Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ nhân!" - A Ngục kêu lên một tiếng.

Sau tiếng kêu của A Ngục, Vương Diệp cảm thấy tiếng gào khóc ở từng phòng lớn hơn rất nhiều. Còn y căn bản là không thấy được người kia. Hắn đáng sợ như vậy sao?

Mộ Dung Hành bước đến, đứng trước mặt A Ngục, nhếch mép, giơ tay lên cao. A Ngục nghĩ mình sắp bị ăn một bạt tai, liền nhắm mắt lại.

"Bốp!" Tiếng đánh vang lên làm Vương Diệp trợn tròn mắt, A Ngục ngơ ngác.

Con mẹ nó tên bại hoại kia cư nhiên lại tét mông y!

"Ha ha đàn hồi tốt đàn hồi tốt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Có vẻ họ Bạch kia thú được một cô nương tốt rồi."

Vương Diệp "..."

Vương Diệp trên trán tràn ngập hắc tuyến. Mộ Dung Hành vòng ra sau lưng A Ngục, mỉm cười nhìn Vương Diệp. Vương Diệp cũng ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận.

Nếu như không bị trói, có lẽ Vương Diệp đã trèo xuống đấm vài cái vào mặt hắn!

"Mộ Dung Hành khốn khiếp! Thả ta ra!"

Bỗng dưng có người hét lên làm Vương Diệp và Mộ Dung Hành giật nảy mình.

Thì ra hắn ta tên Mộ Dung Hành.

"Thuỵ cô nương, sao lại trách ta." - Mộ Dung Hành hướng về phía tiếng hét đó nói.

"Không trách ngươi thì trách ai!" Người tên Thuỵ cô nương kia đáp.

"Tất nhiên phải trách phu quân của ngươi rồi! Hôm phu quân nhà ngươi khai trương quầy bán thịt heo đầu tiên ở khu này, sáng hôm sau trước cổng nhà ta toàn phân heo và lòng heo! Không trách hắn chẳng lẽ trách ta!" - Mộ Dung Hành tức đến run người, quát lên.

"Hắn làm thì ngươi bắt hắn, sao lại bắt ta." - Thuỵ cô nương giậm chân xuống đất.

"Ngươi nghĩ ta như vầy có bắt nổi hắn không hả hả hả! Ta bắt hắn rồi hắn không băm ta thành thịt heo mới lạ đó! Ban đầu ta còn tính bắt con cẩu nhà ngươi nuôi, nhưng mà bắt ngươi cũng không khó." - Mộ Dung Hành xoa cằm, hồi tưởng lại lúc đưa ra quyết định bắt cóc.

Vương Diệp: "..."

Thuỵ cô nương: "..."

A Ngục: "..."

"Còn ngươi!" Mộ Dung Hành chỉ vào cô nương đang khóc thút thít ở gian phòng bên cạnh Thuỵ cô nương. "Phu quân của ngươi là con trai của lão già thúi kia! Ngày xưa lão dám chê chữ ta như gà bới!"

Cô nương nọ: "Nhưng mà ngày xưa ngươi đã thả gà vào bới hết vườn rau của ông ấy rồi còn gì?"

"Nhưng mà ta chưa hả giận đó thì sao hả!! Dám chê ta rồi khen họ Bạch kia! Thật tức mà! A Ngục, đem cô nương này đến phòng ta!" - Mộ Dung Hành chỉ vào Vương Diệp. "Lần này ta sẽ làm họ Bạch kia phải cầu xin ta, van lạy ta trả lại phu nhân cho hắn! Ha ha ha ha!"

Vương Diệp ngẩn tò te. Họ Bạch? Bạch Cung chủ sao?

Ba người đến phòng của Mộ Dung Hành. Riêng Vương Diệp cảm thấy rất chóng mặt buồn nôn, ai cũng thích vác y như một cái bao gạo. Và giờ đây y cảm thấy IQ của mình cũng sắp chạm đến con số 0 khi gặp mấy người này rồi.

"Ngươi để nàng ở trên ghế. Rồi lui ra đi." - Mộ Dung Hành hất cằm.

"Vâng."

Sau khi A Ngục đóng cửa, Mộ Dung Hành bước đến, nắm cằm Vương Diệp.

"Thành thân với họ Bạch kia xong là ngoan ngoãn hơn. Hắn huấn luyện ngươi sao? Ha ha ha."

Vương Diệp mặt không biểu tình.

