Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Ngu Khuyết choáng váng.

Xúc cảm mềm mại dưới bàn tay, trước mặt là một gương mặt tuyệt mỹ.

Nàng vô thức nhéo nhéo.

Ô ô ô thật mềm thật lớn!

Nàng còn muốn xoa xoa thêm một chút, liền nghe thấy hệ thống nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ký chủ, cô đang làm gì!"

Ngu Khuyết lập tức thanh tỉnh, ngước mắt lên thì nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của mỹ nhân tỷ tỷ nhìn nàng, dường như không nghĩ tới nàng gan lớn như vậy.

Khi nàng ấy cười như không cười, toàn thân đầy quyến rũ, gương mặt thanh lãnh giống như tiên tử cao không thể chạm tới, khiến người ta không đành lòng khinh nhờn.

Ngu Khuyết lập tức thấy hổ thẹn, sám hối với hệ thống: "Ta sai rồi, ta háo sắc, nhưng ta còn dám!"

Hệ thống: "......." Đợi cô biết người trước mặt mình là ai cô cũng không dám.

Mỹ nhân tỷ tỷ nhéo nhéo cằm của nàng, khẽ cười một tiếng, nói: "Tuổi nhỏ nhưng thật to gan."

Ngu Khuyết lập tức tỉnh táo, nhanh chóng buông nàng ấy ra, lắp bắp giải thích: "Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm, thật ra ta muốn cứu tỷ."

Mỹ nhân tỷ tỷ không thể ngồi dậy nổi, chỉ tựa nửa người nghiêng đầu nhìn nàng, không biết có tin lời nàng nói hay không.

Nhìn nàng một lát liền hỏi: "Tiểu nha đầu, đây là đâu, ai dẫn ngươi tới chỗ ta?"

Lúc nàng ấy nói chuyện, hệ thống nhìn thấy đầu ngón tay nàng ấy nổi lên quang sắc màu trắng, tựa như Ngu Khuyết trả lời có hơi không thích hợp thì ánh quang đầu ngón tay có thể xuyên qua cổ nàng bất kỳ lúc nào.

Ký chủ ngu xuẩn của nó bị sắc làm mờ mắt, không chút cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Nàng nghĩ rằng mỹ nhân trước mặt cũng bị kết giới biến dạng hút vào trong, nhớ tới tình trạng thê thảm của mỹ nhân, tức khắc nàng cảm thấy trìu mến.

Mỹ nhân đẹp như vậy sao lại đối xử như thế.

Nàng lập tức nói: "Nơi này là bên trong kết giới núi Thương Đãng, có thể tỷ tỷ không nhớ rõ, mới nãy kết giới núi Thương Đãng có biến, lập tức hút tất cả chúng ta vào, nhưng tỷ không cần phải lo lắng, ta sẽ bảo vệ tỷ!"

Ngu Khuyết vỗ ngực đảm nhận nhiệm vụ, không phát hiện ra khi nàng nói ba chữ núi Thương Đãng, sắc mặt mỹ nhân trước mắt liền thay đổi.

Nàng cảm thấy sắc mặt nhợt nhạt của mỹ nhân càng thêm trắng bệch, khiến người ta càng thêm thương tiếc.

Mỹ nhân vẫn còn đang mặc y phục ướt đẫm, nàng lập tức lấy ra một kiện áo choàng từ trong túi trữ vật định khoác lên người mỹ nhân.

Lúc này, 'nhân vật cẩu quan trọng' đang ngây dại khi thấy chủ nhân nhà mình bị đùa giỡn cũng không nhìn nổi nữa, nó liền lập tức chạy tới đẩy Ngu Khuyết ra, chắn trước mặt chủ nhân nhà mình, nhe răng với nàng.

Khi con chó lớn màu trắng này xuất hiện trước mặt mỹ nhân, cả người nàng ấy đột nhiên run lên, thất thố giơ tay ôm lấy cổ của nó.

Con chó đang nhe răng nhếch miệng bỗng nhiên bị ôm, ô ô hai tiếng, cả người đều ngoan ngoãn, cái đuôi ve vẩy cực kì vui vẻ.

