Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Ngu Khuyết mới vừa thanh tỉnh liền biết mình đã chơi quá trớn.

Nàng giật mình một cái, ngồi dậy từ trên giường.

Bên cạnh nàng có Thẩm Thất Thất và tiểu sư muội kia còn đang hôn mê, còn có một nam nhân xa lạ không biết là ai.

Không thấy hai hắc y nhân kia đâu.

Nàng chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu tự hỏi nhân sinh.

Hệ thống an tĩnh hỏi nàng: "Ký chủ, lúc này cô có gì muốn nói không?"

Ngu Khuyết bình tĩnh nói: "Ta cảm thấy đây hẳn là cốt truyện bình thường trong sách cứu rỗi nữ chủ, nếu không bị bắt cóc thì làm sao đối tượng cần cứu rỗi có cơ hội gia tăng tình cảm, ngươi không cần quá kinh ngạc!"

Hệ thống cảm thấy bộ dáng ký chủ nhà mình vịt chết còn cứng mỏ cũng rất đáng yêu.

Nó mỉn cười: "Cô vui vẻ là được."

Mà lúc này, Thẩm Thất Thất cũng tỉnh lại.

Nàng vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Ngu Khuyết, tức khắc trong lòng cảm thấy áy náy cực kỳ.

Nàng nói: "Ngu cô nương, đều do ta liên lụy tới cô."

Đời này Ngu Khuyết không muốn nhất là thấy cô nương xinh đẹp khóc, vừa thấy nàng áy náy phảng phất bộ dáng ngay sao đó sắp muốn khóc, tức khắc vỗ ngực an ủi: "Không liên quan! Sao có thể trách cô! Đây là đại thần xuyên sách khảo nghiệm văn cứu rỗi nữ chủ thôi!"

Thẩm Thất Thất: "???" Tuy mình nghe không hiểu nàng ấy nói gì, nhưng nàng có thể nhìn ra được vị Ngu cô nương này đang an ủi mình.

Vẻ mặt nàng kiên nghị nói: "Ngu cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ tổn thương tới cô!"

Không khí giữa cả hai người trong lúc nhất thời hết sức hài hòa.

Mà lúc này, nam tử bên cạnh Ngu Khuyết không biết tên đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, cũng tỉnh lại.

Hai người đồng loạt nhìn qua.

Chỉ thấy nam tử kia ngồi dậy, nhìn Ngu Khuyết với vẻ mặt như thấy quỷ, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào nàng.

Ngu Khuyết buồn bực, chần chừ nói: "Vị tiên quân này biết ta sao?"

Nam tử mặt đầy bi phẫn: "Ta không quen biết cô."

Nam tử không nói lời nào nữa, bộ dạng không có gì đáng buồn hơn tâm đã chết.

Thẩm Thất Thất đoan trang nhìn hắn một lúc lâu, rụt rè hỏi: "Vị tiên quân này.......Chính là thiếu chủ Dược Vương Cốc, Cốc Hữu Châm?"

Cốc Hữu Châm xốc lên một chút tinh thần: "Đúng là tại hạ."

Ngu Khuyết tò mò: "Thất Thất, cô biết hắn sao?"

Thẩm Thất Thất lắc đầu: "Ta vẫn chưa gặp qua Cốc thiếu chủ, nhưng thân phận của Cốc thiếu chủ ở Tu chân giới cực kỳ có tiếng, thế hệ tuổi trẻ chúng ta hẳn là cũng có ít người không biết hắn."

Nghe thấy đánh giá cao như vậy, hơn nữa cái thân phận thiếu chủ Dược Vương Cốc này, tức khắc trong lòng Ngu Khuyết hiện lên hình ảnh thanh niên tài tuấn, gia tộc đan sư, tuổi trẻ đã là cao thủ y tu, hình tượng v.v...