"Cô nương, có muốn trở thành Mộ Dung Phu nhân thay vì gọi là Bạch Phu nhân không?" - Mộ Dung Hành đưa tay xuống vạt áo Vương Diệp, vạch ra.

Mộ Dung Hành: "..."

Vương Diệp: "..."

Mộ Dung Hành nhẹ nhàng kéo lại vạt áo cho Vương Diệp, phủi phủi nếp nhăn trên áo rồi bước đến bên cửa sổ.

"Ngày nay nam nhân cũng có thể xinh đẹp đến như vậy sao... Giả nữ nhân ta cũng nhìn không ra..." - Mộ Dung Hành một tay che mặt đo đỏ, chân thì nhịp nhịp xuống đất, tâm trạng rối bời.

Một viên đá buộc mảnh giấy ném ngay mi tâm của Mộ Dung Hành, hắn bật ngửa ra sau.

"Mẹ kiếp, ai chơi ném đá giấu tay vậy hả!!"

Đứng dậy phủi bụi trên áo, nhặt cục đá lên. Chưa mở giấy, Mộ Dung Hành quay qua cười rồi nói với Vương Diệp: " Ngươi xem! Phu quân của ngươi rốt cục cũng nhớ đến ngươi! Ha ha, cuối cùng cũng hồi âm! Ta đọc cho ngươi nghe!"

Nhìn ngươi như thiếu nữ nhận được hồi âm thư tình ấy!

"Mộ Dung Hành, trả ta 10 lượng bạc ngươi mượn tháng trước. Kí tên: Chúc Bà Bà. Ngươi thấy chưa! Họ Bạch kêu ta trả 10 lượng... bạc?"

Vương Diệp: " 눈_눈"

Mộ Dung Hành vò tờ giấy quăng xuống đất, dùng mũi giày chà chà đạp đạp giậm giậm.

"Mẹ kiếp! Đã vậy ta quỵt luôn!"

Mộ Dung Hành đi đi lại lại trong phòng.

"Ngươi nói xem, có phải phu quân nhà ngươi không thèm đến tìm ngươi luôn không? Ta bắt ngươi cũng gần 2 canh giờ rồi, hắn vẫn chưa đến đây. Trời cũng sắp sáng, gà cũng sắp sủa, chó cũng sắp gáy rồi đó."

Ta còn chưa có gấp đâu, ngươi gấp cái gì!?

"Hắt xì." - Vương Diệp hắt xì một cái rõ to.

"Ẩy? Hình như họ Bạch ấy nhắc đến ngươi đó. Ha ha, cuối cùng cũng nhớ đến Phu nhân nhà mình rồi sao! Đến đây, quỳ xin gia, liếm chân cho gia, gia sẽ thả Phu nhân ngươi liền! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." - Mộ Dung Hành ngửa mặt lên trần nhà cười một tràng.

"Ngươi đóng cửa sổ giúp ta với! Lạnh quá!" - Vương Diệp hừ hừ, đánh thêm vài cái hắt xì thật to.

Mẹ kiếp, ngươi thì mặc áo choàng lông, quấn thành một cục, còn ta có mỗi hai lớp áo trong thôi! Gần sáng lạnh lắm biết không hả! Còn mở cửa sổ hóng gió!

"A? Xin lỗi." Mộ Dung Hành nhẹ nhàng đóng cửa sổ, bước đến ngồi chồm hổm trước mặt Vương Diệp. "Vậy là không phải họ Bạch nhắc ngươi sao? Sao giờ này hắn còn chưa đến? Ta nôn nóng quá, từ hôm qua đến giờ còn không chợp mắt được. Hay hắn vẫn chưa thấy lá thư ta để trên bàn? Hay hắn không biết MDH là viết tắt tên của ta? Hay hắn nghĩ ngươi chỉ đi chơi rồi sáng mai lại về? Không đúng. Hẳn là tối hắn sẽ kiếm ngươi để động phòng, sao lại không thấy lá thư được? Hay là... Hay là hắn bị tai nạn ở đâu rồi? Không được! Ta còn chưa gặp lại hắn!"

"Ta muốn hỏi ngươi một vài điều." - Vương Diệp bình tĩnh, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt y.

"Ngươi cứ hỏi! Phàm chuyện ngày xưa của Phu quân nhà ngươi, ta biết rõ lắm!" - Mộ Dung Hành cười cười.

"Có ai nói ngươi bị thần kinh chưa?"

"Chưa, ta chưa nghe bao giờ. Ta cảm thấy mình rất khoẻ mạnh!"

