lượng bạc, đồng thời bảo bọn họ mua mười vò rượu của ông chủ Trình với giá hai trăm lượng một vò.

Ngoài việc mua rượu và trộm bí phương, hắn ta còn giao bọn họ một nhiệm vụ khác đó là điều tra xem xưởng rượu của ông chủ Trình lớn thế nào và có thể sản xuất bao nhiêu rượu mỗi năm.

Nhưng thấy sắp tới ngày mười lăm tháng giêng âm lịch mà không thấy bóng dáng mấy người này đâu, cho nên chắc không phải đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nào đó rồi chứ.

Hắn ta lòng nóng như lửa đốt chờ một thời gian, hắn ta tự hỏi có phải mấy người này gặp cướp trên đường không.

Con đường đó thường xuyên có thổ phỉ lui tới nhưng bọn cướp cũng phải nghỉ ngơi trong dịp năm mới, bởi vậy hắn mới cố ý chọn thời điểm năm mới, sao có thể xảy ra tai nạn ngoài ý muốn được?

Chử Lục thật sự ngồi không yên, đến ngày mười lăm tháng giêng hắn ta vội vàng dẫn người đi tìm những người đó.

Bọn họ sẽ mất vài ngày để đến đó, dọc theo đường đi không gặp bất kỳ tên cướp nào chứ đừng nói đến bất kỳ dấu vết đánh nhau.

Sau khi hắn ta vào thành không trực tiếp đi đến chỗ ông chủ Trình, dù sao hắn ta cũng căn dặn những người đó giả dạng là người ông chủ Lý phái tới, nếu hắn ta xông tới chắc chắn thân phận hắn ta sẽ bị vạch trần.

Đầu tiên hắn ta sẽ đi tìm em vợ tri phủ Lâm Hắc Hổ.

Hai người bọn họ đã kết bái huynh đệ, cứ hỏi Lâm Hắc Hổ tình hình gã chắc chắn biết.

Hắn đến cửa với danh nghĩa đến thăm Lâm Hắc Hổ, mang theo rất nhiều quà và rượu.

Lâm Hắc Hổ ngày thường luôn ức hiếp bá tánh nhưng lại rất có nghĩa khí với vị đại ca kết bái Chử Lục này.

Hắn rất vui mừng khi thấy Chử Lục đến chỗ mình, lập tức sai người chiêu đãi hắn ta rượu và đồ ăn ngon, đồng thời cũng gọi mấy kỹ nữ từ lầu xanh gã mở tới xướng vài khúc nhạc.

Chử Lục nghe thấy gã gọi người lấy rượu ngon liền cười nói: "Vì đệ có rượu ngon nên ta không lấy rượu ta mang tới ra làm đệ chê cười."

"Huynh nói vậy là thế nào, ai mà không biết đại ca mở xưởng rượu. Lần trước huynh tặng cho đệ vò rượu ngon này, đệ chưa nỡ uống đâu." Sau khi Lâm Hắc Hổ nói xong liền sai người rót rượu cho bọn họ.

Chử Lục thấy thật sự là rượu do xưởng rượu mình làm, hắn ta nghi ngờ hỏi: "Ta nghe nói ở đây có ông chủ Trình mở xưởng rượu, rượu đó trong như nước lại còn rất thơm, thật sự giống như tên gọi của nó, rượu Quỳnh Tương."

"Cái gì nghèo coi trọng*? Đệ chưa từng nghe." Sau khi Lâm Hắc Hổ nghe lời miêu tả của hắn ta, gã nhìn rượu trong chén cảm thấy rượu trong chén không ngon lắm: "Đúng là đệ có nghe cái tên họ Trình kia sẽ mở xưởng rượu nhưng hắn ta chưa xây dựng xưởng rượu thì sao đệ có thể uống rượu đó?"

