Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Thịnh Diên nghi ngờ nhìn nàng, trong mắt có vẻ suy tính.

Ngu Khuyết nhìn lại chân thành.

Nha đầu này không giống như đang lừa nàng.

Kiếp trước Thịnh Diên được gọi là ma nữ, trên đời không có ai hiểu nhân tâm hơn so với nàng, không tới mức nàng không nhìn ra được một nha đầu tóc vàng nói thật hay giả.

Nàng ấy không lừa mình, trong mắt thậm chí còn mang theo sự chờ mong, giống như là đang thúc giục mình hỏi thêm.

Này.......

Thật sự trên đời này còn có một vị tiền bối như vậy, viết ra một điển tịch không một ai biết?

Thịnh Diên lâm vào trầm tư.

Mà lúc này, trong lòng hệ thống run sợ khuyên Ngu Khuyết: "Ký chủ, cô thu liễm lại một chút, ta sợ cô không chịu nổi!"

Ngu Khuyết cảm thấy chính mình có thể chịu được: "Ngươi nhìn cho tốt đi! Thời điểm tổ chức khảo nghiệm ta tới rồi!"

.............Hệ thống bắt đầu lo lắng cho nó có thể chịu được hay không.

Thịnh Diên suy nghĩ một hồi, quyết định sẽ thử một chút.

Nàng cười nói: "Có thể viết ra được chú ngữ 24 từ như vậy chắc là một cao nhân pháp chú không có người biết, thật sự là một tiếc nuối lớn của Tu chân giới."

Ngu Khuyết lập tức bắt đầu điên cuồng kiếm lợi!

Nàng nhiệt tình nói: "Đúng vậy! Không một ai ở Tu chân giới biết Mac quả thực là một tổn thất lớn! Hắn chính là người sáng lập ra chủ nghĩa Mac! Đệ nhất tổ chức quốc tế! Lãnh tụ tinh thần của giai cấp vô sản!!! Xuất thân hậu đãi cho đại chúng lao khổ, thử hỏi còn ai có giác ngộ như vậy!"

Thịnh Diên cái hiểu cái không ghi nhớ lời nàng nói trong lòng, tổng kết lại.

Nói cách khác, vị tiền bối này sáng tạo một công pháp hoàn toàn mới, gọi là 《 chủ nghĩa Mác 》, hắn còn sáng lập một môn phái gọi là Đệ nhất quốc tế, một đám tự xưng vì người lãnh tụ 'Giai cấp vô sản', hắn xuất thân từ thế gia ở Tu chân, tâm nguyện suốt đời vì thỉnh mệnh phàm nhân.

Đến người như Thịnh Diên cũng không nhịn được mà rung động.

Người xuất thân nghèo khổ mới dễ dàng đồng tình với nhau, xuất thân thế gia có tâm hệ phàm nhân mới càng khó.

Nhưng nếu Tu chân giới thật sự có người như vậy, không có khả năng không ai biết.

Trừ phi hắn sớm đã qua đời.

Thịnh Diên thoáng nhìn qua vẻ mặt chờ mong của Ngu Khuyết, hỏi: "Vị tiền bối kia còn ở nhân thế hay không?"

Ngu Khuyết thở dài: "Đã sớm không còn ở nhân thế." Lúc nàng sinh ra thì người ta đã chết cũng hơn 138 năm!

Quả nhiên.

Nàng hỏi: "Nếu đã không còn sống, sao muội lại biết chuyện của hắn, biết Chú ngữ 24 từ?"

Ngu Khuyết nghe vậy, vẻ mặt lập tức kiên định: "Tuy rằng hắn không còn, nhưng di chí của hắn ta nhất định sẽ kế thừa!"

Nàng là cộng sản. Người nối nghiệp chủ nghĩa!

Lời này trong lòng Thịnh Diên tự động phiên dịch thành Ngu Khuyết kế thừa những thứ tiền bối kia lưu lại ở động phủ.

