Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Yến Hành Chu bay lượn tiêu sái, Ngu Khuyết vừa chạy vừa trợn mắt.

Hệ thống liên tục thông báo bên tai nàng về khoảng cách: "Còn cách 1500m! Không xa không xa! 1300m......1100m! Tuyệt! Phía trước toàn những điều thú vị! 900m! 700m! 500m!......100m! Kết thúc!"

Ngu Khuyết ngồi bệt xuống đất.

Bên tai cô vang lên tiếng pháo hoa do hệ thống mô phỏng, ngay sau đó tầm nhìn cô của cô bị phần lớn pháo hoa rực rỡ chiếm hết phân nửa, hệ thống rưng rưng nước mắt nói: "Ký chủ! Cô làm được! Cô thành công!"

Vốn dĩ Ngu Khuyết chạy tới váng đầu hoa mắt, cô không còn nhìn thấy rõ gì nữa, cô không thể nhịn nổi liền phun trào: "Có phải ngươi có bệnh hay không?"

Hệ thống: "Không có đâu, thân ái."

Ngu Khuyết ha hả.

Hệ thống thu lại tâm tình, nghiêm túc bắt đầu báo nhiệm vụ:

[ Nhiệm vụ chính: Đến núi Thương Đãng. Trạng thái: Đã hoàn thành.

Khen thưởng: 5 điểm tích phân. Tổng điểm tích phân: 10, mong ký chủ không ngừng cố gắng, đạt thành tích cao].

Ngay sau đó là một mảng lớn pháo hoa chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của nàng, dường như chúc mừng nàng.

Ngu Khuyết: "......Ngươi tắt pháo hoa lại đi."

Hệ thống nghe lời.

Màn pháo hoa trước mắt Ngu Khuyết biến mất, Yến Hành Chu kia mang gương mặt khiến bao nữ nhân phải xấu hổ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng không kịp đề phòng.

Không nói quá, trong nháy mắt đó, nhịp tim của Ngu Khuyết ngừng đập.

Trên gương mặt xinh đẹp yêu mị hiện lên sự lo lắng, Yến Hành Chu lo lắng nói: "Cô nương? Ngu cô nương? Cô có thể nghe thấy tôi không?"

Ngu Khuyết: ".......Ta có thể."

Nàng kín đáo ngửa về phía sau, không được, gương mặt này nàng không thể chịu nổi!

Nghe thấy nàng trả lời, ngay tức khắc Yến Hành Chu nhẹ thở ra, cười nói: "Bỗng nhiên cô nương dừng lại liền bất động lại không nói một lời, ta còn tưởng rằng Cực Tốc phù của mình gây ra vấn đề gì với cô nương, nếu thật như vậy, Hành Chu có chết muôn lần cũng không thể thoái thác tội của mình."

Một đại mỹ nhân ở trước mặt mình nói cái gì chết với không chết, Ngu Khuyết chịu không được, lập tức nói: "Anh hùng nói gì vậy! Sao lại lần Cực Tốc phù có vấn đề, đây chính là do ta dùng Cực Tốc phù tốt nhất, anh dùng giúp tôi một việc lớn."

Yến Hành Chu cười, Ngu Khuyết nhìn thấy cũng nhịn không được liền cười theo.

Sau đó nàng liền nghe thấy Yến Hành Chu nói: "Như vậy thì tốt."

Như vậy thì tốt?

Lời nói quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc, Ngu Khuyết đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Ngay đó, một tá Cực Tốc phù xuất hiện ở trước mặt nàng.

Ngu Khuyết nhìn Cực Tốc phù trước mặt nàng có ít nhất cả trăm tờ, ánh mắt trừng trừng.

Những ngón tay mảnh khảnh nắm những lá phù, giọng nói của Yến Hành Chu không nhanh không chậm: "Sợ độ cao cũng không phải do lỗi của cô nương, nhưng trong Tu chân giới, không thể ngự kiếm là một vấn đề lớn, Cực Tốc phù này liền tặng cho cô nương, hy vọng có thể giúp ích cho cô nương."

Trong đầu của Ngu Khuyết hiện lên từng cảnh chính mình mới vừa rồi chạy như điên, rùng mình một cái.

Nàng yếu ớt nói: ".....Không cần, sao lại dám làm phiền Yến tiên quân, nhiều Cực Tốc phù tốt như vậy cũng tiêu hao không ít tâm lực của tiên quân."

