Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Ngu Khuyết khoe xong Husky của nàng rồi, cảm thấy mỹ mãn liền ôm nó rời đi.

Yến Hành Chu hứng thú bừng bừng mà đi theo sau.

Toàn bộ lều trại chỉ còn lại sư tôn với sư tỷ.

Tầm mắt hai người dừng lại trên cái người được kêu là 'Husky' kia, trầm mặc không nói gì, cho tới khi Ngu Khuyết đi xa không còn thấy bóng dáng nữa.

Sư đồ hai người nhìn nhau.

Người này muốn nói lại thôi, người kia cũng lưỡng lự, đối diện nhìn nhau không nói gì, chỉ có trầm mặc.

Sư tôn: "Con......."

Sư tỷ: "Con....."

Hai người đồng thời ngậm miệng.

Ngay giờ phút này, trong lòng hai người đều có cùng một nghi ngờ.

'Husky' mới vừa mặc áo hoa bông với váy nhỏ kia, sao giống như nhị đệ tử/ nhị sư đệ hóa yêu đời trước thế?

Chính là Tiêu Chước kiếp trước trở thành Yêu Hoàng sau mới hóa yêu.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là 'Husky' kia.........Nó "Uông".

Nhớ tới tiếng 'Uông' kia, vẻ mặt hai người đều trở nên vi diệu.

A này......

Ngay lúc này, phản diện kém chút nữa chơi rớt nửa cái mạng của nam nữ chủ kiếp trước không hẹn mà cùng cảm thấy có chút khó giải quyết.

Vốn dĩ, bọn họ có thể không một tiếng động đem con sói dũng mãnh hư hư thực thực là sư đệ/ đệ tử ra ngoài, cho hắn một nơi an toàn vượt qua cảnh hóa yêu.

Nhưng mà hắn 'Uông'.

Hắn trước đó không 'Uông', thì bọn họ làm những thứ cần làm sẽ không khó.

Nhưng sau khi hắn 'Uông', chẳng sợ trong lòng bọn họ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, cũng coi hắn trở thành 'Husky'.

Ruốt cuộc là bọn hắn phải giải thích với đối phương thế nào khi họ nhìn một phát là biết chính là đối phương? Làm sao họ có thể đối mặt với đệ tử/ sư đệ khi đối phương không tiếc mà giả làm một con chó?

Hai người cùng nhìn ra bên ngoài, cùng nhau có một suy nghĩ, dù sao hiện tại nhị đệ tử/ nhị sư đệ ở bên người tiểu đệ tử/ tiểu sư muội, được chăm sóc, tuy rằng nha đầu kia hơi bướng bỉnh lăn lộn hắn một chút, nhưng tóm lại không đến mức nguy hiểm tới tính mạng.

Có lẽ.....đúng nhỉ?

Sư đồ hai người cùng nhìn nhau một cái.

Sư tôn nghĩ, kiếp trước chung quy hắn không bảo vệ được bọn họ, kiếp này hắn không thể khiến cho đệ tử của mình lâm vào hoàn cảnh như kiếp trước.

Sư tỷ nghĩ, nàng bò từ địa ngục trở lại, nhưng trước khi sư tôn gặp biến cố chính là một chính nhân quân tử đoan chính, sư đệ của nàng là một người chân thành, bất luận thế nào nàng cũng muốn bảo vệ họ.

Tất cả những phản diện trọng sinh đều quyết định họ phải bảo vệ sư môn.

Sư tôn: "Diên nhi, con là ngự thú sư, hiểu cách nuôi chó hơn so với sư muội của con, nếu con rảnh rỗi liền chăm sóc chúng nó một chút."

Sư tỷ: "Sư tôn, tiểu sư muội lần đầu tiên nuôi chó sợ là chưa thuần phục, không ngại để con chăm sóc một chút?"

Nói chung là không thể........Để tiểu nha đầu kia đem Tiêu Chước lăn lộn tạo ra rắc rối.

...............