Tiền bối phi thăng ở Tu chân giới hoặc đạo tiên qua đời đều lưu lại truyền thừa ở động phủ, sợ là truyền thừa của vị tiền bối này chính bị nha đầu này nắm giữ.

Thoạt nhìn thông minh, nhưng thật ra là may mắn.

Nàng đã hiểu.

Thịnh Diên tự động bổ não một cách lưu loát, logic hoàn mỹ, nghi ngờ trong lòng dần dần tiêu tan.

Vì thế rõ ràng hai người ở hai thế giới lại giao lưu hoàn hảo.

Một người cảm thấy bản thân mình thành công kiếm lợi, một người cảm thấy chính mình tìm ra được lai lịch của Chú ngữ 24 từ.

Cả hai đều vừa lòng.

Chỉ có hệ thống xoa trán không tồn tại, trong tâm đầy vạch đen.

Làm trò trước mặt ma nữ, nếu là người khác giải thích không được, có khả năng sẽ uống một hồ.

Ai biết ký chủ nổ pháo một hồi cư nhiên mẹ nó giải thích ra được như vậy!

Ma nữ vừa lòng đang định hỏi thêm thì liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn vô tri của nha đầu kia lại mắc nghẹn.

Hỏi cái gì nàng ấy cũng trả lời, mặc kệ là có nên nói hay không.

Nha đầu này vụng về như vậy, thật sự không sợ ra bên ngoài sẽ bị người ta giết sạch không chừa lại xương hay sao?

Có được truyền thừa cường đại nhưng không có đủ thực lực, hơi vô ý sẽ bị người giết chết để cướp đoạt.

Nàng có công pháp, tất nhiên sẽ khinh thường để ý đồ vật của một tiểu nha đầu.

Nhưng những ngụy quân tử kia chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.

Dù sao cũng không có quan hệ gì với nàng.

Nhưng.........

Thịnh Diên liếc mắt nhìn nha đầu kia một cái.

Nha đầu lặng lẽ đến gần nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ không phát giác, nhỏ giọng hỏi nàng có lạnh hay không.

......Thôi.

Thịnh Diên đột nhiên nói: "Sau này, muội không thể nhắc tới lai lịch của Chú ngữ 24 từ với người khác."

Ngu Khuyết nghi hoặc đầy mặt: "Tại sao?" Nàng còn định sẽ kiếm thêm lợi nữa.

Thịnh Diên khẽ cười một tiếng, chọt chọt ngực nàng, nhàn nhạt nói: "Không có gì, ta không thể nói, chỉ là không cho phép."

Thịnh Diên nói xong lời này, còn tưởng nha đầu kia sẽ tức giận.

Ở tuổi nha đầu này sẽ không thích người khác khoa tay múa chân với mình.

Nhưng nàng cũng không để bụng, nên nói đều đã nói, nếu nàng ấy không nghe......Thịnh Diên ngừng lại.

Gương mặt Ngu Khuyết đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ ngượng ngùng.

Nàng không những không tức giận, ngược lại liên tục gật đầu, bộ dáng ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta đều nghe Diên tỷ tỷ, sau này lai lịch của Chú ngữ 24 từ cũng chỉ nói cho Diên tỷ tỷ nghe."

Thịnh Diên: "....." Nha đầu này có tật xấu gì vậy.

Bên kia, Ngu Khuyết thét chói tai với hệ thống ở trong đầu: "A a a! Tỷ ấy quá bá đạo! Ta yêu tỷ!!!"

Hệ thống: "........" Đã tê liệt.

Hai người đứng ở hai kênh hoàn toàn khác nhau thuận lợi giao lưu xong, quyết định rời khỏi nơi này trước.

Cũng do nới này âm khí quá nặng, nói không chừng sẽ dẫn cái gì đó tới.

Ngay lúc này vấn đề liền tới rồi.

Ngu Khuyết không ngự kiếm, nàng sợ độ cao.

Thịnh Diên thì ngự kiếm, nhưng hiện tại nàng đang trong tình trạng bị thương, miễn cưỡng ngự được kiếm.