"Ngươi bắt ta chỉ để được gặp Bạch Cung chủ thôi à?" - Vương Diệp giật giật khoé miệng, hỏi thêm một câu.

Mặt Mộ Dung Hành trong mắt Vương Diệp là một biểu tình đầy lo lắng, như người vợ chờ chồng.

"Ta đã quyết định!" - Mộ Dung Hành đứng phắt dậy, khuôn mặt tràn đầy quyết tâm.

Vương Diệp ngước lên nhìn Mộ Dung Hành.

"Ta sẽ đem ngươi đến Chi Ảnh Cung. Cho hắn biết ta đã bắt ngươi." - Mộ Dung Hành nhìn Vương Diệp rồi cười ngây ngô.

Nói hắn thần kinh quả thật không sai, Vương Diệp cảm thấy IQ mình đã đi xuống lòng đất rồi!

Cuối cùng hắn vẫn là ngồi chồm hổm xuống đối mặt với Vương Diệp.

"Kể cho ngươi nghe. Cái tên họ Bạch kia mặt như cục than ấy. Lúc nào cũng lầm lì không nói chuyện với ai, vậy nên hồi nhỏ ta hay chọc để gây chú ý với hắn, xem hắn có biểu tình gì không." - Mộ Dung Hành thở dài.

"Rồi dần dần ngươi thích hắn luôn hả?" - Vương Diệp hỏi.

Mộ Dung Hành trợn mắt.

"Vậy là ta đoán đúng rồi?" - Vương Diệp cười cười.

"Không phải! Ngươi nói xằng bậy!" Mặt Mộ Dung Hành bây giờ lại thành xanh mét.

"Vậy sao ngươi ấp úng?"

Mộ Dung Hành: "..."

"Thôi bỏ đi. Một lát nữa ta với ngươi đến Chi Ảnh Cung. Giờ ta đi chợp mắt một lúc đã." - Hắn đánh một cái ngáp rồi nói.

"Ngươi đúng thật là nên đi ngủ. Không chữa được thần kinh nhưng làm ngươi nín được cái mồm." - Vương Diệp khinh bỉ hắn ra mặt.

Mộ Dung Hành mắt điếc tai ngơ trèo lên giường, xoay mặt vào trong tường trước ánh mắt của Vương Diệp.

1 canh giờ trôi qua...

Khi có tiếng gà gáy, Mộ Dung Hành liền tỉnh dậy, thấy Vương Diệp ngồi dưới đất nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi ngồi nhìn ta ngủ suốt 1 canh giờ sao?..." - Mộ Dung Hành gãi gãi đầu.

Đúng! Lão tử đây ngồi nhìn ngươi chảy nước dãi suốt 2 tiếng đồng hồ đó!

"Chờ ta sửa soạn, chúng ta liền tới Chi Ảnh Cung!" - Mộ Dung Hành làm bộ mặt nghiêm túc.

Vương Diệp: "..."

A Ngục lại vác Vương Diệp lên vai. Y cảm giác mình như trở thành một cái bao tải, mặc người mang vác.

Lòng vòng một hồi cuối cùng cũng thấy được xe ngựa, kéo bởi hai con ngựa đen tuyền thở phì phì, chân đá đá xuống đất. Đánh xe là A Ngục và một xa phu khác. Bên trong, A Ngục đặt Vương Diệp vào ngồi với Mộ Dung Hành.

"Tâm sự không? Ta có trà với hạt bí, hạt dưa, hạt hướng dương nè." - Mộ Dung Hành quay đầu sang hỏi Vương Diệp, tay đẩy khay hạt cùng một tách trà qua.

Vương Diệp mỉa mai: "Cảm ơn, tay ta vẫn còn bị xích lại, cắn hạt không được."

"Thế ta cắn cho ngươi ăn nhé?" - Mộ Dung Hành gãi gãi đầu.

Y nghĩ nếu tên này về thế giới hiện đại, không chừng các nhà khoa học còn khám phá ra được loại bệnh thần kinh mới.

"Nghe bảo là ngươi bất tỉnh hai tuần, tỉnh dậy liền bị đốc thúc gả cho tên họ Bạch kia hả?" - Mộ Dung Hành vừa cắn hạt bí, vừa hỏi Vương Diệp.

Vương Diệp gượng gạo gật đầu.

"Mà nghe bảo rằng lão Vương có hai đứa con gái, tại sao ngươi lại là nam nhân hả cô nương?" - Mộ Dung Hành nâng tách trà lên húp một ngụm, rồi lại tiếp tục cắn hạt bí 'tách tách'.