Sau đó không biết vì sao trong nhận thức của nàng, trên đầu Cốc thiếu chủ có thêm một con mắt thâm tàng bất lộ.

Rồi nàng liền nghe thấy Thẩm Thất Thất cảm khái: "Năm đó Cốc thiếu chủ phát sóng trực tiếp trên huyền thiết lệnh, dùng lò luyện đan nấu canh gà, bị cốc chủ Dược Vương Cốc phát hiện liền đuổi đánh, lần phát sóng đó khoảng chừng mấy vạn tu sĩ vào xem, từ đó thiếu cốc chủ nhất chiến thành danh!"

Ngu Khuyết: "......" A, thì ra cái danh tiếng hình thành như vậy.

Nàng nhìn về phía Cốc Hữu Châm.

Cốc Hữu Châm giống như đối với đoạn chiến tích của hắn cực kỳ đắc ý, ưỡn ngực rụt rè nói: "Con gà mà tôi nấu canh kia chính là con gà mà phụ thân dùng để thử thuốc."

Thẩm Thất Thất tức khắc lộ ra vẻ mặt như nghe thấy nội tình khủng khiếp, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, ta nói vì sao cốc chủ lại tức giận như vậy."

Sau đó nàng nhỏ giọng nói với Ngu Khuyết: "Thiếu cốc chủ thường xuyên phát trực tiếp trên huyền thiết lệnh nấu ăn, độ chú ý có thể so với tông chủ Thương Hải Tông!"

Ngu Khuyết: A, thì ra là chủ kênh mỹ thực.

Thẩm Thất Thất lại nói: "Hắn còn khiêu chiến một hơi ăn hết một cái đầu bò, ngày đó phụ thân của ta còn lén chúng ta xem phát sóng trực tiếp."

Ngu Khuyết: Ra là dạ dày bá vương!

Ở Tu chân giới mà có tư tưởng phong phú như vậy, ánh mắt của Ngu Khuyết nhìn Cốc Hữu Châm tràn ngập kính nể!

Nhưng nàng vẫn khó hiểu, buồn bực nói: "Nhưng sao thiếu cốc chủ lại biết ta?" Nàng chỉ mới là con dế nhũi nhỏ mới từ thôn lên!

Những lời này hỏi ra, biểu tình của Cốc Hữu Châm liền đi xuống có thể thấy bằng mắt thường.

Tâm của hắn như tro tàn: "Cô nương, ở ngoài thành ta nhìn thấy có người ngự chổi phi hàng, người đó có phải là cô hay không?"

Ngu Khuyết vừa nghe thấy cái chổi lập tức kiêu ngạo, rụt rè gật đầu: "Đúng, còn có, nó gọi là Nimbus 2000."

Cốc Hữu Châm: "........"

Vẻ mặt hắn đầy rối rắm, phảng phất cả người đều lâm vào lựa chọn giữa sinh và tử.

Mà khi Ngu Khuyết nghe hắn nhắc tới cây chổi, tức khắc nghĩ tới: "Đúng rồi! Cây chổi của ta đâu?"

Sờ sờ túi trữ vật, không có, nhìn nhìn xung quanh mình, cũng không có mấy đồ vật linh tinh như chổi.

Lúc này, Thẩm Thất Thất giơ tay lên hỏi: "Ngu cô nương nhắc tới cây chổi, có phải là cây chổi cô cầm trong tay lúc đến cứu ta hay không?"

Ngu Khuyết nhìn qua: "Đúng rồi đúng rồi."

Thẩm Thất Thất: "....... Hai hắc y nhân kia nói không có công cụ quét tước, liền lấy cây chổi của cô quét đất."

Vẻ mặt của Ngu Khuyết tức khắc dữ dằn lên.

Nàng cắn răng hỏi: "Bọn họ không dùng thuật hút bụi sao?!"

Thẩm Thất Thất yếu ớt nói: "......Họ sợ lưu lại dấu vết linh lực nếu dùng thuật hút bụi."

