Tam Thiếu Gia Của Triệu Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trình phu nhân."

"Tôn Mai, tiểu bảo bối của ta."

Sau khi rời khỏi nơi bí mật kia, điều đầu tiên Tôn Mai muốn làm là đi gặp Trình phu nhân nên liền kéo Ngôn Đình Đình theo chung. Đàm Mỹ Kiều trông có vẻ rất vui khi thấy cô, vô cùng niềm nở chào đón.

"Trình phu nhân à, con nào phải con nít nữa đâu mà cứ "tiểu bảo bối" mãi thế. Người làm thế con không lớn nổi đâu!" Tôn Mai bày trò phồng mang trợn má, vẻ phụng phịu lại mang nét tinh nghịch khiến Trình phu nhân không khỏi bật cười, trêu.

"Cái con bé này, lớn gì mà lớn! Trong mắt ta con vẫn là con bé con loắt choắt quậy phá thôi."

"Được, vậy sau này con sẽ không lấy chồng, cả đời phụng dưỡng chăm sóc cho Người thôi!"

"Cái con bé này, lại nói linh tinh!"
Trình phu nhân thích thú cười.

"Chúc mừng sinh nhật, Trình phu nhân." Lạc Nghiêm cùng Triệu Lạc Dương đồng thời tiến tới,trên tay mỗi người là một đóa hoa tươi thắm khiến Trình phu nhân vô cùng vui vẻ.

"Cảm ơn mấy đứa. Ta thích lắm. Nhưng mà ta thắc mắc, tiểu Hy bé bỏng đâu? Và cả Triệu Binh nữa?"

"Dạ hôm nay tiểu Hy bị bệnh, không thể tới. Mong Trình phu nhân đừng giận." Lạc Nghiêm vô cùng lễ phép nói.

"Giận giận cái gì chứ? Ta đâu phải người nhỏ nhen như thế! Cho ta gửi lời hỏi thăm tới cậu bé nhé!"

"Vâng ạ."

"Trình phu nhân." Triệu Lạc Dương lên tiếng. "Hôm nay anh hai và chị ba đều bận công việc nên không tới được. Mong người thông cảm."

"Không sao, có lòng còn nghĩ tới ta là được rồi." Trình phu nhân cười nhẹ.

Ngôn Đình Đình đứng một bên chưa kịp tiêu hóa nên nửa ngày sau mới phản ứng lại. Gượm đã, Triệu Lạc Dương gọi Triệu Binh và Triệu Doanh là anh hai và chị ba, vậy tức là... họ là anh em ruột?! Không thể nào! Ban đầu cô đã ngờ ngợ nhưng rồi nghĩ người trùng họ không thiếu, có khi đó là nghệ danh cậu ta sử dụng khi làm việc, không ngờ.. trên đời lại có điều trùng hợp đến thế này ư? Còn chuyện gì bất ngờ hơn nữa không? Hay có khi nào Lạc Nghiêm chính là họ hàng của Trình phu nhân không? Tác giả bộ truyện này có phải là quá cao siêu phi phàm rồi không?

"Tiểu Đình, con có biết hai người này không? Chuyện Lạc Dương là con trai út của Triệu gia rất ít người biết." Trình phu nhân thấy cô có vẻ thẫn thờ thì lay lay vai cô, kéo cô hướng về phía Triệu Lạc Dương.

Triệu Lạc Dương có chút bất ngờ khi cô đột ngột lao tới, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lịch sự ban đầu.

"Ngôn nhị tiểu thư, rất vui được gặp mặt."

Nụ cười thường trực trên môi, phong thái điềm đạm lịch lãm khiến bao thiếu nữ phải say đắm. Thế nhưng, không phải Ngôn Đình Đình cô.

"Triệu tam thiếu gia, tôi chắc chắn đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Cậu thật mau quên nhỉ?"

Hừm, muốn một khắc liền phủi sạch tội lỗi ư? Nào có dễ! Ngôn Đình Đình nghiêng đầu, những lọn tóc đung đưa theo gió, khuôn mặt trẻ trung bừng sáng như trăng rằm, khóe môi cong lên, đôi mắt đầy ẩn ý.

"Ha ha, không qua nổi cô rồi. Rất vui khi gặp lại cô, Ngôn nhị tiểu thư."

"Hóa ra kẻ bôi nhọ người khác vẫn có thể cười cười nói nói với người đó được. Thiết nghĩ tâm lý con người bây giờ ( là cậu đấy) có phải rất phức tạp không?"

Ngôn Đình Đình không nhanh không chậm dè bỉu, khiến Triệu Lạc Dương cứng họng không biết nói gì.

"Hai cái đứa nhỏ này, còn xem ta ở đây không đấy?" Thấy bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng, Trình phu nhân ngay lập tức xen vào cắt ngang.