Yến Hành Chu cười đến ôn hòa: "Không sao, những cái này do ta vẽ trong lúc rảnh rỗi, cô nương nếu chê ít thì ta còn thêm nữa đây."

Ngu Khuyết cấp tốc nhận lấy phù chú trong tay hắn, gượng cười: "Đủ rồi đủ rồi! Nhiêu đây là đủ rồi!"

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua: "......Ta rất thích."

Yến Hành Chu cười đến vui vẻ.

Ngu Khuyết nghĩ có lẽ người này là người tốt, giúp người khác cũng vui vẻ như vậy.

Yến Hành Chu cũng là có ý tốt.

Nàng chỉ có thể nhận lấy lòng tốt nặng trĩu này cho vào túi.

Cảm thán nói với hệ thống: "Yến Hành Chu thật đúng là người tốt."

Hệ thống trầm mặc một lát, nói: "Cô vui là được."

Ngu Khuyết từ trên mặt đất đứng dậy, đánh giá xung quanh.

Đây là một mảnh rừng cây thưa thớt, loáng thoáng phía xa có thể nhìn thấy một ngọn núi, sương mù bên trong ngọn núi có chút dày đặc quỷ khí, yên tĩnh dọa người.

Vậy đây chính là 'núi Quỷ' trong truyền thuyết.

Ngu Khuyết trầm tư nhìn núi quỷ, Yến Hành Chu một bên đưa cho nàng một túi nước.

Ngu Khuyết uyển chuyển từ chối: "Ta không khát."

Nhận Cực Tốc phù đã cảm thấy xấu hổ, nhưng hiếm khi không hao phí thể lực, Ngu Khuyết cũng không cảm thấy mệt.

Sau đó nàng liền nghe thấy Yến Hành Chu nói: "Nói không khát, cô nương cũng có thể dùng nó để rửa mặt chải đầu một phen."

Trong nhất thời Ngu Khuyết nghe không hiểu hắn có ý gì.

Hệ thống buồn bã nói: "Để ta cho cô xem dáng vẻ hiện tại của cô."

Trước mắt Ngu Khuyết lập tức xuất hiện bộ dáng hiện tại của nàng.

Tóc loạn như ổ gà, bụi đất đầy mặt, rất giống như mới vừa nhặt ra từ đống rác.

Móe, nàng cứ như vậy mà nói chuyện với Yến Hành Chu một lúc lâu?

Ngu Khuyết lập tức nhận lấy túi nước quay người lại.

Yến Hành Chu cũng quay lưng lại, không nhìn cô.

Vì để giảm bớt sự xấu hổ, hắn hỏi: "Cô nương có dùng kiếm không?"

Bên hông của Ngu Khuyết ngoại trừ cây sáo ngọc, thì còn có một thanh kiếm.

Nguyên chủ xác thật dùng kiếm, Ngu Khuyết liền lên tiếng.

Yến Hành Chu trầm ngâm một lát, nói: "Thứ cho tại hạ nói thẳng, cô nương hẳn là không thích hợp luyện kiếm.

Ngu Khuyết dừng lại, vẻ mặt trầm xuống.

Đương nhiên nguyên chủ không thích hợp để luyện kiếm.

Thiên phú của nguyên chủ kế thừa từ mẫu thân nàng, vốn dĩ là một hạt giống âm tu tốt.

Nhưng ai biểu nữ chủ luyện kiếm.

Cha nguyên chủ lấy nàng làm vật chứa, nàng thích hợp học cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là đảm bảo linh căn của nàng có thể hợp với nữ chủ.

Cho nên nữ chủ luyện kiếm, nàng cũng chỉ có thể luyện kiếm, đảm bảo linh căn của nàng phù hợp với nữ chủ.

Nàng đang định nói gì đó để thay đổi chủ đề, đột nhiên trong rừng truyền tới một âm thanh quát lạnh: "Người nào!"

Ngu Khuyết không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng sửa sang lại mình.

Một khắc kia nàng quay đầu lại, có một người đi ra từ bên trong sương mù dày đặc.

Người nọ mặc một thân y phục hệt như ẩn trong sương mù, bên hông treo một thanh thiết kiếm lạnh lẽo, khuôn mặt cũng tuấn mỹ lạnh lẽo như vậy.

Ánh mắt của Ngu Khuyết đột nhiên cứng lại.

Không phải bởi vì người này lớn lên đẹp thế nào, mà là hệ thống đánh dấu hắn bằng một màu đỏ tươi.