Ngu Khuyết ra khỏi lều trại của sư tỷ thì chưa có về lại lều của nàng, mà là nàng tìm một nơi yên tĩnh, đem Tiểu Cáp thả xuống.

Tiêu Chước còn đang đắm chìm trong trạng thái mới vừa kêu 'Uông' kia chưa có hồi phục lại tinh thần.

Yến Hành Chu hiếu kỳ hỏi: "Tiểu sư muội đây là muốn làm gì?"

Ngu Khuyết giải thích: "Không phải mới nãy Tiểu Cáp muốn xi xi sao, muội tìm chỗ để nó xi xi, nhanh, Tiểu Cáp, nơi này không có người, ngươi có thể xi xi rồi!"

Yến Hành Chu trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu: "Thì ra là thế, vẫn là tiểu sư muội suy xét chu đáo."

Tiêu Chước: "......." Trong nháy mắt, hắn thậm chí cảm thấy bản thân hắn chết trong tay của Tạ Thiên Thu mới là kết cục tốt nhất.

Hơn nữa càng khiến người ta hít thở không thông chính là không biết có phải do nha đầu kia luôn miệng nói 'xi xi' hay không, hiện tại hắn thật sự có cảm giác muốn xi xi.

Nhưng là người không thể, ít nhất không nên.

Tiêu Chước chỉ có thể đứng thẳng bất động tại chỗ không nhúc nhích.

Ngu Khuyết nhìn hắn không cử động, nhịn không được gãi gãi đầu: "Ta đút hết hai chén sữa bò, cư nhiên không muốn xi xi sao? Có phải bộ phận tiết niệu có vấn đề không?"

Nàng càng nói, sắc mặt của con sói càng lúc càng khó coi có thể thấy được bằng mắt thường.

Yến Hành Chu đứng xem cũng bắt đầu cảm thấy thương hại.

Hắn hảo tâm mở miệng: "Cũng có thể Tiểu Cáp không quen bị người chờ xem, không bằng chúng ta cách xa một chút nhìn xem?"

Ngu Khuyết trầm ngâm một lát, gật đầu: "Cũng đúng, Tiểu Cáp, chờ sau khi ngươi xi xi xong, nhớ uông một tiếng nha."

Tiêu Chước nghe vậy tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Thật tốt quá! Hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để rời đi! Đến lúc đó chờ hắn chịu đựng qua trận hóa yêu để biến thành người, sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết chuyện này, đến lúc đó hắn lại diều tra vì sao kiếp này hắn có nhiều thêm một sư muội!

Tiêu Chước dường như gấp không đợi nỗi chờ bọn họ rời đi.

Nhưng Ngu Khuyết không hề đề phòng nghĩ sẽ cách xa một chút, Yến Hành Chu đột nhiên nói: "Đúng rồi, con chó này còn chưa quen thuộc với muội, vạn nhất xảy ra chuyện phiền toái, thân thể nó còn suy yếu như vậy."

Ngu Khuyết bừng tỉnh: "Đúng vậy!"

Yến Hành Chu thuận theo nói: "Chỗ ta có một thứ, vừa lúc thích hợp với muội."

Hắn nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra một sợi dây dài nhỏ.

Ngu Khuyết còn tò mò nhìn dây nhỏ, biểu tình con sói đã trở nên khó coi.

Yến Hành Chu làm như không thấy, giải thích: "Nhất Tuyến Khiên, cột vào hai người, vừa không ảnh hưởng tới hành động, muội lại có thể tùy thời biết nó ở nơi nào."

Vừa nói xong hết câu, con sói nhanh chóng quyết định cất bước liền chạy.

Yến Hành Chu tiến lên một bước, nhẹ nhàng đè nó lại, khẽ cười: "Chạy cái gì, đây là vì tốt cho ngươi."

Dưới ánh mắt con sói hung ác đến mức muốn cắn hắn, hắn chậm rãi buộc sợi dây vào chân nó.