"Thật xin lỗi, Trình phu nhân. Con không để ý ạ." Ngôn Đình Đình ngoan ngoãn cúi đầu, như một đứa con nít đang nhận lỗi vậy.

"Được rồi được rồi. Hai đứa nếu có hiềm khích gì thì hãy giải quyết nó trong văn minh và lịch sự nhé. Còn tiểu Mai và Lạc Nghiêm, hai đứa cùng ta qua bên kia chào hỏi các vị khách quan nhé. Nhớ, giải quyết văn minh, được chứ?" Trình phu nhân cố ý nhấn giọng từng chữ, giọng điệu răn đe.

Tôn Mai cùng Lạc Nghiêm cùng nhau rời khỏi cùng Trình phu nhân, lúc này chỉ còn lại hai người. Ngôn Đình Đình khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng như tiền bối nói chuyện với cậu.

"Tôi không nghĩ mình có chuyện gì để nói với cậu."

"Tôi cũng thế."

Hai người trầm mặc một lúc, cuối cùng vang lên một giọng nói trầm ấm.

"Cô hát rất hay."

"Xưng hô là 'chị'. Nếu cậu thực sự là em trai của Triệu Binh thì theo lẽ thường phải gọi tôi một tiếng 'chị'. Triệu Doanh tôi không chấp, nhưng tôi thấy cậu có vẻ là một người biết kính trên nhường dưới nên xưng hô như vậy sẽ lịch sự hơn là cứ 'cô này cô nọ'. Ý cậu thế nào?"

Ngôn Đình Đình vô cùng nghiêm khắc, đó là những gì cậu nhận xét về cô lúc này. Thôi thì coi như cô ta nói đúng vậy.

"Vâng, thưa chị."

"Tốt. Cảm ơn vì lời khen."

"Tại sao chị lại giấu giọng hát của mình? Chị và Ngôn Đình Quân sẽ là ngôi sao sáng, là tâm điểm đáng chú ý của giới truyền thông. Hai người sẽ có cuộc sống tốt hơn, không phải sao?"

"Cậu không thấy bây giờ tên tuổi của tôi đã đủ nổi tiếng rồi sao? Với lại, tôi không muốn dấn thân vào những thứ ấy."

"Tại sao?"

"Hừm." Ngôn Đình Đình nhếch mép cười, giọng điệu vô cùng mỉa mai. "Những người ngoài kia luôn ngu ngốc nghĩ rằng, được đứng trên sân khấu, được ăn ngon mặc ấm, được nhiều người hâm mộ là vô cùng sung sướng. Nhưng họ nào có hay, đằng sau ánh đèn hào nhoáng kia, khi tấm màn nhung đỏ thẫm được kéo xuống, đằng sau nó là những thứ gì? Luật ngầm, phân biệt, hám lợi, bất chấp, kể cả là hãm hại lẫn nhau chỉ vì chút đố kỵ, ai cũng muốn trèo lên đỉnh cao của tiền tài và danh lợi mà nhẫn tâm chà đạp lên biết bao nhiêu người, lòng người thối nát, mục rữa lúc nào không hay. Khi ánh đèn vụt tắt, tất cả mọi thứ cậu nhìn thấy trước mắt đều vô cùng mông lung, vô cùng phức tạp. Nếu cậu mãi đứng yên ở đó, thì chắc chắn sẽ có kẻ đạp cậu xuống đáy sâu của sự thất bại. Chính vì thế, con người phải luôn vươn lên, phải biết nắm bắt, dù cái giá có như thế nào đi chăng nữa. Trong cuộc sống luôn phải vươn lên, nhưng tôi sẽ lựa chọn con đường an toàn nhất, lựa chọn sợi dây chắc chắn nhất cho cả tôi và tiểu Quân. Tôi không muốn chỉ vì một chút tiền tài mà bán mình cho quỷ dữ, cả tiểu Quân cũng thế."

"...."

