Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Ngu Khuyết, nữ, xuyên sách trước 24 tuổi, sau khi xuyên sách thành 16 tuổi, kiếp trước ở tuổi 11 nàng không nhận được thư báo trúng tuyển của Hogwarts, kiếp này ở Tu chân giới thực hiện được giấc mộng của mình.

Nàng cúi đầu nhìn cây chổi của mình đầy trìu mến, ngữ khí ôn nhu: "Bảo bối ngoan, cả đời này ta sẽ không rời bỏ ngươi!"

Hệ thống trầm mặc một lúc thật lâu, cuối cùng bình tĩnh nói: "Ký chủ, cô cưỡi cây chổi này......"

Ngu Khuyết lời lẽ chính đáng: "Mong gọi nó là Nimbus 2000!"

Số hiệu tạo thành hệ thống không cách nào lý giải được đam mê kiên trì này, dừng một hồi, tự sa ngã thỏa hiệp: "Được rồi, cô cưỡi Nimbus 2000 làm pháp khi phi hành, thật sự không cảm thấy bản thân có bệnh rất nặng sao?!"

Ngu Khuyết nói lời thấm thía: "Đã có ngự kiếm phi hành, ta cưỡi chổi phi hành thì có gì mà không được? Hệ thống, làm người quan trọng nhất chính là không cần để ý ánh mắt của người khác."

Hệ thống có thể nhìn ra được cô hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Ngẫm lại mà xem, đều là phi hành, tiên quân người ta ngự kiếm phi hành rất anh tuấn tiêu sái, những tiên tử trong những dải lụa rực rỡ phiêu phiêu như tiên, còn ký chủ của nó lôi cái chổi ra một cái.....Ặc! Vậy cũng rất ấn tượng.

Hệ thống nhìn Ngu Khuyết ngồi trên cái chổi bay hú hét, giờ phút này đột nhiên nó sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng với ánh mắt của chính mình.

Rốt cuộc là lúc trước nó làm sao thích một người như thế này nhỉ?

Ngữ khí của nó chán nản: "[ Nhiệm vụ trưởng thành 1: Học được ngự kiếm. Hoàn thành. Khen thưởng tích phân: 10 tích phân. Tống tích phân: 35 tích phân]."

Ngu Khuyết đắc ý: "Quả nhiên ta chính là một thiên tài nhỏ!"

Hệ thống nhìn tiểu thiên tài thiểu năng trí tuệ này, bình tĩnh nói: "Được, hiện tại cô có thể dừng lại." Nó thật sự không muốn nhìn cô cưỡi chổi bay làm cay mắt của mình!

Ngu Khuyết hất hất tóc, ngữ khí bình tĩnh: "Dừng không được."

Hệ thống: "???" Có ý gì!

Ý là Ngu Khuyết là một thiên tài, nàng xúc động cưỡi lên cây chổi để bay lên, nhưng hiển nhiên là nàng không có năng lực điều khiển chổi dừng lại.

Hơn nữa hình như nàng không biết làm sao để quay đầu lại, chỉ có thể bay thẳng một đường về phía trước.

Nàng nói một cách bình tĩnh, hệ thống nghe xong liền sửng sốt một lát, đột nhiên thét chói tai: "Vậy mà cô cũng dám bay!"

Ngu Khuyết thản nhiên: "Sợ cái gì, chờ linh lực của ta hao hết không phải sẽ dừng lại sao? An tâm, ta có bản lĩnh!"

Ngu Khuyết có bản lĩnh quay đầu lại, mắt thấy chổi càng lúc càng bay xa càng bay cao, tầm mắt nhìn thấy tất cả đồng môn đều biến thành một chấm đen nhỏ trên đỉnh núi.

Nàng dùng sức phất tay, lớn tiếng hát: "Hẹn gặp lại mẹ, đêm nay con phải đi xa! Đừng lo lắng cho con vì con rất vui và có bản lĩnh để bay xa!"

Sau đó cái chổi 'xiu' một tiếng, mất hút.

Bên dưới, vài người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của Ngu Khuyết.

Sư tôn hoang mang: "Nàng đang hát cái gì vậy?"

Sư nương nghe xong, lẩm bẩm nói: "Hình như nàng muốn cái gì đi xa, còn cái gì mà vui vẻ có bản lĩnh."

Sư tôn nhíu mày, vui vẻ thì hắn cũng nhìn ra được, nhưng đồ đệ hắn thật sự có bản lĩnh sao?