Ngu Khuyết cảm thấy sốt ruột.

Đại bạch cẩu của Thịnh Diên cũng lo lắng, nó là thú khế ước nên càng cảm nhận được trạng thái của chủ nhân.

Hiện tại chủ nhân cần phải được chữa trị gấp, bọn họ phải nhanh chóng ra ngoài!

Nên nó chạy vòng quanh hai người vài vòng, Ngu Khuyết nhìn chằm chằm cái đuôi của nó.

Bạch cẩu thật lớn a, cao tới nửa người, nếu đứng thẳng có thể cao tới 2m, nàng và mỹ nhân tỷ tỷ ngồi lên không chừng thong thả.....

Từ từ! Ngồi lên nó?

Ánh mắt của Ngu Khuyết nhìn bạch cẩu trở nên nóng bỏng.

Bạch cẩu đưa lưng về phía nàng cảm thấy lông tơ dựng đứng, lập tức xoay người, nhe răng với nàng.

Ngu Khuyết nở một nụ cười hiền từ với nó.

Thịnh Diên nhìn ra nàng muốn làm gì, nhắc nhở: "A Lang là thú chiến đấu khế ước, nó không đủ sức chịu đựng để cưỡi, muội đừng đánh chủ ý lên nó."

Ngu Khuyết hiền từ nói: "À, nó tên là Tiểu Bạch a."

Thịnh Diên: "Nó tên là A Lang."

Ngu Khuyết: "Đã biết, Tiểu Bạch."

Thịnh Diên: "........."

Ánh mắt của Ngu Khuyết nhìn nó càng thêm hiền từ, lưu luyến một lúc sau, vung tay lên nói: "Không thành vấn đề! Ta có biện pháp!"

Thịnh Diên với A Lang cùng nghi hoặc.

Ngươi có thể có biện pháp gì?

Chỉ có hệ thống biết được cái gì, run run rẩy rẩy hỏi: "Không phải cô sẽ....."

Ngu Khuyết: "Chính là như vậy!"

Nàng cúi đầu xoa xoa cái đầu lông trắng một lát, thân thiết nói: "Tiểu Bạch, chuẩn bị tốt chưa?"

Tiểu Bạch: "........" Ta tên là A Lang!

Sau một hồi, Ngu Khuyết cùng Thịnh Diên một trước một sau ngồi trên người Tiểu Bạch.

Thịnh Diên muốn nói lại thôi: "Như vậy được không?"

Ngu Khuyết chắc chắn: "Tốt! Như thế nào không được! Ta tự mình thử qua rồi!"

Thịnh Diên cực kỳ muốn hỏi nàng thử qua khi nào.

Nhưng còn chưa kịp hỏi ra miệng, Ngu Khuyết đã hưng phấn nói: "Đi thôi!"

Sau đó, một tấm Cực Tốc phù dán lên mông chó của Tiểu Bạch.

Trong nháy mắt, đại bạch cẩu gầm lên một tiếng, điên cuồng xông ra ngoài.

Ngu Khuyết: "Tiểu Bạch! Tiến lên!!"

A Lang: "......." Nima, rốt cuộc giữa chúng ta mẹ nó ai mới là cẩu!

Thịnh Diên: "......." Từ từ, cái Cực Tốc phù mới này kia sao giống cái phù mà sư đệ nàng vẽ a.......Nôn! Không được! Nàng đang bị choáng váng!

Dưới ánh trăng, một con chó trắng lớn mang theo hai người chạy như điên, lịch sử phảng phất được tái diễn.

..............

Hai người một chó chạy như điên hơn 40 dặm, trực tiếp từ ngọn núi này chạy qua núi kia, cuối cùng cũng không tìm được cách đi ra ngoài, chỉ có thể tìm một nơi thanh tịnh để ngừng lại.

Tiểu Bạch vừa mới dừng lại liền quay đầu xé Cực Tốc phù trên mông của mình ra!

Ngu Khuyết thâm tình nói: "Tiểu Bạch, ngươi vất vả."