Triệu Lạc Dương nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên. Cô gái này, không giống như những gì người khác kể với cậu. Cô là một người chua ngoa, ích kỷ, lẳng lơ, lại rất vô tâm với mọi thứ xung quanh. Nhưng nói chuyện với cô một hai câu, cậu có thể rút ra được một khẳng định chắc chắn là: Họ đều đã sai lầm nghiêm trọng về cô. Cô gái này, điềm đạm, thông minh, nhanh trí, có óc quan sát và phản xạ nhanh nhẹn, thẳng thừng và nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Cậu đã thấy rất nhiều người mò tới Triệu gia, ai nấy đều mang một nụ cười giả tạo, hòng che giấu dã tâm phía sau. Bước chân vào con đường trở thành những nghệ sĩ phục vụ cho nghệ thuật và nhân dân, cậu lại càng tiếp xúc nhiều hơn. Sự ngụy tạo hoàn hảo, những lời ngon tiếng ngọt, sự tán thưởng đi kèm với sự ghen ghét, ai nấy đều phải khoác lên trên mình một vai diễn, và cậu cũng thế. Cậu lựa chọn cho mình chiếc mặt nạ của một idol dễ mến, lễ phép và ngoan ngoãn. Nhưng nào ai biết rằng bên trong cậu luôn bừng lên một ngọn lửa khinh thường chán ghét. Cậu chán ghét những bộ mặt giả tạo hằng ngày, cậu khinh thường những kẻ luôn cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ, và, cậu khinh ghét bản thân mình. Cậu không thể làm chính mình, cậu phải sống theo sự chỉ dẫn của người khác, không có chính kiến. Cậu ghét bản thân, cho tới khi, cậu gặp cô. Người con gái ấy bị thiên hạ chê cười lăng mạ, đến cả gia đình cũng chối bỏ, phải tự lực cánh sinh trong cuộc sống khắc nghiệt không ai đồng cảm. Thế nhưng người ấy vẫn bất khuất, kiên cường đứng đấy trước những lời đàm tiếu, người ấy không bợ đỡ ai, người ấy theo đuổi con đường riêng của bản thân, người ấy đôi lúc thật cứng đầu. Và người ấy có cái tên rất đẹp: Ngôn Đình Đình. Như đóa hoa hồng nở giữa rừng gai nhọn, kiêu sa nhưng nguy hiểm, rực rỡ nhưng thuần khiết, một khi nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn ấy thì bất cứ ai cũng không thể không muốn chạm tới. Tuy nhiên, bao quanh đóa hoa hồng ấy là rừng gai rắn chắc. Nó ngăn cản những ai muốn chạm vào, và nó cũng có thể xé rách những cánh hoa mỏng mịn thành từng mảnh. Đám gai đó mang tên: Miệng lưỡi thế gian. Cậu khâm phục cô, cậu muốn được giống cô, cậu khao khát được như cô nhưng, cậu không có bản lĩnh. Chính vì thế cậu càng thán phục, lấy cô làm tấm gương mà từng bước tiến lên. Có thể nói, nhờ cô mà cậu được như ngày hôm nay.

"Này, Triệu Lạc Dương, cậu có nghe tôi nói gì không đấy?"

Ngôn Đình Đình huơ huơ tay trước mặt cậu, đôi mắt xanh kia lôi kéo cậu thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ.

"À vâng, tôi có nghe."

"Thật là, có nghe thì phải nói chứ."

"Chỉ là, tôi khá ganh tỵ với Ngôn Đình Quân. Cậu ta có vẻ rất quan trọng với chị."

"Tất nhiên. Tiểu Quân là người thân duy nhất của tôi, là người tôi tin tưởng nhất. Tôi thật sự không tưởng tượng nổi bản thân sẽ như thế nào nếu không có tiểu Quân bên cạnh. Chắc lúc đó sẽ ngây ngốc cả ngày mất."

Ngôn Đình Đình cười nhẹ, đáy mắt dâng lên niềm hạnh phúc khi nhắc đến em trai. Nhưng cùng lúc đó, cô lại không để ý đến nét mặt thâm trầm, đáy mắt ẩn hiện nỗi niềm phức tạp.

"Vậy sao? Cậu ấy thật may mắn."

Nói rồi cậu tạm biệt Ngôn Đình Đình rồi rời đi nhanh. Chỉ sợ nếu không kịp rời khỏi đó thì tâm can cậu sẽ giằn xé như thế nào. Một tiếng bíp vang lên thu hút sự chú ý của Triệu Lạc Dương. Cậu rút chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, đôi mắt lướt nhanh đọc dòng tin nhắn.

"Ngôn Đình Quân đã lọt lưới. Mau thoát khỏi bữa tiệc rồi tới chỗ cũ. Cuộc vui sắp bắt đầu rồi."

Triệu Lạc Dương hít một hơi, trầm mặc một lúc. Những ngón tay đẹp đẽ múa trên màn hình, từng ký tự nhanh chóng hiện ra.

"Nếu như bị phát hiện? Ngôn Đình Quân không phải là dễ đối phó."

Tin nhắn vừa gửi đi, hai giây sau thì điện thoại cậu đổ chuông. Nuốt nước bọt một cái, cậu bắt máy. Một giọng nói ngọt lịm vang lên, khiến đầu óc cậu trống rỗng.

"Cậu không tin tôi sao?"

"Không phải, chỉ là... tôi hơi lo."

"Tôi mong cậu sẽ không hèn nhát bỏ chạy, Triệu thiếu."

"Tôi biết rồi. Ngôn Thiên Nhu, trông chờ vào chị. Tôi sẽ tới ngay."

"Đừng lo, tôi sẽ không làm vỡ lỡ kế hoạch của cả hai đâu. Cứ tin vào tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net