Chương 15b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trần Nguyên đến, Vương Diệp đã ngồi gục đầu trên ghế, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Y lấy trong ngực viên dược hình cầu, bé bằng một đốt ngón tay, bóp nát rồi đút vào miệng Vương Diệp. Dương Thốn và Tiểu Lam cũng bước đến cửa. Một người ôm mộc đũng đầy nước, một người cầm y phục cùng khăn.

"Hai người cứ về nghỉ ngơi, ta sẽ chăm sóc cho Vương Diệp. Phía Cung chủ có chuyện gì thì hãy thông báo cho ta." - Trần Nguyên không quay đầu, nhắc nhở.

"Y sẽ không sao chứ?" - Dương Thốn đặt mộc đũng đầy nước xuống đất, lo lắng hỏi.

"Chắc là vẫn ổn, ta đã đút dược cho y. Chút nữa ta sẽ lau thân thể cho y. Ở đây y phải chịu không ít khổ cực, còn đến đỡ một đòn khó khăn cho Cung chủ. Ta nghĩ Cung chủ ít nhiều cũng nể tình mà giúp đỡ y." - Trần Nguyên hơi thẫn thờ. Trong lòng y vẫn hoài nghi việc Bạch Chi Viên có thể đột phá lên thất tầng Tâm Thiên một cách ma quái, lại còn vướng thêm việc em trai y, Trần Hoài, mất tích đã lâu vẫn chưa tìm thấy.

"Nếu có khó khăn gì, ngươi cứ nói với ta đi. Giữ một mình giải quyết làm sao được, hai vẫn hơn một, không phải sao?" - Dương Thốn đặt tay lên lưng Trần Nguyên vỗ vỗ.

"Được rồi, đều trở về hết đi."

"Hữu hộ pháp, người nghỉ ngơi đầy đủ ạ." - Tiểu Lam đặt y phục mới cùng đôi ba chiếc khăn bên cạnh Trần Nguyên, rồi cùng Dương Thốn rời đi.

Trần Nguyên đứng lên khép cánh cửa gỗ, thắp một ngọn nến le lói, bắt đầu tháo dây thừng, đặt Vương Diệp nằm xuống một lớp rơm mỏng, cởi y phục cho Vương Diệp. Y nhúng khăn vào mộc dũng để thấm nước, lau mặt cùng cơ thể cho Vương Diệp. Càng nhìn, y lại càng thêm rối rắm việc em trai của y, một đứa nhóc trạc tuổi Vương Diệp, ngày ngày hoạt bát nhưng lại càng ngỗ nghịch, cuối cùng là mất tích và để lại một mớ hỗn loạn.

Y mặc lại bộ y phục sạch cho Vương Diệp, bế Vương Diệp nằm trên tấm chăn sạch, tự mình dọn dẹp và khiêng mộc đũng ra ngoài. 

Y lau vệt mồ hôi trên trán.

Ngày mai lại là một ngày dài.

__________________________

Xe ngựa dừng trước địa bàn Ma giáo.

Vương Hướng Lan đi theo phía sau Trịnh Luân Điềm như cái đuôi. Hai người đi trên hành lang, đến trước một căn phòng xa hoa. 

Trịnh Luân Điềm dừng bước, Vương Hướng Lan khó hiểu ngước lên nhìn hắn.

"Tiểu Đào, dẫn nàng ta đi tẩy rửa cơ thể cho sạch sẽ đi." - Trịnh Luân Điềm hất tay, sau đó tiến vào trong căn phòng.

Người tên Tiểu Đào cúi gập người sau bóng lưng của Trịnh Luân Điềm, sau đó đứng thẳng, đưa tay hướng Vương Hướng Lan chỉ đường, mỉm cười.

"Giáo chủ đã dặn dò, bây giờ ta sẽ đưa Tiểu thư đến phòng tắm."

Vương Hướng Lan một thân chật vật đi theo Tiểu Đào. 

Trịnh Luân Điềm đóng cửa, bước chân đến, ngồi xuống trước bàn trà giữa phòng. 

Gần đây hắn hay nhớ đến hình ảnh người nam nhân nép vào lòng hắn ở thanh lâu đó. Chính tay hắn đã rút những mảnh vỡ sau lưng y ra, y từng đợt run rẩy vì đau đớn.

Chắc có lẽ do đã lâu rồi hắn chưa làm 'chuyện đó' nên sinh ra suy nghĩ nhiều. Trịnh Luân Điềm rót chén trà lạnh, một hơi dốc hết.

Cánh cửa 'kẽo kẹt' mở ra, Vương Hướng Lan mặc một bộ y phục màu đỏ mỏng tang bước vào. Trịnh Luân Điềm gác tay lên bàn trà, nghiêng đầu nhếch mép nhìn ả.

Vương Hướng Lan bước đến, gác một chân lên đùi Trịnh Luân Điềm, gương mặt tiến đến gần, chóp mũi chạm nhau. Tay Trịnh Luân Điềm choàng lên eo ả, nhưng vẫn một mực ngồi im.

"Đại nhân, lần này để ta chủ động sao, đáng ghét." - Vương Hướng Lan vuốt nhẹ, mân mê gương mặt góc cạnh của Trịnh Luân Điềm.

"Ta là đang xem bản lĩnh của ngươi như thế nào, hóa ra là thích câu dẫn nam nhân như thế." - Dứt lời, Trịnh Luân Điềm bế xốc ả lên, tiến đến bên giường, đặt ả xuống.

Vương Hướng Lan với tay đến thắt lưng Trịnh Luân Điềm, khó khăn mở ra. Trịnh Luân Điềm đè ả xuống, mút lấy cần cổ trắng ngần, tay cũng không an phận mà cởi áo ả.

"Giáo chủ, không xong, có kẻ tập kích!!!"

"Giáo chủ!!!"

Vương Hướng Lan đang cởi lớp áo trong cùng của Trịnh Luân Điềm thì giật mình cau mày bởi tiếng kêu lớn của đám vệ binh bên ngoài.

Trịnh Luân Điềm cũng cau mày mà đứng lên, hùng hổ bước ra ngoài mở cửa.

"Ai tập kích? Nói cho rõ."

Đám vệ binh thân trang bị giáp, nhìn Giáo chủ của mình vạt áo mở rộng, thắt lưng lỏng lẻo bên hông liền hiểu.

"Xin Giáo chủ thứ lỗi, nhưng bọn người tập kích tự xưng là giang hồ chính phái, đến để tiêu diệt ma giáo. Bọn chúng không đông nhưng những vệ binh gác cổng lại chật vật chống cự. Bây giờ ở đây không có ai lãnh đạo, chỉ chờ nghe lệnh Giáo chủ!" - Người đứng đầu mồ hôi đầy đầu.

Trịnh Luân Điềm cau mày càng chặt, đóng cánh cửa sau lưng, dẫn đám vệ binh rời đi.

Trong phòng, Vương Hướng Lan nằm trên giường thở phì phò tức giận, đấm liên tục xuống đệm.

Chuyện gì gần đây cũng không thuận lợi với ả, nhìn đâu cũng thấy đầy kẻ ngáng đường. Thân ả một mình không có võ công, chỉ có những tên nha hoàn yếu kém, ả suốt ngày cứ phải xoay đầu này đến đầu nọ để dựa dẫm mượn thế lực. 

Nhìn trần nhà, ả nở một nụ cười kì quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net