—— nam chủ: Tạ Thiên Thu.

Đm m m m! Đây mẹ nó là nam chủ chơi ngược luyến tình thâm với nữ chủ đều có thể khiến toàn bộ thế giới tan thành từng mảnh hả?!

Ánh mắt của Ngu Khuyết lập tức chuyển sang kính ngưỡng.

Mà vị nam chủ này lại không có nhìn nàng, ánh mắt của hắn dừng trên người Yến Hành Chu.

Hắn ngừng lại, nhíu mày nói: "Là ngươi?"

Yến Hành Chu mỉn cười: "Tạ huynh? Lâu rồi không gặp."

Tạ Thiên Thu không nói gì, chỉ hơi mím môi, dường như không muốn thấy Yến Hành Chu.

Hai người kia biết nhau?

Nhưng mà cũng đúng, tốt xấu gì Tạ Thiên Thu cũng là đệ tử đệ nhất đại tông môn nổi tiếng, tuổi trẻ đã vang danh khắp thiên hạ, giao thiệp tự nhiên rộng rãi, nếu Yến Hành Chu bị đáng dấu là vai phụ quan trọng, vậy không phải không có khả năng hai người đó quen biết nhau.

Ngu Khuyết bắt đầu nghĩ xem hậu kỳ có nhân vật phụ quan trọng nào giống như Yến Hành Chu có giao thiệp với Tạ Thiên Thu không.

Nàng còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, Tạ Thiên Thu liền nhìn về phía nàng, mày nhíu chặt liền buông lỏng, nhàn nhạt hỏi: "Vị này là ai?"

Yến Hành Chu cũng không đợi nàng lên tiếng, mỉn cười nói: "Bằng hữu của ta."

"Bằng hữu....." Dường như Tạ Thiên Thu cảm thấy những lời này nói ra từ trong miệng Yến Hành Chu rất buồn cười, cười lạnh một tiếng liền quay đầu, nhàn nhạt nói: "Nếu là bằng hữu của ngươi, vậy ta không nhiều chuyện, theo ta vào núi Thương Đãng đi."

Hắn xoay người liền đi.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

Yến Hành Chu quay đầu nhìn nàng, chân thành nói: "Tại hạ nghĩ cô nương lẻ loi một mình sẽ gặp nguy hiểm, liền tự chủ trương mời cô nương cùng vào núi Thương Đãng, mong cô nương chớ trách ta xen vào việc của người khác."

Ngu Khuyết có trăm miệng cũng không nghĩ tới có thể dễ dàng tiến vào núi Thương Đãng, may mắn còn không kịp, vội vàng nói: "Là Yến tiên quân suy xét chu toàn."

Nàng vội vàng đuổi kịp.

Yến Hành Chu cùng Ngu Khuyết sóng vai mà đi, dừng ở phía sau Tạ Thiên Thu.

Dường như Tạ Thiên Thu cũng không có ý định phản ứng với bọn họ, càng làm lơ hoàn toàn đối với Ngu Khuyết, nàng càng thêm mừng rỡ.

Không bao lâu, xuyên qua rừng thưa, lại qua một tầng kết giới liền tới chân núi Thương Đãng.

Núi Thương Đãng được bao phủ bởi một tầng kết giới, nhưng vẫn không thể ngăn được quỷ khí dày đặc, bên trong kết giới âm lãnh giống như đang tiến vào quỷ vực, ở bên ngoài kết giới có không ít đệ tử các môn phái đang dựng trại đóng quân, không khí sôi động không ít.

Tạ Thiên Thu mang bọn họ tiến vào, liền nói: "Sư tôn còn dặn dò ta chuyện khác, tại hạ cáo từ trước."

Yến Hành Chu không nói chuyện, nhìn xung quanh một vòng, trầm ngâm nói: "Đây là đêm Trung Nguyên, để ngừa vạn nhất, lệnh sư tôn cùng những người khác cùng nhau tiến vào kết giới gia cố phong ấn, rửa sạch quỷ khí, sáng ngày mai sẽ ra tới."

Yến Hành Chu 'nga' một tiếng, nhìn về phía kết giới.

Tạ Thiên Thu nhìn thấy hắn không muốn nói, xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Chờ hắn đi xa, Ngu Khuyết mới cẩn thận hỏi: "Yến tiên quân cùng với vị tiên quân kia có quan hệ không tốt sao?"