(*rượu QT có phát âm 琼浆酒 qióngjiāng jiǔ. Cha kia nghe ra cái này 穷讲究 qióng jiǎngjiù, có thể do ông kia phát âm mất thanh điệu hoặc nói nhanh nên ông này nghe k kịp. Cũng có thể do ổng ít học=)))

"Còn chưa mở?" Chử Lục hỏi gã: "Nếu chưa mở thì ủ nên loại rượu này ở đâu?"

"Thật đấy, không lừa huynh đâu, nền móng xưởng rượu còn chưa xây." Lâm Hắc Hổ nói.

"Ta đã uống nó." Chử Lục kể lại câu chuyện trước đó khiến Lâm Hắc Hổ kinh ngạc không ngậm được miệng: "Huynh đã uống rồi nhưng đệ còn chưa uống? Cái tên họ Trình này còn muốn buôn bán đây sao? Để đệ tìm hắn ta hỏi chút."

"Khoan đã, ta có chuyện muốn nói với đệ." Chử Lục nói cho Lâm Hắc Hổ biết kế hoạch của mình, bởi vì hai người bọn họ đều có chung tam quan, cùng là người xấu nên Lâm Hắc Hổ không cảm thấy có gì không đúng. Sau khi gã nghe lời Chử Lục nói, gã rất hiểu ý của Chử Lục.

"Lần trước đệ từng nghe tỷ phu nói muốn đoạt lấy bí phương của họ Trình kia rồi tự mình mở xưởng nhưng huynh ấy nói họ Trình biết nịnh bợ vương gia, nghe nói miếng đất kia cũng do vương gia ban cho. Cho nên chúng ta không tiện ra tay." Lâm Hắc Hổ đột nhiên nhớ tới chuyện này: "Mà cái tên vương gia kia là thứ chó má gì, vừa thấy là biết bị đày đi, vậy tại sao chúng ta phải sợ hắn?"

"Vương gia?" Chử Lục không ngờ ở đây còn chuyện của vương gia, hắn ta có chút sợ.

"Không có việc gì, tên vương gia chó má kia chỉ là đồ tàn phế, vừa đến bên này liền tiếp kiến tỷ phu đệ, còn mang theo nam tức phụ đang bất mãn, hắn như vậy đệ tát một cái là chết tươi." Từ khi Lâm Hắc Hổ có tỷ phu là tri phủ gã liền cao cao tự đại cứ như cả tòa thành đều là của gã. Gã chính là hoàng đế của nơi này, muốn trị ai thì trị, cho dù là vương gia gã cũng không bỏ ở trong mắt.

"Lão đệ ngươi đừng nói bừa, dù sao đó cũng là vương gia." Chử Lục lo lắng nói.

"Vương gia chó má chỉ có cái danh vương gia thôi, lúc hắn tới còn mang theo mấy hạ nhân, nha hoàn kia xấu đến mức cho đệ làm người rửa chân đệ còn ghê tởm ghét bỏ. Hơn nữa hành lý trên xe ngựa hắn nhìn cũng rách nát, đệ nghe tỷ phu nói hoàng thượng hận không thể giết hắn nhưng hoàng thượng sợ giết hắn sẽ bị đám người đọc sách nghị luận, thanh danh không tốt, cho nên mới đày đến bên này chịu khổ, thế thì đệ cần gì sợ hắn?" Lâm Hắc Hổ nói rồi giơ tay gọi vài người tới : "Các ngươi đi hỏi một chút, mấy người đại ca ta phái tới bị họ Trình kia đưa đi đâu rồi."

"Hai ta ăn uống trước đã, chờ bọn họ về rồi nói tiếp." Lâm Hắc Hổ lệnh hai người xướng khúc đừng hát nữa, lại đây hầu hạ bọn họ.

Chử Lục nghe Lâm Hắc Hổ nói vậy cũng không còn lo lắng: "Sớm biết vậy ta không gọi người của mình tới mà trực tiếp nhờ lão đệ hỗ trợ thì tốt rồi, đến lúc đó tiền lời cùng nhau chia."