Sau đó đứng dậy, đem đầu dây còn lại cột lên cổ tay của Ngu Khuyết.

Sợi tơ màu đen biến mất, Ngu Khuyết thử giật giật, phát hiện không hề có cảm giác gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành động.

Nhưng nàng giơ tay thì có thể sờ tới sợi dây, thậm chí có thể cởi bỏ được nó.

Quả thực là dây dắt chó công nghệ cao.

Thứ này tuyệt đối là đồ tốt, dùng làm dây dắt chó quả thực là bắt voi đi cày.

Ngu Khuyết do dự: "Này......"

Yến Hành Chu vỗ vỗ đầu nàng, phiêu phiêu nói: "Cho muội muội cứ dùng đi."

Hắn lại nhìn thoáng qua con sói, lại nhìn nhìn Ngu Khuyết, cười nói: "Sư muội vui vẻ là tốt."

Sau đó, sư huynh lắm tiền phá của của nàng rời đi, giống như là lại đây chỉ đưa cho nàng sợi dây.

Bóng dáng thoạt nhìn cực kỳ sung sướng.

Ngu Khuyết nhìn trong chốc lát, chậm rãi nhíu mày.

Hệ thống cho rằng nàng nhìn ra được gì, kinh hồn táng đảm.

Sau đó liền nghe thấy nàng cảm thán chân thành: "Sư huynh cũng thật có tiền."

Nàng than ngắn thở dài quay đầu, nhìn đến Tiểu Cáp, lại cao hứng thêm.

Đối mặt với con chó đầu tiên nàng nuôi trong đời, vui sướng nói: "Đến đây đi Tiểu Cáp, chúng ta xi xi ~"

Con sói trầm mặc một lát, quay người di tới chỗ mà Ngu Khuyết không nhìn thấy.

Thật lâu sau, con sói mới đi ra, lúc nó đi ra, sắc mặt cực kỳ thối.

Hệ thống không dám nghĩ tới đại lão lấy thân phận bán yêu trở thành Yêu Hoàng, khẽ thở dài.

Chỉ có ký chủ của nó là hoàn toàn không biết gì cả, vẫn lẩm bẩm như cũ: "Tiểu Cáp xi xi lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự tiết niệu có vấn đề?"

Hệ thống cũng không dám nhìn sắc mặt con sói.

Ngu Khuyết không vội quay về lều trại, dắt chó đi dạo trong doanh địa.

Trải qua hỗn loạn ngày hôm qua, hôm nay doanh địa rõ ràng có trật tự hơn, người bị nhốt trong kết giới cũng được cứu ra.

Khi Ngu Khuyết tới khu vực chữa trị, nàng nghe thấy một đám người bị thương tàn tạ tụ một chỗ bát quái với nhau.

Đôi khi Ngu Khuyết rất bội phục những tu sĩ đó vẫn còn tinh lực như thế, nàng trơ mắt nhìn một tu sĩ hay tay đều phải treo lên còn nhảy nhót, xen vào trung tâm đám người nói năng với vẻ mặt hớn hở.

Ngu Khuyết tò mò, thò tay vào trong nhẫn trữ vật ......Không thấy.

Hả? Hạt dưa của nàng đâu?

Nàng lập tức mở túi trữ vật ra xem, nhìn thấy trong túi chỉ có một con thỏ, bên cạnh nó là một đống vỏ hạt dưa.

Ngu Khuyết: "......"

Nàng hít một hơi thật sâu: "Hệ thống, ngươi sao không nói ta biết ngay cả hạt dưa nó cũng ăn!"

Hệ thống ấp úng: "Nếu cô cho nó linh thạch, nó cũng sẽ không đói đến mức mà ăn hạt dưa."

Vẫn nên để nó ăn hạt dưa đi.

Ngu Khuyết muốn ăn hạt dưa trợ hứng nhưng lại không có, tâm trạng rất khó chịu, chen vào trong đám người nghe bái quái, còn kéo theo Tiểu Cáp.