Mắt thấy tiểu đồ đệ của mình không có ý định dừng lại, sư tôn càng hoang mang: "Sao nó lại bay xa như vậy? Vì sao không trở lại?"

Sư tỷ suy đoán: "Chắc là quá hưng phấn?" Tuy nàng không biết một cây chổi thì có cái gì mà hưng phấn.

Chỉ có duy nhất Yến Hành Chu bình tĩnh nói ra chân tướng: "Bởi vì nàng không dừng lại được."

Vài người cùng nhau nhìn qua.

Yến Hành Chu vẫn bình tĩnh bế Tiêu Chước lên, trước vẻ mặt mộng bức của nó tháo sợi dây Nhất Tuyến Khiên mà Ngu Khuyết dùng nó để dắt chó, bình tĩnh nói: "Ta mang tiểu bản.....Tiểu sư muội trở lại."

Khi đưa Nhất Tuyến Khiên cho tiểu thiểu năng trí tuệ kia làm dây dắt chó, hắn chưa từng nghĩ tới 'con cẩu' cần phải tìm thông qua sợi dây này lại chính là nàng.

Yến Hành Chu triệu phi kiếm ra.

Cũng không biết bị tiểu thiểu năng trí tuệ kia đầu độc nhiều quá hay không, khi phi kiếm xuất hiện, Yến Hành Chu theo bản năng muốn ngồi lên kiếm.

Hắn dừng một lát, kiên cường bước lên phi kiếm.

Thanh niên tuấn mỹ đứng yên trong gió, nhàn nhạt gật đầu với sư tôn và đồng môn một cái, nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ mang người trở về."

Yến Hành Chu cũng rời đi.

Mấy người đứng dưới đất trầm mặc một lát.

Sau một lúc lâu, sư tôn chậm rãi nói: "Vừa mới Hành Chu có phải muốn ngồi lên hay không?"

........

Phía trên trời xanh, hai tu sĩ vui vẻ thoải mái phi kiếm không nhanh không chậm, đột nhiên đụng phải một vật thể bay tới không biết là cái gì, xoẹt qua giữa hai người.

Hai người đồng thời sửng sốt, quay đầu nhìn lại.

Trong đó có một tu sĩ do dự nói: "Mới vừa nãy là người?"

Một tu sĩ khác càng hoang mang: "Hình như ta nhìn thấy một người mới cưỡi cây chổi."

Người bạn của hắn cảm thấy không có khả năng: "Ta chưa nghe nói qua ai dùng pháp khí để phi hành mà dùng cây chổi."

Tu sĩ kia càng nghĩ càng thấy chắc chắn: "Ta không nhìn lầm, chính là một người cưỡi chổi bay qua!"

Vừa nói, tu sĩ thiếu niên nghiện mạng nhanh chóng móc huyền thiết lệnh ra lưu lại thân ảnh của người nọ, nhưng chỉ có thể nhin thấy một chấm đen nhỏ trên đó.

Tu sĩ này nhanh chóng lưu ảnh chia sẻ trên huyền thiết lệnh, nội dung viết rằng: Hôm nay cùng sư huynh đi dạo, cư nhiên nhìn thấy một tu sĩ cưỡi chổi phi hành, kỳ lạ thay, quả nhiên việc lớn chuyện lạ gì ở Tu chân giới cũng có......

Dòng chia sẻ của hắn rất nhanh đã có nhiều người bình luận.

Bình luận được tán thành nhiều nhất chính là: "Đệt! Người này tuyệt đối là kẻ lừa đảo, có thể tiếp theo sẽ bán sách ngự kiếm, cả nhà tuyệt đối không thể bị lừa! Cưỡi chổi bay? Tốt xấu cũng nên đăng đáng tin một chút! Nếu Tu chân giới thật sự có người cưỡi chổi bay, Cốc Hữu Châm ta phát sóng trực tiếp biểu diễn nuốt kiếm!"

Cốc Hữu Châm chính là thiếu chủ Dược Vương Cốc, danh khí rất lớn, lời hắn vừa nói, có không ít người tán đồng, lập tức tiểu huynh đệ bị người xem nói thành kẻ lừa đảo.

Đại huynh đệ ủy khuất, nảy sinh ác độc: "Được thôi! Nếu Tu chân giới thật sự có người cưỡi chổi bay, ta đợi Cốc thiếu chủ biểu diễn nuốt kiếm!"

Nói xong, đại huynh đệ đập huyền thiết lệnh: "Có bệnh!"

Mà lúc này, tại một nơi khác, Cốc Hữu Châm cũng trực tiếp ném huyền thiết lệnh đi, mắng: "Ngu ngốc!"

