Chương 16a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Chi Viên mỗi ngày đều chạy đông chạy tây, không có mặt ở cung, thành ra Vương Diệp cũng một phần thoải mái hơn. Y không được ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ dọn dẹp ở đây một ít, ở kia một ít khiến người trong cung bớt đi ác cảm. Lâu lâu Chu Hiên ghé ngang, dạy cho y một ít về bào chế dược. Cuộc sống tạm gọi là yên bình. Cho đến một ngày.

"Chu Nhị Thiếu gia, Đại thiếu gia không xong rồi!" - Một người xông vào phòng dược trong Chi Ảnh cung hét lớn.

Vương Diệp và Chu Hiên gật mình, quay đầu nhìn về phía người nọ.

"Anh ta làm sao? Ngươi nói rõ hơn đi!" - Chu Hiên toát mồ hôi lạnh, gấp gáp hỏi.

"Đại Thiếu gia... Ngài ấy như tẩu hỏa nhập ma, đồ sát hơn chục người ở kinh thành rồi ạ!"

Chu Hiên trợn tròn mắt, trượt tay đánh rơi chiếc chén sứ trong tay, bể tan tành.

"Ngươi mau đi xem như thế nào, ở đây để ta lo." - Vương Diệp đẩy vai Chu Hiên.

"Đi... Đi... Ngươi dẫn đường cho ta! Nhanh lên!" - Chu Hiên quát người kia, hai người tức tốc rời đi.

Vương Diệp lo lắng, đứng ở cửa nhíu mày. Y quay trở về dọn dẹp chiếc chén vỡ. Nồi thuốc dược sôi ùng ục, y với tay lấy 2 mảnh vải bông nhỏ, bọc vào quai cầm rồi xách lên. Chiếc nồi quá nặng, Vương Diệp không giữ được, trượt ra khỏi tay y. Một tiếng choang thật to hòa cùng tiếng nói của hai người bên ngoài.

"...Nhưng mà Cung chủ..."

"Ta chỉ vào lấy ít dược, ngươi hoảng loạn làm gì?" - Bạch Chi Viên nhíu mày khó chịu, mở cảnh cửa phòng dược ra.

Căn phòng không một bóng người, nhưng dưới đất là một đống mảnh vỡ vụn của nồi đất cùng lênh láng nước thuốc.

Bạch Chi Viên lại càng khó chịu.

"Bừa bộn thế này, ngươi dọn dẹp cho sạch đi." 

Người kia từ lúc Bạch Chi Viên mở cửa đã thầm thót tim, sau không thấy ai lại thầm thở phào.

"Vâng Cung chủ." 

Bạch Chi Viên bước vào trong, quen thuộc bước đến tủ dược, lấy hộp dược đem đi. Nhưng hắn không biết dưới gầm bàn sau lưng hắn, chính là Vương Diệp đang ngồi co mình nín thở, dùng hai tay che miệng.

"Nhớ dọn cho sạch, ta sẽ tới kiểm tra."

Bạch Chi Viên mệt mỏi rời đi. Những ngày gần đây, hắn một mặt chăm chỉ luyện 'Tâm Thiên'. Không biết vì lý do gì nhưng càng ngày hắn luyện càng trơn tru, chỉ có điều thân thể rất nhanh cạn kiệt sức lực. Hắn cũng bỏ sau đầu chuyện Trần Nguyên phán đoán trong cơ thể hắn xuất hiện thêm một mạch đập. Hắn tới phòng dược là để lấy thêm dược bổ sung năng lượng, nhưng sự bề bộn ở đó lại làm hắn thêm đau đầu.

___________

Chu Hiên theo chân hạ nhân chạy đến kinh thành, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt y.

Con đường đầy máu và thi thể những người vô tội, xa hơn một chút, chính là quân đội triều đình, một người đang đứng kề kiếm vào cổ người bị trói quỳ dưới đất.

"Đừng... Anh ơi... Đừng giết anh trai ta..." - Chu Hiên nước mắt rơi như mưa trên mặt, loạng choạng bước đến gần.

Y bị 2 người của triều đình chặn lại. Y muốn giãy thoát nhưng y không còn sức lực nào nữa.

"Anh ơi... Tại sao..." - Chu Hiên bấu chặt lòng bàn tay, nức nở.

Người nọ buông kiếm đang giơ ra, quay đầu nhìn về phía Chu Hiên.

"Đó là người quen của trẫm, các ngươi để y qua đây đi."