Con sói bị ép đến mức sống không còn gì luyến tiếc, nhưng vì không muốn tiếp tục bị ép, nó còn phải giúp Ngu Khuyết đẩy những người khác ra, để nàng nhanh chen vào.

Tiêu Chước bị bắt hợp tác, ép đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi, rất nhanh chen tới phía đầu đám đông.

Lúc này, người bị treo cả hai tay còn đang luyên thuyên: "......Báo yêu vừa thấy người này không được, lập tức đem hắn đưa tới chỗ Yêu Hoàng để làm thái giám, thời điểm chúng tôi xông tới, người kia đã bị trói trên đài, con dao nhỏ vừa lúc cách hắn một tấc, kém chút nữa là bị thiến!"

Đề tài này quá mức kinh bạo, bốn phía đồng thời 'hít' một tiếng, Tiêu Chước cũng theo bản năng dựng đứng lỗ tai lên.

Ngu Khuyết phát hiện, lập tức giơ tay hỏi: "Ai ai ai? Là ai xém chút bị thiến?"

Huynh đệ bị treo hai tay theo bản năng trả lời: "Chính là gia chủ Ngu gia đó, người ăn viên thuốc nhỏ kia có biết không? Nghe nói nữ nhi ruột của hắn còn......."

Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với Ngu Khuyết.

Này này này! Đây không phải là khuê nữ của Ngu gia kia sao?

Bát quái trên đầu chính chủ, chính là người dùng một chân đá mệnh căn của cha ruột trong truyền thuyết kia, vị huynh đệ này theo bản năng rụt lại một chút.

Nhưng Ngu Khuyết không chú ý tới, nàng vừa nghe thấy lão già Ngu gia kia xém chút nữa bị thiến, lập tức hưng phấn.

Nàng cảm thấy bản thân cần thiết đi an ủi cha ruột.

Hơn nữa vì biểu đạt sự hiếu tâm, càng sớm an ủi càng tốt.

Ngu Khuyết lập tức chen ra khỏi đám người: "Nhường một chút nhường một chút."

Mọi người lập tức mang theo ánh mắt kính sợ, tự giác nhường đường cho nàng.

Ngu Khuyết lập tức túm lấy Tiểu Cáp đi cùng.

Tiêu Chước bị tin tức 'Ngu Kiếm Chi xém chút nữa bị thiến' làm cho chấn kinh một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, mê mê hoặc hoặc đi theo.

Phía sau, có người cảm thấy Ngu Khuyết không hề đáng sợ giống như trong lời đồn đãi, nghĩ nghĩ, cả gan hỏi: "Ngu tiên tử, ta nghe nói cô và đồ đệ của Thương Hải Tông bị một tên sắc quỷ giam giữ, Tạ Thiên Thu vì chung tình với cô mà đối với sắc quỷ kia liều chết chứ không bỏ, cuối cùng thoát khỏi miệng hổ, có phải là sự thật hay không?"

Ngu Khuyết nghe xong quả thực khiếp sợ, ai lại đồn đãi lung tung ở đây như vậy.

Nàng lập tức làm sáng tỏ: "Giả, Tạ Thiên Thu bởi vì bị bệnh trĩ nên mới thoát khỏi nanh vuốt!"

Tiêu Chước đi theo nàng liền mở to hai mắt, cả người lảo đảo một cái.

Bị trĩ? Tạ Thiên Thu hắn......cư nhiên bị bệnh trĩ?

Nghĩ tới kiếp trước bị giết dưới kiếm của Tạ Thiên Thu, khi đó hắn cho rằng chết dưới kiếm của đối thủ đáng gờm có thể là điều tốt nhất, hiện tại......

Hắn cảm thấy bản thân có hơi hai mặt.

Cư nhiên chính mình đánh không lại một người bị trĩ?

Sống lại suốt một đêm, tam quan của Tiêu Chước đều rách nát.