Bản thân Ngu Khuyết gây nên một hồi phong ba mà không hề hay biết.

Ngay lúc này, nàng bay với tốc độ vượt qua 90% tu sĩ đang phi hành, rất nhanh liền hao hết linh lực sau đó.

Giữa đường Ngu Khuyết rơi từ trên cao xuống.

May mà nàng đã sớm có chuẩn bị, lập tức mở ra thương thành, lấy một lá phù tung ra.

Ngu Khuyết lập tức dừng lại, chỉ còn cách mặt đất 1m, hầu như không gặp nguy hiểm gì.

Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, nhặt cây chổi rơi trên mặt đất lên, ngước mắt nhìn thấy có một tòa thành cách đó không xa.

Ngay lập tức nàng quyết định tiến vào thành ăn uống để khôi phục sinh lực, sau đó thì bay về, hoặc chờ đồng môn đến tìm nàng.

Vì thế Ngu Khuyết liền cầm theo cây chổi tiến vào trong thành.

Hệ thống hỏi nàng: "Cảm giác cưỡi chổi thế nào?"

Ngu Khuyết xoa xoa cái mông bị đau, bình tĩnh nói: "Cảm giác cực kỳ tốt, một chút cũng không bị cộm đau."

Ở phía sau nàng, Cốc Hữu Châm tận mắt nhìn thấy nàng từ cây chổi rơi xuống liền sợ ngây người.

Hắn nhìn bóng dáng nữ tu kia, lại nhìn cây chổi trong tay nàng.

Cái chổi, pháp khi phi hành.

Sau đó hắn nhanh tay mở huyền thiết lệnh.

Giao diện trên huyền thiết lệnh vẫn còn đang dừng ở câu cuối cùng mà hắn phát ra.

—— Tu chân giới thật sự có người cưỡi chổi bay, Cốc Hữu Châm ta phát sóng trực tiếp biểu diễn nuốt kiếm!

'Lạch cạch' một tiếng, huyền thiết lệnh rơi xuống đất.

.......

Sau khi Ngu Khuyết vào thành, lập tức chạy về tửu lâu lớn nhất trong thành.

Còn chưa bước vào, tiểu nhị tửu lâu ngăn cản nàng với vẻ mặt tươi cười, nói xin lỗi: "Ngại quá cô nương, tửu lâu chúng tôi không thiếu người quét dọn."

Tức khắc Ngu Khuyết cảm thấy Nimbus 2000 của mình bị vũ nhục! (Hệ thống: Chẳng lẽ không phải cô mới là người đã chịu vũ nhục sao!)

Nàng trực tiếp lấy ra mấy viên linh thạch, lớn tiếng nói: "Đây là pháp khí của ta! Sao có thể là cây chổi bình thường!"

Tiểu nhị cầm linh thạch, nụ cười tức khắc cứng đờ.

Sau một lúc lâu, hắn cố gắng nở nụ cười: "Này.....Pháp khí của tiên tử thật đúng là khác biệt."

Ngu Khuyết liền ưỡn ngực ngẩng đầu, nghênh ngang đi vào tửu lâu.

Nàng tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống, đợi đồ ăn bưng lên.

Lúc nàng còn đang chống cằm đợi đồ ăn, Ngu Khuyết luôn cảm giác có ai đó cứ nhìn mình.

Nàng ngẩng đầu không rõ lý do, nhìn thấy một cái bàn bên lan can lầu hai, chính là bằng hữu tốt mà nàng quen ở núi Thương Đãng, Thẩm Thất Thất!

Ngu Khuyết ấn tượng rất sâu đối với nàng, bởi vì đều là âm tu, âm tu của Trường Âm Tông đều hiểu rõ và chấp nhận nàng dùng nhạc cụ như cây búa, thậm chí còn thỉnh giáo nàng một phen, thật sự rất hiếm thấy.

Nàng lập tức muốn giơ tay chào hỏi, lại nhìn thấy Thẩm Thất Thất nháy nháy mắt với mình, đôi mắt như đang run rẩy.

Ngu Khuyết ngừng lại.

Nàng không kìm được mà nhìn nhìn xung quanh Thẩm Thất Thất.

Bên cạnh nàng dường như có không ít người, nhưng bởi do góc độ nàng nhìn không ra được ai khả nghi.

Nhưng trên bàn của bọn họ đều có rượu và thức ăn dùng cũng gần xong, phỏng chừng cũng sắp rời đi.

Ngu Khuyết tập trung nhìn chung quanh.