Tức khắc Ngu Khuyết cười lạnh: "Vậy thật tốt quá! Ta đảm bảo từ nay về sau bọn họ sẽ không còn lưu lại bất kỳ vết tích gì trên thế gian này nữa!"

Thẩm Thất Thất lập tức giữ nàng lại: "Cô nương bình tĩnh a! Hiện tại chúng ta đều bị phong bế linh lực........"

Ngu Khuyết bình tĩnh một chút.

Nàng hỏi hệ thống: "Nếu ta cho thú nuốt vàng ăn toàn bộ linh thạch, nó sẽ có thực lực gì?"

Hệ thống: "Đại khái có thể khôi phục tới Kim Đan Kỳ, chiến đấu được 5 phút, không đủ nhét kẻ răng cho ba kẻ ngoài kia."

Ngu Khuyết lập tức quay đầu Thẩm Thất Thất: "Hiện tại ta muốn sử dụng sức mạnh của đồng tiền, các người ai có linh thạch?"

Thẩm Thất Thất không biết cái gì gọi là năng lực của đồng tiền, nhưng cũng hiểu rõ Ngu cô nương có cách để trốn thoát.

Nhưng nàng áy náy nói: "Ta bị bắt tới vội vàng, cả nhẫn trữ vật cũng không mang theo."

A này, phiền toái.

Mà lúc này, vị thiếu cốc chủ mukbang nhu nhược giơ tay lên.

Thanh âm của hắn nhỏ dần: "Vị cô nương này, ta có linh thạch."

Ngu Khuyết lập tức nhìn qua.

Cốc Hữu Châm lộ ra nụ cười hàm hậu, gãi gãi đầu.

Sau đó, hệ thống nghe thấy đối thoại như sau:

Ngu Khuyết: "Ngươi có bao nhiêu linh thạch?"

Cốc Hữu Châm: "Ngươi muốn linh thạch nhiều hay ít?"

Ngu Khuyết: "Ngươi có bao nhiêu linh thạch thì ta muốn bấy nhiêu."

Cốc Hữu Châm: "Ngươi muốn bao nhiêu linh thạch thì ta đưa bấy nhiêu linh thạch."

Ngu Khuyết: ".....Cho ta con số."

Cốc Hữu Châm giơ tay lên, giơ 'năm' ngón.

Ngu Khuyết hít hà một hơi: "5000?!" Đại gia a! Ra cửa mang theo nhiều linh thạch linh thạch như vậy! Vị thiếu cốc chủ này ra ngoài bàn chuyện làm ăn đúng lúc bị bắt?"

Cốc Hữu Châm hơi mỉn cười, nói: "Năm vạn."

Ngu Khuyết: "......" Nàng hít một ngụm khí lạnh.

Ngu Khuyết giống như đang nằm mơ, hỏi hệ thống: "Hệ thống, năm vạn linh thạch có đủ cho thú nuốt vàng ăn không?"

Hệ thống: "......Đủ để nó ăn no căng chết."

Ngu Khuyết trầm mặc một lát, nụ cười đột nhiên trở nên táo bạo.

.........Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

Mà lúc này, bên kia bức tường, ba hắc y nhân ngồi quanh một cái bàn, nhìn hai cái huyền thiết lệnh trước mặt, sắc mặt nghiêm túc như lâm vào đại địch.

Trong đó có một hắc y nhân vẻ mặt hắn rất nghiêm trọng: "Thủ lĩnh, cho tới bây giờ có tới 215 tu sĩ phản hồi tin tức bắt cóc."

Thủ lĩnh hỏi: "Bọn họ nói như thế nào?"

Hắc y nhân dừng một chút, trong giọng tràn ngập sự hoang mang: "Một nửa hỏi đây có phải là linh cảm mới trên phát sóng trực tiếp hay không, một nửa kia nói chúng ta mở phát sóng trực tiếp, nếu không bọn họ không tin."