"Hai ta là huynh đệ mà nói tiền làm gì, chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau. Của huynh là của đệ, của đệ là của huynh. Nào, uống rượu." Lâm Hắc Hổ cụng bát rượu với hắn ta, sau đó thống khoái uống môt ngụm lớn.

Mãi đến trời tối, thuộc hạ Lâm Hắc Hổ mới quay về: "Mấy ngày hôm trước đúng thật có bốn người tới nhà ông chủ Trình chỉ là ngày hôm sau ông chủ Trình liền cáo trạng ba người với tri phủ, nói ba người kia là đạo tặc, tri phủ đã giam giữ ba người kia rồi."

"Tỷ phu ta giam người? Ba người kia có nói với tỷ phu ta bọn họ là ai không?" Lâm Hắc Hổ hỏi.

"Chuyện này thì không biết được, tri phủ nhốt bọn họ lại, mấy ngày nay nghiêm hình tra tấn cũng không cho ăn cơm, người đều đã chết trong nhà lao." Người nọ nơm nớp lo sợ nói.

"Đã chết?" Lâm Hắc Hổ cau mày đập bàn: "Rốt cuộc họ Trình đưa cho tỷ phu bao nhiêu tiền? Khiến tỷ phu giết hết mấy người kia? Hơn nữa bốn người mà sao chỉ giam ba người?"

Thuộc hạ Lâm Hắc Hổ nói: "Nghe nói khi ông chủ Trình phát hiện kia bốn người trộm cướp, thời điểm bắt bọn họ một tên ngã chết lúc chạy trốn."

Chử Lục không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, sao ông chủ Trình phát hiện được: "Lão đệ, đệ đừng kích động, dựa theo tình huống hiện tại mà nói, Tri phủ đại nhân đã nhận đồ tốt từ họ Trình. Ta nên đi thôi, lỡ bắt luôn cả ta, dù sao cũng là ta chỉ thị bọn chúng."

"Huynh ấy không thể bắt huynh đâu, huynh cũng không phải người ở đây. Đừng lo." Lâm Hắc Hồ vỗ bàn: "Bây giờ đệ sẽ tìm anh rể, tỷ phu nhờ huynh ấy hỏi bí phương từ tên họ Trình. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau làm rượu, huynh có kinh nghiệm làm rượu, đệ có quan hệ, chúng ta hãy hợp tác cho tình huống đôi bên cùng có lợi."

"Kiếm được lời nhất định ta sẽ chia đôi với lão đệ." Chử Lục vừa nói vừa hưng phấn lấy một tấm ngân phiếu năm ngàn lượng và một tấm ngân phiếu mười vạn lượng trong tay áo ra: "Cái này là cho tri phủ đại nhân, cái này cho đệ, chuyện này làm phiền đệ rồi."

"Huynh là đại ca ta nói cái gì mà làm phiền hay không làm phiền." Lâm Hắc Hổ lấy ngân phiếu cất vào tay áo mình: "Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho đệ."

Lâm Hắc Hổ mang theo một người đầy mùi rượu đi tìm tri phủ, đưa ngân phiếu cho tri phủ rồi kể hết mọi chuyện lại bị tri phủ cho một bạt tai.

"Sao ta lại có một muội phu không biết xem xét như ngươi chứ? Lấy chỉ có một vạn lượng ít ỏi, ngươi biết sau này chúng ta riêng thu thuế thôi có thể ăn bao nhiêu tiền không? Một năm ba lăm vạn cũng là chuyện bình thường." Tri phủ từng uống loại rượu kia nên tuyệt đối tin tưởng.