Không có người quen nào, cũng không có tu sĩ nào có thể tín nhiệm.

Nếu như để bọn họ mang theo Thẩm Thất Thất rời đi.......

Ngu Khuyết nghĩ nghĩ, làm lơ cái chớp mắt điên cuồng của Thẩm Thất Thất, cầm lấy cây chổi đi lên lầu hai.

Cùng lúc đó, nàng nói với hệ thống: "Hệ thống, mở ra thương thành."

Ngay lúc này, trên lầu hai, một tu sĩ hắc y bên cạnh Thẩm Thất Thất lên tiếng: "Thẩm cô nương, cô đang nhìn cái gì?"

Thấm Thất Thất cứng đờ, lập tức quay đầu, lãnh đạm nói: "Không có gì."

Tu sĩ hắc y nhìn nàng một cái, cười nhạo: "Tốt nhất là không có gì."

Tu sĩ hắc y một bên khác đang ôm một tiểu cô nương đang hôn mê, cười tủm tỉm: "Thẩm cô nương đau lòng cho sư muội như vậy, tất nhiên sẽ không có gì."

Thẩm Thất Thất làm như lãnh đạm nhìn hắn một cái, trong lòng lại nóng như lửa.

Nàng không nên nhìn Ngu cô nương.

Hai người kia có thể bắt cóc nàng và sư muội mà không làm kinh động tới đồng môn của nàng, nếu Ngu cô nương đối đầu với bọn họ, há có thể mà sống sót sao?

Ý nàng muốn để Ngu cô nương chạy mau, ai biết nàng thế mà lại tới đây.

Trong lòng của Thẩm Thất Thất cực kỳ nôn nóng nhưng hết cách, đành hướng về phía cầu thang nhìn xem.

Sau đó nàng mở to hai mắt.

Nàng nhìn thấy gì?

Nàng nhìn thấy Ngu cô nương đội mũ tiểu nhị, từng chút từng chút đi về phía bên này.

Nàng chạy tới một chỗ cách bàn của bọn họ không xa lắm.

Đây là....

Trong lòng Thẩm Thất Thất đột nhiên dâng lên hy vọng.

Mà lúc này, trong lòng Ngu Khuyết rỉ máu.

Bảo bối Nimbus 2000 của nàng cư nhiên lại lấy đi quét rác.

Nếu để nàng biết hai tên hắc y nhân kia là ai, bọn họ liền xong rồi!

Ngu Khuyết im lặng kín đáo móc ra gói thuốc bột mà nàng đổi từ thương thành, hướng tới Thẩm Thất Thất làm một động tác bịt mũi.

Thẩm Thất Thất lập tức nín thở.

Ngu khuyết cũng không trì hoãn, trực tiếp nín thở, khẽ mở gói thuốc bột ra.

Dưới sự tác động của cây chổi, thuốc bột nhẹ nhàng bay về hướng hai hắc y nhân.

Phấn hôn mê cực mạnh, chỉ cần hít một hơi, mặc kệ người hay quỷ đều cũng sẽ ngất xỉu.

Ngu Khuyết tận mắt nhìn thấy hai hắc y nhân không hề phòng bị mà hít thuốc bột vào, trước sau ngáp một cái.

Ngu Khuyết ngưng thở.

Ba giây thôi, chỉ cần ba giây!

Mà ngay lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở phía sau Ngu Khuyết, nhẹ nhàng giơ tay đập một cái vào gáy của nàng.

Ngu Khuyết còn chưa kịp thốt lên, lập tức mềm mại ngã xuống mặt đất.

Hắc ảnh vung tay lên khiến cho thuốc bột tiêu tán không còn một mảnh, hai hắc y nhân lập tức thanh tỉnh, kinh sợ quỳ gối trên mặt đất.

Hắc ảnh cười nhạo: "Nếu ta không tới kịp, các ngươi liền bị một tiểu nha đầu mới vừa Trúc Cơ lừa gạt?"

Hắn nói xong liền dừng lại, đột nhiên nhìn về phía cửa cầu thang.

Cốc Hữu Châm vừa mới ló đầu ra nhìn, mở to hai mắt nhìn bọn họ.

Hắc ảnh khẽ cười một tiếng: "Còn có một người...."

Bên ngoài cách mấy chục dặm, Yến Hành Chu theo Nhất Tuyến Khiên bay được nửa đường, đột nhiên ngừng lại.

Nhất Tuyến Khiên không có động tĩnh.

Nhất Tuyến Khiên một nơi khác không có động tĩnh, trừ khi chủ nhân đã không còn ý thức.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Yến Hành Chu đột nhiên lạnh xuống, trở nên cực kỳ đáng sợ.