Thủ lĩnh: "......" Hắn không hiểu!

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh lại, hỏi tiếp: "Người phản hổi đầu tiên đâu?"

Hắc y nhân: "........Hắn mới lại phản hồi, nói nguyện ý thêm một vạn linh thạch để chúng ta chia đều mỗi người, chỉ cần chúng ta có thể đánh gãy một chân của hắn đưa về tới."

Sáu vạn linh thạch.

Giờ khắc này, tên thủ lĩnh thông thái cũng động tâm.

Hắn tự nhủ bản thân không thể phá hư đại kế của chủ nhân, lúc này mới hỏi một hắc y nhân khác: "Bên phía nữ tu kia phản hồi thế nào?"

Hắc y nhân: "Nữ tu này chỉ có liên lạc bốn người, đều cùng sư môn."

Tâm thủ lĩnh thầm may, cái người có 400 liên hệ kia không biết làm sao mà quen được nhiều người như vậy.

Hắc y nhân tiếp tục nói: "Ta nói muốn ba vạn linh thạch, bên kia phản hồi đồng ý, ta lại tăng thêm tới sáu vạn linh thạch, bên kia vẫn đồng ý."

Thủ lĩnh: "???" Là do hắn quá lâu rồi không ra ngoài sao? Hiện tại có người có tiền như vậy?

Hắn bình tĩnh ra lệnh: "Lại tăng thêm, tăng tới khi bọn họ không trả được mới thôi, chúng ta lập tức giết con tin."

Hắc y nhân tức khắc nổi giận, tỉnh táo lại: "Ta muốn mười hai vạn linh thạch!"

Sư tôn: "Được."

Hắc y nhân: "......."

Hắn đưa cho thủ lĩnh xem.

Lúc này thủ lĩnh cảm thấy không thể tin.

Sư môn tổng cộng bốn người, thấy thế nào cũng chỉ là muôn phái nhỏ, sao có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy.

Không chừng là đang kéo dài thời gian.

Hắn cười lạnh nói: "Cái người có liên lạc 400 người phỏng chừng cũng khó đối phó, bên này chỉ có sư môn bốn người thì có năng lực gì lớn, bốn người mà thôi, chúng ta bắt đầu từ đây trước, tìm ra vị trí của bốn người này trước rồi nhổ cỏ tận gốc, không lưu lại hậu hoạn!"

Hắc y nhân đang chuẩn bị nói thì đột nhiên bên kia phản hồi.

Sư tôn tiểu môn phái phản hồi lại: "Lập tức đến."

Lập tức đến? Cái gì lập tức đến?

Thủ lĩnh đang muốn trả lời bọn họ đừng ra vẻ, trong đó có một hắc y nhân đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mở to hai mắt: "Đó là cái gì?"

Ba người cùng nhau ra bên ngoài xem.

Giữa không trung, chỉ nhìn thấy một người mặc bạch y ngự kiếm đến.

Trên mặt đất, hàng trăm hàng ngàn linh thú lao tới.

Thủ lĩnh nhanh chóng quyết định nói: "Đem bọn họ rời đi từ cửa sau!"

Ba người tức khắc chạy tới cửa sổ.

Sau khi chân mới chạm xuống đất, một thiếu niên dung mạo mỹ lệ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trên gương mặt thiếu niên mang theo nụ cười, không chút để ý lau chùi thanh kiếm trên tay.

Con sói bên người thiếu niên mặc bộ quần áo rất buồn cười, toàn cơ thể nó tản ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi, một chút không để ý liền mài móng vuốt.

Trực giác của thủ lĩnh điên cuồng kêu gào hắn nhanh chóng chạy trốn!

Hắn gượng cười: "Các ngươi là ai!"

Thiếu niên mỉn cười: "Nghe nói sư muội của ta ở chỗ này, chúng ta tới giao tiền chuộc."