Yến Hành Chu cười đến ôn hòa: "Tính cách không hợp thôi."

Ngay sau đó hắn liền hỏi: "Sư tôn của tại hạ vào trong kết giới vẫn chưa ra, sư huynh sư tỷ cũng không đến, nếu cô nương không có đi đâu thì tại hạ đi cùng cô nương được không?"

Ngu Khuyết mê mê hoặc hoặc đã bị Yến Hành Chu lừa đi vào nơi dừng chân của môn phái hắn.

Bởi vì sương mù quá nặng, Ngu Khuyết đến chỗ dừng chân kia chỉ nhìn thấy được một chữ 'Thất' viết trên lá cờ.

Thẳng cho tới khi vào lều trại, nằm trên nệm mềm chăn gấm, Ngu Khuyết mới đột nhiên phản ứng lại có gì đó không đúng.

Nàng thất kinh biến sắc nói: "Không đúng a! Không phải ta tới tìm Ngu gia để ân đoạn nghĩa tuyệt hay sao? Vì sao hiện tại còn nằm ở đây?"

Hệ thống: ".......Tới giờ cô mới phản ứng lại hả?"

Ngu Khuyết lập tức liền phải đứng dậy.

Hệ thống 'chậc' một tiếng: "Cô an tâm đi, vợ chồng Ngu gia còn chưa tới, hiện tại chỉ có nữ chủ đang nghỉ ngơi ở doanh địa Thương Hải Tông, nàng ta vừa tới liền cầm tín vật của nguyên chủ bái sư thành công, chúng ta gấp cũng không còn kịp."

Ngu Khuyết ngồi trở lại.

Nàng hoang mang nói: "Chẳng phải lão cha cặn bã Ngu gia kia đi trước ta sao? Vì sao ta còn nhanh hơn hắn?"

Ngự kiếm không thể so với Cực Tốc Phù?

Hệ thống nghe vậy liền cười nhạo một tiếng: "Không phải hắn chậm, mà là hắn sợ chết."

Ngu Khuyết lập tức bày ra tư thái nghe chuyện xưa: "Nói kỹ càng tỉ mỉ."

Hệ thống giải thích: "Dựa theo quy củ, đến đêm Tết Trung Nguyên, gia chủ Ngu gia có trách nhiệm theo Thương Hải Tông tiến vào kết giới để gia cố phong ấn, thanh trừ quỷ khí, tên tra nam kia còn phải cần dùng đến viên thuốc màu xanh, sao có thể có cái lá gan đó, cho nên còn không bằng đi chậm một chút, qua Tết Trung Nguyên lại đến thì không cần phải vào trong đó, bằng không cô cảm thấy vì sao hắn không tự mình tới mà để nữ chủ cầm tín vật đi bái sư? Cô chờ xem, nói không chừng sáng ngày mai, hắc! Hắn liền tới nơi."

Ngu Khuyết trực tiếp cười ha ha.

Biết đêm nay Ngu gia sẽ không đến, nàng không có cái gì phải kiêng dè, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Nhắm mắt được một khắc, đột nhiên nàng mới phản ứng lại, mở to mắt, trong bóng tối buồn bã nói: "Hệ thống, nếu vợ chồng Ngu gia ngày mai mới đến, vì sao ta phải liều mạng chạy tới núi Thương Đãng trong vòng hai giờ."

Hệ thống im lặng như gà.

Ngu Khuyết: "Ngươi giải thích một chút."

Hệ thống: ".....Cô ngủ đi, nên ngủ."

Ngu Khuyết: "A!"

......

Ngu Khuyết ngủ rất sâu, tỉnh dậy rất sớm.

Nàng tỉnh lại, ở trong doanh địa của Yến Hành Chu dạo quanh một vòng, không thấy Yến Hành Chu.

Nàng lắc lư ra ngoài, chuẩn bị đi tìm người.

Ngày mới lúc này còn tờ mờ sáng, ở trong doanh địa có rất nhiều người hoạt động, nhưng không phát ra quá nhiều âm thanh, cực kỳ an tĩnh.

Ngu Khuyết đi ngang qua, ngẫu nhiên cũng nghe thấy có vài tu sĩ bàn tán về kết giới tối qua, suy đoán sư tôn của bọn họ khi nào sẽ ra.

Nàng muốn tiến đến gần để nghe kỹ thêm một chút, đột nhiên nghe thấy hệ thống nói: "Ký chủ, đi về phía hướng tây 200m, có kinh hỉ!"