Hắn đi theo Ngu Khuyết, một chân nặng một chân nhẹ đi liển thiển.

Lưu lại một đám người đang khiếp sợ phía sau không nói nên lời.

Thật lâu sau đó, rốt cuộc có người mới phản ứng lại.

"Tốt tốt." Có người cảm thán: "Thì ra thủ đồ của Thương Hải Tông cũng sẽ có lý do khó nói như vậy."

Không biết vì sao, bọn họ đột nhiên cảm thấy thủ đồ này dân dã hẳn lên.

Ngu Khuyết tìm một y tu trong doanh địa chữa trị, đem hắn kéo tới một bên lẩm nhẩm thì thầm gì đó, Tiêu Chước cũng không nghe rõ.

Cuối cùng hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt của y tu kia cực kỳ vi diệu, đưa cho Ngu Khuyết một lọ gì đó, muốn nói lại thôi: "Thời điểm cô dùng......Kiềm chế một chút."

Ngu Khuyết vỗ ngực đảm bảo: "Ngươi yên tâm, ta có bản lĩnh."

Tiêu Chước thoáng nhìn qua, hình như là một lọ dược.

Trên người nàng có vết thương sao?

Con sói không tự chủ được mà nhíu mày.

Mãi cho tới khi Ngu Khuyết lôi kéo hắn đi tới doanh địa Ngu gia, cuối cùng hắn cũng biết bình dược này sử dụng làm gì,

Hắn nhìn Ngu Khuyết nói với hộ vệ của Ngu gia: "Nghe nói cha suýt chút nữa gặp bất trắc, ta muốn đưa bình dược này cho cha."

Nàng là nữ nhi của Ngu gia?

Tiêu Chước lập tức dừng lại.

Đúng rồi, hắn nhớ tới Ngu gia ngoại trừ Ngu Giác, còn có một nữ nhi bị lấy linh căn, tên là Ngu Khuyết.

Đầu óc của hắn nhất thời loạn hết cả lên.

Sư tôn thu nhận đích nữ Ngu gia làm đồ đệ? Mà tiểu cô nương này.....Tương lai sẽ bị lấy linh căn?

Mà lúc này, Ngu Khuyết dựa vào miệng lưỡi sắc bén của mình thành công đi vào.

Sau khi nàng vào xong liền bế Tiểu Cáp chạy đi.

Tiêu Chước còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy tiếng quát đầy tức giận bên trong, mấy thị vệ lập tức vọt ra.

Ngu Khuyết thấy thế lớn tiếng nói: "Thật là, ta tự trả tiền mua Ngọc Xuân Đan, các người vậy mà không cảm kích."

Tiêu Chước biết Ngọc Xuân Đan là cái gì: ".........."

Tốt, xem ra hắn không cần phải lo lắng sư tôn thu nhận đồ đệ này có bị Ngu gia lợi dụng hay không.

Hiện tại hắn chỉ lo lắng người này có bị Ngu gia đánh chết hay không.

Tiêu Chước lập tức giẫm chân nhảy ra khỏi ngực của Ngu Khuyết.

Ngu Khuyết kinh hãi, đang chuẩn bị nhanh tay kéo hắn trở lại, liền thấy con sói trực tiếp cắn lấy quần áo của nàng ném nàng thẳng lên người nó, chở Ngu Khuyết chạy như điên.

Tốt xấu gì cũng là tiểu sư muội của mình, lỡ như muội ấy thật sự bị bắt vì đã đưa Ngọc Xuân Đan cho Ngu gia thì sao?

Ngu Khuyết ngồi trên lưng sói ngây ra một lúc, sau đó lập tức mừng rỡ: "Tuyệt quá!"

Sau đó nàng liền rút ra một tờ Cực Tốc phù, không nói hai lời liền dán nó lên người Tiêu Chước, lớn tiếng nói: "Tiểu Cáp mau mau mau! Ta cho ngươi thêm sức mạnh!"