Đầu vai của mỹ nhân khẽ run run, giống như đang khóc, rồi lại im lặng.

Ngu Khuyết không biết phải làm sao, bước tới hai bước như muốn định an ủi, mỹ nhân đột nhiên bình tĩnh lại.

Nàng ấy ngẩng đầu lên, khóe mắt không có một giọt nước mắt, phảng phất như một khắc yếu đuối kia chỉ là ảo tưởng của Ngu Khuyết.

Ngu Khuyết cẩn thận hỏi: "Tỷ tỷ không sao chứ?"

Mỹ nhân không đáp, chỉ hỏi: "Tiểu muội muội, muội tên là gì?"

Ngu Khuyết thành thật trả lời: "Ngu Khuyết."

"Ngu Khuyết." Mỹ nhân tỷ tỷ lặp lại cái tên này, như đang suy nghĩ gì.

Nàng hỏi: "Lúc nãy muội nói muội cứu ta?"

Ngu Khuyết gật đầu: "Lúc đó tỷ hôn mê bên dòng suối nhỏ, chó của tỷ dẫn muội tới."

Mỹ nhân nở nụ cười: "Tiểu muội muội, đa tạ muội, ta tên là Thịnh Diên, ta nợ muội một ân tình."

Ngu Khuyết liên tục xua tay: "Nên làm, nên làm."

Tầm mắt của Thịnh Diên dừng ở cái áo choàng trên tay nàng: "Cái này cho ta?"

Ngu Khuyết ngượng ngùng gật đầu.

Thịnh Diên mỉn cười, ngón tay trắng nõn cầm lấy áo choàng.

Một tay khác nàng điểm lên ngực Ngu Khuyết, giọng nói đầy mê hoặc: "Muội ở đây chờ tỷ, không nên chạy loạn."

Hệ thống nghe ra được sự uy hiếp từ lời nói này, da đầu càng tê dại.

Ngu Khuyết thì nghe ra sự nhu nhược đáng thương, trong lòng liền mềm nhũn.

Nàng lập tức nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ yên tâm, có ta canh chừng giúp tỷ, tỷ yên tâm thay quần áo, sẽ không có người tới gần tỷ!"

Hệ thống: "......."Tuyệt vọng.

Thịnh Diên trực tiếp bật cười: "Muội thật đáng yêu."

Được mỹ nhân khen đáng yêu, Ngu Khuyết ngây ngất nhìn mỹ nhân đi vào rừng cây, nàng ngồi yên một chỗ, bắt đầu cười hắc hắc.

Hệ thống trầm mặc một lát, nói: "Ký chủ."

Ngu Khuyết hồi phục tinh thần: "Hả?"

Hệ thống: "Tôi có một nhiệm vụ rất thích hợp với cô."

Ngu Khuyết lập tức bình tĩnh, ngồi nghiêm chỉnh: "Tới!"

Hệ thống: [ Nhiệm vụ 3: Sống sót hoàn hảo ở núi Thương Đãng. Tích phân 30].

Trong lòng Ngu Khuyết cảm thấy hệ thống càng ngày càng ngốc, sống sót thì sống sót, còn sống sót hoàn hảo.

Nàng nhớ rõ cốt truyện ở núi Thương Đãng không tính là dài, chủ yếu là dẫn ra bàn tay vàng của nữ chủ, khó khăn sống sót không cao, nàng kiên trì chắc sẽ ổn.

Vì thế nàng cực kỳ tự tin: "Ta nhận!"

Hệ thống thấy được suy nghĩ đó của nàng cũng chỉ ha hả.

Núi Thương Đãng trong nguyên tác là một cái phó bản sơ cấp, khó khăn sống sót đương nhiên không lớn.

Nhưng mấu chốt nhất chính là cái vị 'mỹ nhân tỷ tỷ' bên cạnh cô trong nguyên tác chính là ma nữ, thế nên khó khăn sống sót tăng lên gấp bội.

Nếu nói nữ chủ sống sót ở núi Thương Đãng là bình thường, thì Ngu Khuyết trực diện với ma nữ chính là cấp địa ngục.