Gương mặt Vương Diệp tĩnh lặng. Biết y không muốn trả lời, Mộ Dung Hành cũng im lặng cắn hạt hướng dương.

Bỗng dưng xe ngựa rung lên, lắc lư thật mạnh, thùng xe nghiêng về bên Vương Diệp đập xuống đất, mất thăng bằng. Đồ đạc đổ về một bên, bình trà còn đang bốc hơi nhè nhẹ tạt thẳng lên người Vương Diệp.

Mộ Dung Hành đang gấp gáp, không để ý đến Vương Diệp. Hắn buông khay hạt, hét lên: "Có chuyện gì vậy?"

"Thưa chủ nhân, bánh xe và ngựa bị cung tên bắn vào! Ngựa chảy máu đang chạy loạn, bánh xe bên phải thì rơi ra rồi!" - A Ngục la lớn.

"Mẹ kiếp! Lại ném đá giấu tay!" - Mộ Dung Hành không giấu được vẻ tức giận.

"Chủ nhân, xe đang lao xuống dốc!" - Vị xa phu kia hét lên, trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi.

Xe ngựa đang lao trên đường biên núi. Bên trái là đá núi, bên phải là một bờ vực cao ngất, phía dưới là rừng rậm.

Hai con ngựa hốt hoảng, một chút nữa là lao xuống khoảng không, A Ngục và xa phu đầu đầy mồ hôi dùng hết sức giật dây cương cho ngựa chạy ngay lại đường biên.

Thùng xe mất thăng bằng trầm trọng, gió mạnh làm cửa bung ra. Vương Diệp tay chân bị xích nên không thể bám vào thứ gì, liền bật ngửa ra sau, rớt ra khỏi thùng xe.

"Vương Diệp!" - Mộ Dung Hành bám lấy cánh cửa hét lên.

Núi cao thế này, không chết thì cũng không toàn thây.

Nội tâm Vương Diệp chỉ có chút sợ hãi. Y nhắm mắt, mặc cho cơ thể đang lao xuống cánh rừng phía dưới.

Cành cây va quẹt làm y phục Vương Diệp rách tươm, chảy máu.

Y rớt xuống một bụi cây rậm rạp.

Cảm ơn ông trời... Y còn toàn mạng... Này mà đập xuống nền đất thì mấy chục cái xương của y liền vỡ vụn đi...

Vương Diệp lăn qua trái, nhẹ nhàng té xuống đất. Bên cạnh là một tảng đá to hơn đầu người một tí, dính chặt dưới nền đất, đầu nhọn hướng lên trời.

Vương Diệp nhìn tảng đá, rồi nhìn đến tay chân bị xích, y cắn răng đập dây xích vào tảng đá, nhằm làm nó đứt ra. Tay chân y ma sát với tảng đá, tróc một mảng da lớn, máu chảy đầm đìa, trên vách đá cũng dính đỏ đỏ.

Sau một hồi lâu vật lộn, xích cũng đứt ra, Vương Diệp liền thở hắt ra một cái thật mạnh.

Bắt đầu áp dụng khoá học sinh tồn trong rừng tháng trước vào thời điểm này rồi... Nhưng mà khoá học chỉ là đi lạc nhưng vẫn còn hành lý, vật dụng cơ bản, còn y bây giờ chỉ có mỗi thân xác èo uột này...

Những vết thương trên người y hở miệng, gió lùa lại càng rát nhưng khuôn mặt Vương Diệp vẫn thật bình tĩnh.

Y đang suy nghĩ, tại sao Mộ Dung Hành lúc bắt được y quăng đôi hài y đi đâu rồi, bây giờ y phải lâm vào cảnh đi chân trần, dây xích thì cà xuống đất kêu thành tiếng đến thảm thương.

Không có phương hướng, đành phải phụ thuộc vào vận may của mình.

Vương Diệp lại thở dài, đi đại thôi, biết đâu gặp được ai lên rừng đốn củi thì sao.

Đi bộ khoảng chừng nửa canh giờ, Vương Diệp loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy róc rách.

__________

KHÔNG RE-UP, KHÔNG THAY ĐỔI BẤT CỨ TỪ NGỮ, NỘI DUNG, HÌNH ẢNH GÌ TRONG TRUYỆN VÀ KHÔNG ĐEM ĐI BẤT CỨ ĐÂU RA KHỎI WATTPAD KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!

LINK GỐC DUY NHẤT Ở WATTPAD : https://my.w.tt/0BjUcEnukM


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net