Thủ lĩnh lập tức nhớ tới câu 'lập tức đến' kia.

Hắn cười lạnh uy hiếp: "Muốn gặp sư muội các ngươi? Ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ!"

Người nọ khẽ cười: "Đúng không?"

Thanh kiếm trong tay khẽ động lưu loát, thậm chí hắn còn chưa kịp nhìn thấy linh lực chuyển động, hai hắc y nhân bên cạnh hắn đã bất ngờ ngã xuống.

Thủ lĩnh trợn to mắt: "Ngươi là ai......"

........

Lúc này, căn phòng bị hạ chú cách âm, Ngu Khuyết còn điên cuồng cho con thỏ ăn linh thạch.

Từng khối linh thạch nuốt xuống, dạ dày của nó giống như một cái động không đáy.

Đút đút, Ngu Khuyết bắt đầu thấy kinh hồn táng đảm, suy nghĩ có phải nó ăn quá nhiều rồi hay không.

Cốc Hữu Châm lại không biến sắc: "Tiếp tục đút, ta không thiếu linh thạch."

Ngu Khuyết nhìn thoáng qua, cảm thấy không sai biết lắm, lập tức nói: "Các ngươi tránh ra, con thỏ lên sân!"

Động tác ba người tức khắc nhất trí vọt qua một bên.

Sau đó bọn họ liền trơ mắt nhìn con thỏ càng lúc càng lớn.

Trực tiếp đem toàn bộ căn phòng nổ tung.

Bụi đất bay lả tả khắp nơi, Ngu Khuyết tránh khỏi đá vụn, cuối cùng cũng thấy mặt trời, đồng thời ngoài ý muốn nhìn thấy toàn bộ sư môn của mình đang đánh nhau với hắc y nhân.

Ngu Khuyết mở to hai mắt.

Sư tôn cùng đồng môn của nàng đều nhìn sang đây.

Lúc này, một hắc y nhân trong số đó thậm chí còn đang giãy giụa dưới chân của sư tôn.

Ngu Khuyết nhìn sư tôn dùng một chân đá cho hắc y nhân hôn mê, rồi nhìn nàng với vẻ mặt không đồng ý: "Đi ra ngoài phi một vòng, sao đem chính mình vào tình cảnh chật vậy như vậy?"

Sư tỷ mỉn cười ôn nhu lại nói ra lời tàn nhẫn: "Không sao đâu tiểu sư muội, sư tỷ nhất định sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy hối hận vì đã sinh ra trên đời này.

Tiểu sư huynh cười khẽ: "Không tới muộn đúng không?"

Tiểu Cáp cũng phát ra một tiếng kêu ôn nhu.

Ngu Khuyết biết bản thân sau khi bị bắt, phản ứng đầu tiên là tự cứu, mà không phải là xin giúp đỡ từ đồng môn.

Thậm chí nàng chưa cảm thấy khi nàng gặp khó khăn, sẽ có người giúp nàng.

Mà bọn họ cứ đến mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Ngu Khuyết đột nhiên chạy tới như bay, nhào vào trong lồng ngực sư tỷ.

Sư tỷ sửng sốt.

Tiểu sư muội trong ngực phát ra âm thanh 'ô ô' như đứa trẻ, cọ cọ lung tung trong ngực nàng.

Sư tỷ dừng một chút, sắc mặt liền trở nên ôn nhu.

Nàng lại nhìn hắc y nhân với sát ý mãnh liệt.

Lúc này, tên thủ lĩnh hét lên: "Các ngươi rốt cuộc là ai! Ta muốn chết cho rõ ràng!"

Sư tôn nhàn nhạt nói: "Môn phái nhỏ, không đáng nhắc tới."

Thủ lĩnh: "......." Mẹ nó môn phái nhỏ!

..............

Cùng ngày, bọn sư tôn bắt được tổng cộng mười một hắc y nhân trong căn phế tích này cùng với thành trì cách đó không xa.