Đại bạch cẩu trực tiếp quay đầu rời khỏi nàng.

Lần này Thịnh Diên không sửa đúng lại cho Ngu Khuyết, nàng nhìn phù chú mà đại bạch cẩu xé xuống, một lát sau nói: "Cực Tốc phù này dùng khá tốt."

Ngu Khuyết: "Ta được một bằng hữu tặng!" Nàng còn tưởng rằng đời này sẽ không dùng lại nó nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền dùng tới rồi!

Dán Cực Tốc phù lên người mình với dán nó lên người khác hoàn toàn không giống nhau!

Thịnh Diên nhìn sắc mặt của Ngu Khuyết, chỉ nói một câu 'Thì ra là thế', liền không hỏi sâu thêm nữa.

Sao có thể là tiểu sư đệ, người như hắn mà cũng có bằng hữu sao?

Nàng bật cười, vuốt bộ lông bóng loáng của A Lang, nói: "Nghĩ ngơi một lát cho tốt đi."

Ngu Khuyết đi theo một bên xem náo nhiệt: "Đúng vậy Tiểu Bạch, nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ngươi còn phải vất vả."

Đại bạch cẩu trầm mặc một lát, dùng mông nhìn nàng.

Lặp lại lần nữa, nó tên là A Lang!

Hai người một cẩu dựa sát vào nhau nghỉ ngơi.

Nhưng chưa được một lát, Thịnh Diên đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt lóe lên một tia lạnh.

Nàng nói: "Ngu Khuyết, dậy."

Ngu Khuyết bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy: "Làm sao vậy, làm sao vậy!"

Thịnh Diên: "Phiền toái tới."

Lần này Ngu Khuyết không hỏi phiền toái gì, bởi vì nàng nhìn thấy được.

Cách đó không xa, mấy chục quỷ ảnh từ bốn phương tám hướng lại đây, mục tiêu chính là bọn họ!

Ngu Khuyết lập tức nắm được tay của Thịnh Diên: "Chúng ta liều một lần xem thử có xông ra được không, sau đó dùng Cực Tốc phù để chạy!"

Thịnh Diên thoát khỏi tay của Ngu Khuyết: "Tiểu nha đầu, tự mình chạy đi, một đám tiểu quỷ này không đến mức bắt được ta, đừng ở lại làm vướng chân vướng tay."

Ngu Khuyết sửng sốt.

Nàng không biết được đầu óc của mình sao lại xoay chuyển nhanh như vậy, lúc này đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức hỏi: "Vết thương của tỷ nặng thêm?"

Thịnh Diên không trả lời.

Nha đầu này đoán không sai, trước khi nàng sống lại thì kinh mạch đã đứt từng khúc, một lần nữa dùng công pháp tà môn để tu luyện, sau khi sống lại tuy đã có được thân thể hoàn chỉnh, nhưng không biết có phải đời trước công pháp đã xâm nhập tận linh hồn hay không, vừa rồi nàng dùng công pháp chính đạo để chữa thương, vết thương lại nghiêm trọng thêm.

Nàng khẽ cười một tiếng, nói: "Đã biết còn không mau đi? Ở lại chờ chết sao?"

Dường như nàng chắc chắn Ngu Khuyết sẽ đi.

Nụ cười quyến rũ của nàng càng thêm gượng gạo.

Thậm chí Ngu Khuyết còn có cảm giác mới vừa rồi để nàng chạy không phải vì muốn nàng sống sót, mà chỉ đơn thuần không nghĩ bản thân vô lực có thể tạo thành sự uy hiếp khi ở bên cạnh nàng.

So với quỷ, nàng còn kiêng kỵ người hơn.

Ngu Khuyết lập tức cảm giác bản thân càng thêm nhiệt huyết.

Nàng không nói hai lời liền đem đại bạch cẩu đẩy lên trước người Thịnh Diên, nói: "Tiểu Bạch! Bảo vệ tốt cho chủ nhân ngươi!"

Sau đó che chắn trước mặt một người một cẩu.........Chân bắt đầu run lên.