Hơn nữa ma nữ này vừa mới trọng sinh.

Cô còn mới bái sư.

Tên của những phản diện trong nguyên tác khác với tên của họ, dù sao người Tu chân giới thích đặt ngoại hiệu cho người khác, ký chủ không thể dựa vào tên để nhận ra ai là phản diện, nó hiểu được.

Nhưng nó không thể hiểu một nữ nhân như ký chủ vì sao còn trầm mê nữ sắc đến như vậy.

Rốt cuộc là nó bị ràng buộc với cái gì?

Hiện tại cô đã sớm bái sư, tất cả những phản diện có trong nguyên tác đều có liên quan tới cô.

Nó muốn xem sau này cô ấy sẽ làm thế nào.

................

Lúc Thịnh Diên ra tới, Ngu Khuyết đã bị đông lạnh run rẩy.

Nàng vào đây bất quá cũng chỉ có nửa canh giờ, lại cảm thấy chung quanh càng ngày càng lạnh, rõ ràng là mới tháng bảy, thời tiết sao giống mùa đông rét lạnh.

Nàng nhìn thấy mỹ nhân tỷ tỷ ăn mặc đơn bạc đi ra, liền sầu lo: "Không biết sao lại thế này, càng ngày càng lạnh, Diên tỷ tỷ đợi muội một chút, muội tìm trong túi trữ vật còn quần áo khác hay không, tỷ chịu đựng một chút nhé."

Thịnh Diên thấy bộ dáng của nàng đông lạnh đến mức sắc môi trắng bệch, liền sửng sốt.

Đôi mắt của nàng lóe lên một tia ảo não, không biết là do giận người khác hay giận chính bản thân mình.

Nàng đè tay Ngu Khuyết lại, giọng nói có chút lạnh: "Không cần, đây là do quỷ khí ăn mòn, muội không biết sao?"

Ngu Khuyết sửng sốt, lắc lắc đầu.

Thiếu nữ trước mắt nàng nhỏ nhắn, bộ dáng gầy yếu, cả cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

Thịnh Diên vốn định nói thêm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng như vậy liền đành nuốt lại.

Nàng lời ít ý nhiều: "Muội cảm thấy ở đây lạnh là do bị quỷ khí ăn mòn, ta niệm một đoạn chú ngữ, muội nhớ kỹ, đợi điều động linh lực rồi niệm cùng ta, hiểu không?"

Ngu Khuyết lập tức gật đầu: "Đã rõ!"

Sau đó nàng nhìn thấy đôi tay của mỹ nhân trước mặt kết ấn, khi không cười, nàng ấy giống như nữ thần trên Cửu Thiên, cao không thể chạm tới.

Nàng chậm rãi nói: "Thiên địa Huyền Tông, vạn khí căn nguyên. Tu luyện triệu kiếp, chứng minh thần thông. Trong ngoài tam giới, duy đạo độc tôn....."

Niệm xong một đoạn thật dài, Ngu Khuyết cảm thấy khí lạnh xung quanh dần ly tán, càng đến gần cô càng cảm thấy ấm dần lên.

Thần kỳ.

Thịnh Diên niệm xong liền mở mắt ra, thấy nàng chỉ lo kinh ngạc cảm thán, nhíu mày nói: "Điều động linh lực, niệm."

Ngu Khuyết: "......."

Thật không dám giấu diếm, nàng một chữ cũng chưa nhớ kỹ.

Thiên địa cái gì ta.

Lúc nàng học bài Nhạc Dương Lâu Ký cũng phải mất ba ngày, vì sao mỹ nhân tỷ tỷ cảm thấy nàng nghe một lần chú ngữ liền nhớ kỹ được chứ?

Nhưng không còn biện pháp, mỹ nhân tỷ tỷ đứng một bên nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi, bộ dáng bắt nàng không thể không niệm.

Ngu Khuyết chỉ có thể liều mạng nhớ lại: "Thiên địa........."Thiên địa cái gì? Cái gì thiên địa?