"Ba lăm vạn một năm? Còn chỉ là tiền thuế, vậy họ Trình kia kiếm được bao nhiêu chứ?" Lâm Hắc Hổ không cảm thấy chỗ bị đánh đau chút nào, thò mặt lại gần nói với tỷ phu: "Chúng ta lấy bí phương của hắn sau đó tự mình làm, nếu huynh cảm thấy sợ vị đại ca kia của ta ăn nhiều hơn thì cứ để huynh ấy chuyển tới đây, điều hành xưởng rượu của nhà chúng ta thôi. Huynh ấy có kỹ năng, tiền lời mỗi người một nửa, tiền chúng ta kiếm được hàng trăm ngàn một năm cũng không thành vấn đề."

"Không được." Nếu tri phủ không trúng độc thật sự đã dao động rồi, nhưng có được chút tiền liền mất toi cái mạng thì bằng không kiếm.

"Sao lại không được, là vì vương gia sao? Huynh sợ hắn như vậy?" Lâm Hắc Hổ thầm nói sao tỷ phu lại kinh sợ quá vậy?

"Đó là vương gia, sau này đừng trêu chọc hắn." Tri phủ không dám nói chuyện trúng độc sợ vương gia biết không cho gã ta thuốc giải.

"Sao không thể trêu chọc? Hắn chỉ là một tên tàn phế, cho dù chúng ta có giết hắn thì đây là đất của chúng ta, tạo ra một cái chết ngoài ý muốn còn không phải quá dễ sao?" Lâm Hắc Hổ nói.

"Ngươi đừng xằng bậy! Ngươi nhanh chóng quay về thành thành thật thật ở yên trong nhà cho ta, không được làm chuyện xằng bậy nếu không ta cũng không cứu được ngươi, còn có cái tên gì mà nghĩa huynh của ngươi, nhanh chóng đuổi đi mà làm người." Tri phủ thầm nói vương gia mà chết thì hắn còn có thể sống sao?

Thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, Chử Lục và Lâm Hắc Hổ có quan hệ, Lâm Hắc Hổ lại là em vợ gã ta, lỡ như vương gia cho rằng bọn họ có quan hệ vương gia vừa giận liền giết gã ta là xong luôn.

Vẻ mặt Lâm Hắc Hổ không vui rời khỏi phủ tri phủ, lòng thầm nói sao tỷ phu nhát gan vậy, huynh không cho ta đi, ta càng muốn đi gặp cái tên vương gia kia. Đến lúc đó ta thật sự giết luôn người, còn không phải tỷ phu vội vàng đến nịnh bợ ta.

...

Trong khoảng thời gian này, La Tử Ninh toàn bị tiếng nước chảy làm cho bừng tỉnh, lúc đầu anh còn tưởng trời mưa, đẩy cửa ra nhìn lên thì thấy bầu trời quang đãng nhưng trên mái hiên lại có vài tảng băng trong vắt, đó là những tảng băng do tuyết đọng đang dần tan chảy chảy xuống.

Anh giơ tay bẻ một cái: "Mùa xuân thật sự tới rồi."

Anh quay người hỏi Hoắc Lệnh Chi: "Vương gia có muốn chúng ta ra ngoài đi dạo một chút không, ta dẫn huynh đi xem lò gạch và xưởng rượu của chúng ta."

"Không phải chưa khởi công à?" Hoắc Lệnh Chi đẩy xe lăn tới cửa thấy tiểu vương phi của hắn đang nghịch nhũ băng, y hệt một đứa nhỏ nghịch ngợm.

"Thì chưa khởi công mới đưa huynh đi xem, trước nhìn xem dáng vẻ tồi tàn hiện tại." Lạc Tử Ninh ném nhũ băng trong tay ra xa, chà xát hai bàn tay đông lạnh đỏ ửng: "Chứng kiến quá trình từ không đến có nhất định rất thú vị."

---------------------------------------------------------------

À sẵn nói luôn, mấy bạn đọc bên truyenHd, fullhd hay bọn phò trôi nổi mà qua nhà mình giục chương mình cắn á=)))))). Mình cụt hứng thì mình drop luôn, mấy bạn quá lắm rồi ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net