Tiêu Chước lập tức mở to hai mắt, giống như không còn cách nào điều khiển, giơ bốn chân chạy như điên.

Một buổi sáng hoàn mỹ bắt đầu từ việc Tiêu Chước chạy điên cuồng.

Suốt một ngày, Ngu Khuyết lấy danh nghĩa dắt chó đi dạo quanh toàn bộ doanh địa một lần.

Ngu Khuyết thần khí thanh sảng, trở về lều trại vào buổi tối còn chưa cảm thấy đã thèm.

Sau khi Tiêu Chước trở về lều trại liền trực tiếp nằm liệt ra.

Suốt cả một ngày, hắn không chỉ giúp Ngu Khuyết chen lấn để cho nàng vào nghe bát quái mà còn mang Ngu Khuyết chạy như điên, sau khi nàng chọc phải tổ ong vò vẽ thì mang theo nàng chạy trốn, nàng chọc cho linh thú của người ta cắn nhau với linh miêu, khi chủ nhân của linh miêu tìm tên đầu sỏ là nàng gây ra thì hắn giúp nàng đánh du kích, thậm chí hắn còn phải bắt thỏ cho nàng khi nàng đói bụng.

Tiêu Chước, một người sống hai đời chưa từng thân cận với ai, giờ khắc này cảm nhận được uy lực của một đứa trẻ ngỗ nghịch.

Đời trước hắn đã từng là một Yêu Hoàng đánh nhau ba ngày ba đêm còn có thể ngang nhiên bước đi bình thường lên tới bảo tọa.

Hiện giờ hắn bị một đứa trẻ nghịch ngợm giữ lại một ngày, hắn hận không thể ước mình chưa từng sống lại.

Đứa trẻ nghịch ngợm kia còn cảm động.

Tiêu Chước vừa nhấc đầu, có thể nhìn thấy vẻ mặt đầy cảm động của tiểu sư muội nhìn mình, thâm tình nói: "Tiểu Cáp, ngươi biết không, ta sống nhiều năm chưa từng có một ai đối xử với ta tốt như vậy."

Tiêu Chước ngẩng người, nhịn không được có chút mềm lòng.

Kiếp trước, nữ nhân tên Ngu Khuyết đã bị đoạt mất linh căn, chết trong im lặng.

Bị coi là vật chứa được nuôi dưỡng bên người, ai có thể đối xử tốt với nàng?

Thôi, cũng chỉ là một nữ hài mởi 16 tuổi.

Tiêu Chước nâng móng vuốt lên, muốn an ủi nàng một chút.

Sau đó hắn liền nghe thấy Ngu Khuyết nói: "Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng muốn đối tốt với ngươi một chút, đúng rồi! Ta kéo đàn nhị ru ngươi ngủ nha!"

Nói xong nàng liền lấy đàn nhị ra.

A đúng rồi, nàng là một âm tu.

Vậy thì nghe một chút cũng không sao.

Hắn bày ra một tư thế thoải mái, chuẩn bị nghe đàn.

Lúc này hắn vẫn chưa biết được chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra trên người hắn.

Thẳng cho tới khi Ngu Khuyết chuẩn bị xong tư thế, đàn nhị vang lên.......

Ma âm nhập não.

Trong nháy mắt, Tiêu Chước đờ ra một chút, thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi tính chân thật của thế giới này.

Sau đó hắn bắt đầu liều mạng chạy như điên, thân thể to lớn lao ra ngoài đầy sợ hãi.

Ngu Khuyết lập tức vồ lấy, thậm chí nàng còn lên án: "Sao tới ngươi cũng không hiểu để thưởng thức âm nhạc của ta!"

Tiêu Chước: "......" Ta thưởng thức cái quỷ!

Lăn lộn mười lăm phút, cuối cùng Ngu Khuyết cũng từ bỏ đàn nhị, không tình nguyện mà đi ngủ.