Mấy chục con quỷ từ bốn phương tám hướng vọt tới phụ cận.

Ngu Khuyết nghe thấy có quỷ lớn tiếng nói: "Không sai, chính là nàng! Người dọa quỷ ngày Tết Trung Nguyên! Nàng lại xuất hiện!"

Chúng quỷ tức khắc hô lên: "Xé nát nàng! Để cho nàng ta biết quỷ là gì!"

Ngu Khuyết khóc không ra nước mắt.

Đậu má! Thì ra vẫn là nàng gây họa, một đám quỷ các ngươi vậy mà lòng dạ hẹp hòi.

Thịnh Diên bị nàng che chở phía sau, có chút thất thần, rõ ràng đang bị đe dọa tính mạng, nàng lại không biết mình đang nghĩ gì.

Cho tới khi A Lang ô ô đánh thức nàng.

Nàng vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đang run rẩy.

Thịnh Diên mở miệng theo bản năng: "Dùng Chú ngữ 24 từ, đừng đứng ngốc đó!"

Ngu Khuyết như vừa mới tỉnh mộng, vội vàng vận chuyển linh lực, niệm Chú ngữ 24 từ.

Mấy con quỷ tới gần lập tức giống như bị xẻo một tầng da, kêu lên thàm thiết.

Hữu dụng, nhưng là.........Bọn chúng quá nhiều, mà linh lực của Ngu Khuyết quá ít.

Nàng niệm hai lần Chú ngữ liềm biết không thể tiếp tục như vậy, bởi vì linh lực của nàng đã hao tổn hơn phân nửa.

Nàng nhân lúc bọn họ bị cho Chú ngữ dọa sợ, lập tức nói: "Hệ thống, mở ra thương thành."

............

Ngu Giác với Trình Thanh từ rất xa nhìn thấy được Ngu Khuyết bị ma quỷ vây quanh.

Ngu Giác không khỏi nắm chặt kiếm trong tay.

Trình Thanh hiểu lầm nàng ta muốn cứu người, lập tức nói: "Quản bọn họ làm gì, cô ta đối xử với chúng ta như vậy, hôm nay xem thử bọn họ có năng lực gì, đợi cô ta đến cầu cứu chúng ta!"

Ngu Giác trầm mặc một lát, nói: "Ừm, nghe huynh."

Mà lúc này, hệ thống lại lần nữa xác nhận nói: "Ký chủ, xác nhận đổi 25 tích phân để lấy bài hát này sao?"

Ngu Khuyết: "Xác nhận! Ta đã thấy rõ âm tu không có âm thanh công kích chính là đồ bỏ! Ta muốn đổi bài hát!"

Hệ thống: "......." Đạo lý nó đều hiểu, nhưng trong kho của nó có hàng vạn sách âm nhạc, vì sao lại chọn cái này?

Nó hít sâu một hơi, nói: "Mở ra hình thức mô phỏng tên đỏ, trong vòng bán kính trăm mét, trừ đồng đội Thịnh Diên, Tiểu Bạch thì không được gia nhập tên đỏ."

Ngu Khuyết nhìn thoáng qua bản đồ.

Trên bản đồ, ngoài trừ đám quỷ vây quanh bọn họ, bên ngoài có có hai chấm nhỏ, không biết có phải là quỷ mai phục hay không.

Nàng gật đầu: "Gia nhập."

Ngay sau đó, Ngu Khuyết cầm đàn nhị, vẻ mặt nghiêm túc, bày trận sẵn sàng đón địch.

Đàn nhị vừa gảy, như tiếng réo khóc.

"Trời ạ ~ ~

Hận a ~ ~

Đói quá ~ ~

Giữa mùa đông lạnh giá và rét buốc!

Quá lạnh a

Ta ở Đông Bắc chơi bùn

Tuy rằng Đông Bắc không lớn

Ta không có nhà........."

Âm thanh suy yếu của hệ thống vang lên: "《 ta ở Đông Bắc chơi bùn 》đã đổi......."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net