Mặc kệ, quản thiên địa làm gì, còn không phải mẹ nó đuổi quỷ sao, nàng hiểu!

Ngu Khuyết nhắm mắt lại, hướng tâm lớn giọng: "Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa! Pháp quyền, tự do, bình đẳng, công chính! Yêu nước, cống hiến, chính trực, thân thiện!"

Mẹ nó quản cái gì quỷ cái gì mà âm khí, trước thần chú 24 ký tự đều phải chết!!!

Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, khi nói 24 từ ra, nàng bỗng nhiên cảm nhận được xung quanh nàng ấm áp, phảng phất như khí lạnh trong xương cốt đều bị xua tan ra ngoài.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, yên lặng quá mức.

Nàng cảm thấy có chút không đúng, khẽ meo meo mở mắt.

Chỉ nhìn thấy một sợi kim quang quanh thân nàng đi ra ngoài, tỏa ra rất rộng.

Mỹ nhân tỷ tỷ trợn mắt há miệng nhìn nàng.

Không phải ảo giác, thật sự không lạnh!

Nàng nhìn nhìn tay mình, run rẩy hỏi hệ thống: "Đã xảy ra cái gì?"

Hệ thống trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói: "Chúc mừng ký chủ kích phát pháp chú: Chú ngữ 24 từ."

Ngu Khuyết nghe vậy liền hít một hơi!

Không phải nàng chưa đọc qua thần chú 24 từ khi xem phim kinh dị, nhưng............Mẹ nó thật đúng là có thể đuổi quỷ?!

Ngu Khuyết: "...........Cái này không khoa học."

Ngược lại hệ thống bắt đầu giải thích cho nàng: "Ngôn từ vốn dĩ đã có sức mạnh, sở dĩ ở Tu chân giới có nhiều loại pháp chú đều là mượn sức mạnh thiên địa của ngôn từ. Vô số người có thiên phú sử dụng ngôn linh, bình thường chỉ cần một câu có thể dẫn động thiên địa. Mà chủ nghĩa Mac ở thế giới của cô có nhiều người tín ngưỡng, chính nó có sức mạnh, nên cái này đúng khoa học."

Ngu Khuyết tin!

Thế nên Thịnh Diên nhìn thấy vẻ mặt của thiếu nữ trước mặt mình ngày càng nghiêm túc.

Nàng không nhịn được liền hỏi: "Cái pháp chứ mới nãy........"

Ngu Khuyết chậm rãi nói: "Nó gọi là chú ngữ 24 từ."

Chú ngữ 24 từ.

Thịnh Diên niệm lại cái tên này trong lòng một lần, liền rùng mình.

Kiếp trước nàng chưa từng thấy pháp chú đuổi âm khí có uy lực lớn như vậy, uy lực như vậy có thể xem là khắc tinh với ác quỷ.

Nàng thử nói: "Chú ngữ 24 từ này nằm ở điển tịch nào?"

Ngu Khuyết ngồi nghiêm chỉnh: "Xuất xứ từ giá trị quan của xã hội chủ nghĩa."

Thịnh Diên: ".........."

Mỗi từ nàng đều nghe hiểu, nhưng ghép lại thì nàng không hiểu.

Tu chân giới còn có một điển tịch như vậy sao?

Vẻ mặt của Thịnh Diên nghiêm túc.

Có thể sáng tạo pháp chú độc đáo như vậy có thể là một nhân vật rất mạnh về pháp chú, kiếp trước nàng chưa từng nghe qua.

Chắc là một ẩn sĩ ở ẩn.

Nàng nhíu mày.

Kiếp trước nàng sống một đời đều chưa từng nghe qua có người như vậy, thiếu nữ trước mặt mình cư nhiên có thể thuộc như lòng bàn tay.

Xem ra nàng không thể khinh thường.

Nhưng Ngu Khuyết trước mặt nàng có phải là Ngu Khuyết mà nàng có nghe nói đến hay không.

Nàng tiếp tục hỏi: "Không biết tác giả của điển tịch kia là thần thánh phương nào?"

Ngu Khuyết trả lời: "Tên của người đó là Mac."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net