Chu Hiên được thả ra, y chạy đến chỗ Chu Văn đang bị trói, lay người hắn.

"Anh làm sao vậy, nói em nghe đi!" 

Người bị trói từ đầu đã cúi gằm mặt xuống, lúc này ngước mặt lên gào lớn một tiếng, như một con thú hoang.

Đôi mắt hắn đã chuyển tất cả thành màu đen, miệng đầy máu mọc răng nanh lổm chổm. Hắn nhào vào người Chu Hiên như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng lại bị những binh lính phía sau giữ chặt.

Chu Hiên sợ hãi bật ngửa ra phía sau. "Không... Anh trai ta... Đây không phải..."

"Hắn tu ma, đã chuyển thành quỷ rồi." - Sở Thiên nhìn về phía Chu Hiên, lên tiếng giải thích.

"Không thể nào... Anh của ta làm gì có chuyện... Làm gì có chuyện tu ma..." - Chu Hiên mờ mịt nhìn Sở Thiên, sau lại lắc đầu nguầy nguậy. 

Y bò đến gần Chu Văn, nức nở nhìn hắn. "Anh ơi... Là em đây mà, em là em trai của anh mà..."

Chu Văn vẫn như cũ muốn nhào đến Chu Hiên để cấu xé y. Bỗng dưng hắn ngửa đầu hét lớn, tiếng hét kinh dị làm binh lính lảo đảo như có một thứ gì đó chui vào não.

Sở Thiên đanh mặt, tiến đến gần Chu Hiên.

"Hắn sắp tự bạo phát rồi. Ngươi để trẫm giết hắn. Nếu không giết, cơ thể hắn tự bạo phát thì thân thể cũng sẽ nát. Thà giết, hắn sẽ còn nguyên vẹn."

Chu Hiên nhìn Sở Thiên. "Thật sự... Thật sự phải giết sao?"

Sở Thiên gật đầu. "Các ngươi, lùi ra xa một chút, không được nhìn qua phía này. Khi nào trẫm ra lệnh mới được đến đây."

"Tuân lệnh hoàng thượng!"

Binh lính lần lượt loạng choạng ôm đầu chạy ra phía xa, quay lưng về hướng này.

"Nếu không muốn nhìn, ngươi cứ nhắm mắt lại đi." - Sở Thiên dùng tay che trước mắt Chu Hiên. Y đau đớn cúi gằm mặt xuống đất, nhắm mắt. Nước mắt rơi xuống mặt đất, tan vào trong lớp cát bụi.

Sở Thiên một lần nữa giơ kiếm, chuẩn xác đâm vào tim Chu Văn. Chu Văn ré lên một tiếng lớn, sau đó bịch một tiếng ngã xuống mặt đất đầy máu đen.

Chu Hiên mở mắt, tay chân run rẩy.

"Khoan đã, ngươi đừng đến đây." - Sở Thiên lùi một bước, tay nắm chặt kiếm nhìn chằm chằm vào xác Chu Văn.

Từ nơi vừa bị nhát kiếm xuyên qua, hai con cổ trùng núc ních màu đen chui ra, bò xuống đất.

Chu Hiên sợ hãi trợn tròn mắt, nhìn Sở Thiên dùng kiếm đâm nát 2 thứ nhúc nhích màu đen ấy. 2 con cổ trùng bị đâm kêu rít rít ghê rợn, văng ra một đống dịch nhầy màu đen ngòm rồi khô quắt lại, dịch nhầy cũng từ từ thấm vào đất cát.

Lúc này Chu Hiên mới chậm rãi từng bước bò đến, quỳ bên cạnh nhìn gương mặt Chu Văn đã trở về hình dạng bình thường. Y ôm chặt lấy cái xác, rơi những giọt nước mắt trong im lặng.

Sở Thiên cũng quỳ một chân xuống, choàng tay đặt lên bả vai Chu Hiên, trầm ngâm không nói một lời nào.

Chu Hiên buông xác Chu Văn ra. "Ngươi nói xem, có phải ta vô dụng lắm không?"

Sở Thiên vẫn im lặng, không trả lời câu hỏi.

"Thần y, đệ nhất thần y, cứu được cả thiên hạ, nhưng lại không cứu được những người quan trọng trong cuộc đời của mình." - Chu Hiên quay mặt, nhìn vào Sở Thiên mà nở nụ cười yếu ớt.

Sở Thiên kinh ngạc. Hóa ra đây là đệ nhất thần y đã cứu sống mẹ của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net