Sư tôn trói chặt bọn họ lại, nói là mang về thẩm tra trước.

Ngu Khuyết biết đây là lĩnh vực nàng không chạm đến được, cũng không hỏi nhiều, rộng lượng cống hiến con thỏ của mình.

Sư tôn trực tiếp trói cả đám thành một cục, ném lên con thỏ.

Sau đó liền xuất hiện vấn đề.

Hiện tại có năm người có thể bay, con thỏ, sư tôn, sư tỷ, tiểu sư huynh, Ngu Khuyết tim được cây chổi của mình.

Cây chổi của Ngu Khuyết được bọn họ giữ lại để quét rác, còn Thẩm Thất Thất và Cốc Hữu Châm không có phi kiếm.

Mười một người chen chúc trên con thỏ, sư tôn ngự kiếm mang theo Tiểu Cáp, Tiểu Cáp chở sư muội của Thẩm Thất Thất, sư tỷ ngự kiếm mang theo Thẩm Thất Thất, vậy còn Cốc Hữu Châm phải nhờ tiểu sư huynh hoặc Ngu Khuyết mang theo.

Tất nhiên Cốc Hữu Châm liền muốn chen chúc với tiểu sư huynh.

Không biết vì cái gì, Ngu Khuyết dường như cảm nhận được thái độ không tình nguyện của tiểu sư huynh.

Ngu Khuyết mới vừa cảm động với tình nghĩa vĩ đại của đồng môn xong, lập tức giải vây giúp sư huynh: "Thiếu cốc chủ, không bằng ngươi ngồi cùng một cây chổi với ta, ta chở ngươi một đoạn đường!" Bay một đường trở về thì đối với nàng không thành vấn đề!

Cốc Hữu Châm nhìn cây chổi của Ngu Khuyết trầm mặc.

Lúc này, Yến Hành Chu đột nhiên nói: "Không được."

Hắn mỉn cười: "Ta mang Cốc thiếu chủ một đoạn đường đi."

Tuy đang cười, Ngu Khuyết lại càng cảm nhận được sự không tình nguyện.

Tiểu sư huynh chán ghét Cốc thiếu chủ sao?

Ngu Khuyết cũng không hỏi, nàng nhìn nhìn, đột nhiên vỗ tay một cái, đề nghị: "Nếu không tiểu sư huynh cưỡi chổi chung với muội, muội chở huynh!" Như vậy tiểu sư huynh không cần mang theo Cốc Hữu Châm, bọn họ đều có thể trở về.

Nàng thật sự quá thông minh!

Tầm mắt của Yến Hành Chu theo bản năng dừng lại trên cây chổi của Ngu Khuyết.

Ngu Khuyết cho rằng hắn không tín nhiệm với kỹ thuật của nàng, lập tức nói: "Huynh yên tâm, bay một đường trở về không thành vấn đề, chỉ cần lúc đó tiểu sư huynh giúp muội đáp xuống là được."

Nói xong, nàng liền bước qua cây chổi.

Nàng tự tin nói: "Chổi của muội đã ổn định!"

Dừng một chút lại bổ sung thêm: "Chỉ có hơi cấn một chút."

Nói xong, ánh mắt của nàng dừng trên đùi tiểu sư huynh.

Nếu tiểu sư huynh cưỡi nó, hẳn là........Kẹp trứng?

Nàng mời nói: "Tiểu sư huynh! Chúng ta cùng nhau đi!"

Yến Hành Chu bất động một lúc lâu.

Lão đại kiếp trước tạo ra cuộc chiến hủy diệt thế giới lần đầu tiên trong cuộc đời thấy rối rắm như vậy.

Cuối cùng hắn nên chịu đừng cảm khác không khỏe để mang theo Cốc Hữu Châm, hay là ngồi lên cây chổi của tiểu sư muội......Cấn háng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net