Tiêu Chước thấy nàng nằm xuống liền lập tức xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngu Khuyết thấy thế liền đứng dậy, đem hắn kéo lại: "Ngươi làm gì? Buồn ngủ a, chạy ra bên ngoài làm gì."

Tiêu Chước: "......" Đúng là bởi vì buồn ngủ, cho nên hắn mới chạy ra bên ngoài!

Nhưng sự thật là ngoại hình con sói Tiêu Chước không có tư cách gọi là nam nữ thụ thụ bất thân khi ở bên cạnh Ngu Khuyết.

Tiêu Chước bị bắt nằm ở góc chăn của Ngu Khuyết.

May mắn duy nhất chính là, năm lần bảy lượt hắn ám chỉ dây thừng khiến hắn ngủ không thoải mái, cuối cùng Ngu Khuyết cởi sợi dây đáng chết kia ra cho hắn.

Tức khắc Tiêu Chước nhẹ nhàng thở phào.

Thật quá, chỉ cần cởi được sợi dây, chờ Ngu Khuyết ngủ say, hắn có thể chạy thoát.

Cho nên hiện tại hắn chỉ cần nhẫn nại một lát, đợi nàng ngủ say.

Tiêu Chước mở to hai mắt trong đêm tối.

Trọng sinh một ngày một đêm, hắn cảm thấy giống như cả một đời.

Không, có thể nói, dù là ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng cạn lời như vậy.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

Đời trước......

Đời trước hắn cũng đủ may mắn, những bán yêu so với hắn, ít nhất hắn gặp được sư tôn nguyện ý xem hắn như con người.

Chính là sư tôn từ một quân tử đoan chính biến thành ma đầu giết người chỉ trong một đêm.

Sau này đủ chuyện, cuối cùng quy vào Yêu tộc, sư tỷ vào Ma giới, tiểu sư đệ không biết tung tích.

Sư tôn dạy dỗ hắn trở thành người như thế nào, hắn lại làm một con Yêu hoàn chỉnh.

Ban ngày thì không cảm thấy có gì, mọi nơi an tĩnh, Tiêu Chước lại không thể tránh khỏi tự rơi vào cảm xúc chán ghét bản thân.

Cho tới khi......

Phanh!

Ngu Khuyết trở mình, một chân đè chăn, thuận thế đá vào người Tiêu Chước.

Tiêu Chước: "......." Lại tới nữa.

Cảm xúc chán ghét không có chí tiến thủ đột nhiên rút đi như thủy triều, một cảm giác bất lực dâng trong lòng.

Tiêu Chước mở mắt, quả nhiên nhìn thấy dáng ngủ của tiểu nha đầu kia biến thành hình chữ X, chăn bị nàng đá qua một bên.

Tiêu Chước thở dài một tiếng, nhận mệnh đứng dậy, cắn chăn đắp lên người Ngu Khuyết.

Ngu Khuyết đã ngủ say.

Tiêu Chước nhìn nàng một lát.

Gặp lại, tiểu sư muội, chờ ta trở về lại làm quen với muội một lần nữa.

Tiêu Chước nhanh chóng nhẹ nhàng chạy ra ngoài.

Mà Ngu Khuyết đang ngủ ngon lành.

Sau khi Tiêu Chước chạy ra khỏi lều, phân biệt phương hướng một chút, nhanh chóng chạy đi.

Nhưng mới vừa chạy ra khỏi doanh địa tông môn của bọn họ, bước chân của hắn liền dừng lại.

Ở bên ngoài doanh địa bọn họ, có một nam một nữ đang đứng dưới cây, dưới ánh trắng, hai gương mặt kia hắn phá lệ quen thuộc.

Ngu Giác cùng Trình Thanh.

Sắc mặt của Tiêu Chước lạnh xuống.

Hắn nghe thấy tên Trình Thanh ngu xuẩn kia đĩnh đạc nói: "A Giác, muội đừng thương tâm, muội vào được Thương Hải Tông, ta nhất định có biện pháp để cha thu nhận muội, nữ tiện nhân kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net