Có ai......Động tới người của hắn.

..........

Sau một lát, trong một căn nhà bỏ hoang bên ngoài, Ngu Khuyết, Cốc Hữu Châm cùng với tỷ muội Thẩm Thất Thất hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Chỉ có một mình hắc ảnh ngồi trên ghế, hai hắc y nhân quỳ ở dưới không dám lên tiếng.

Hắc ảnh nhìn bọn họ, cười lạnh: "Chủ nhân tự mình xử lý mọi chuyện cũng không dám chậm trễ, nếu làm hỏng chuyện lớn của chủ nhân, các ngươi có biết hậu quả thế nào không?"

Hai người kinh sợ: "Thỉnh ngài trách phạt."

Hắc ảnh nhìn bọn họ, phiền chán nói: "Nếu hành tung bị bại lộ, liền phải xử lý cái đuôi cho sạch sẽ."

Hai người liếc nhau: "Cái, cái đuôi gì?"

Hắc ảnh nhìn phản ứng vụng về của hai người này, quyết định không thể dùng cả hai được nữa.

Hắn lạnh lùng nói: "Vô duyên vô cớ có hai người mất tích đã bất thường, các ngươi lục soát huyền thiết lệnh của bọn họ, gửi tin tức tới người thân cận của họ, nói hai người kia đã bị trói, bắt bọn họ phải giao tiền chuộc, chuyển sự mất tích thành bắt cóc, tiền chuộc phải nâng giá cao, không đồng ý thì giết chết con tin!"

Hai người bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đi lục soát kiếm huyền thiết lệnh của bọn họ.

Một hắc y nhân lấy được huyền thiết lệnh của Cốc Hữu Châm, vừa mới mở ra, đập vào mắt chính là mấy trăm cái bình luận của người xem làm da đầu của hắn tê rần, trong lúc nhất thời không biết gửi tin cho người nào mới đúng.

Hắn do dự một lát, lựa chọn phát cái tin tức bắt cóc này lên diễn đàn.

Vì thế trong chốc lát, toàn bộ tông môn đều biết thiếu chủ Dược Vương Cốc là Cốc Hữu Châm bị bắt cóc.

Trong đó có một người nhanh chóng phản hồi: "Các ngươi muốn bao nhiêu?"

Hắc y nhân muốn 'công phu sư tử ngoạm', mở miệng nói: "Ba vạn linh thạch!"

Bên kia cũng nói không ngừng: "Ngươi lục soát trong nhẫn trữ vật của hắn, trong đó có năm vạn linh thạch, các ngươi trực tiếp lấy là được, còn dư hai vạn linh thạch làm phiền các ngươi đi một chuyến đưa hỗn tiểu tử mười năm không về nhà về giúp ta!"

Hắc y nhân: "???"

Một hắc y nhân khác lấy được huyền thiết lệnh của Ngu Khuyết.

Huyền thiết lệnh của Ngu Khuyết hiện lên thông tin bốn người.

Sư tôn tiểu bạch kiểm, sư tỷ xinh đẹp, sư nương soái khí với tiểu sư huynh kỳ lạ.

Đều là người sư môn?

Vậy thì dễ làm!

Hắc y nhân lựa chọn phát tin tức.

Vì thế. cùng thời gian, các phản diện tương lại xém chút lộng chết nam nữ chủ tám hồi đều nhận được tin, nói có người bắt cóc tiểu sư muội/tiểu đồ đệ của bọn họ.

Trầm mặc một lát, sư tôn trả lời: "Các ngươi muốn cái gì?"

Hắc y nhân: "Cho chúng ta ba vạn linh thạch."

Sư tôn: "Được."

Hắc y nhân: "???" Được?

Cùng lúc đó, trong phòng luyện khí, ma đầu sư tôn tương lai đứng dậy, cầm một cái khăn lau lau thanh kiếm của mình.

Ma nữ sư tỷ tương lai cũng kiểm kê lại yêu thú có thể dùng.

Sư nương thông báo với gia tộc cùng sư môn, giang hồ hành động.

Yêu Hoàng tương lai mài móng vuốt.

Yến Hành Chu vừa tìm thấy tửu lâu liền nhận được tin tức, khẽ cười một tiếng: "Ngược lại ta đã tìm thấy rồi."

Bốn phản diện có thể đảo lộn cả Tu chân giới cùng nhau hành động.

Nhóm hắc y nhân còn không biết tình cảnh của chính mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net