Ngu Khuyết bất động nheo mắt.

Hệ thống: ".....Tôi không lừa cô, giữa chúng ta ít nhất phải có tín nhiệm cơ bản."

Lúc này Ngu Khuyết mới nhấc chân.

Đi về hướng tây 200m là một mảnh rừng trúc, nhưng bởi vì quỷ khí xâm nhập, phiến rừng trúc mỗi một cây đều biến thành một màu đen, chính là quỷ trúc.

Ngu Khuyết đi tới liền hiểu rõ kinh hỉ mà hệ thống nói tới là gì.

Trong rừng trúc, có hai người đang nói chuyện.

Một nam, một nữ.

Người đàn ông kia nói: "Tiểu sư muội, hôm qua muội bái sư, sư huynh không có gì tốt cho muội, ngọc bội này tặng muội để phòng thân."

Nữ nhân từ chối: "Ta còn chưa chuẩn bị lễ vật tặng cho các sư huynh, sao dám nhận lễ vật từ sư huynh."

Hai người liền bắt đầu từ chối tới lui.

Hệ thống nhỏ giọng nói với nàng: "Nữ chủ Ngu Giác với nam hai Trình Thanh, kinh hỉ không?"

Ngu Khuyết: "Mẹ nó quá kinh hỉ!"

Nam hai Trình Thanh, con trai độc nhất của trưởng lão, đại thiếu gia của Trương Dương, sau này nữ chủ biết được linh căn của mình bị đổi từ đại tỷ liền 'cực kỳ thống khổ', chính người này đổi từ 'đổi linh căn của trưởng tỷ chính là thiên lý bất dung' thành 'vì đối phó Quỷ vương, vì thiên hạ đại nghĩa không thể không làm chuyện hi sinh'.

Sau đó nữ chủ liền tiếp nhận giả thuyết này một cách suôn sẻ!

Lúc này Ngu Khuyết quả thực cmn quá khiếp sợ!

Ngu Khuyết cười dữ tợn.

Hệ thống đang chuẩn bị hỏi ký chủ nhà mình nắm chắc cơ hội lần này như thế nào, liền nghe thấy bên ngoài ký chủ cố hết sức khụ khụ hai tiếng.

Hai người trong rừng trúc rất nhanh liền chạy ra.

Ba người đối mặt, vẻ mặt của nữ chủ khiếp sợ, bật thốt kêu lên 'Sao lại là tỷ!"

Nam hai nhíu mày nhìn nàng cảnh giác.

Ngu Khuyết giang hai cánh tay ra, tươi cười khoa trương nói: "Tèn tén ten! Muội muội yêu quý của ta, kinh hỉ không!"

Rốt cuộc Ngu Giác nghẹn lời: "Trưởng tỷ!"

Ngu Khuyết buông cánh tay, tủm tỉm cười: "Ừ, không thể ngờ đúng không, ta nghe nói muội đã bái sư, đặc biệt đến chúc mừng muội đấy."

Ngu Giác có chút kinh hoảng: "Trưởng tỷ, muội...."

Nam hai Trình Thanh thấy phản ứng của Ngu Giác, lập tức che chắn cho Ngu Giác ở phía sau mình, nhíu mày nói: "Cô là tỷ tỷ của A Giác?"

Ngu Khuyết cười tủm tỉm gật đầu.

Trình Thanh nhìn thấy các tu sĩ nhìn qua đây xem trò hay, nhíu mày nói: "Vậy mời theo ta đến doanh địa Thương Hải Tông, hai tỷ muội các người chậm rãi trò chuyện."

Ngu Khuyết khụ một tiếng, hơi lớn giọng: " Vậy không cần, cái kia....Muội muội, ta chỉ đến nói với muội một việc, nếu muội đã cầm di vật của mẫu thân ta bái sư thành công, vậy có thể trả lại di vật của mẫu thân cho ta được không, rốt cuộc chúng ta không cùng một mẹ, bái sư cũng nhường cho muội, di vật của mẫu thân ta, muội giữ cũng không thích hợp đúng không?"

Tu sĩ tai thính mắt tinh, vừa nghe có dưa ăn, lập tức hết mệt nhọc, bốn phương tám hướng khẽ meo meo tới gần, dựng lỗ tai nghe động tĩnh.

Ngu Giác vội la lên: "Trưởng tỷ! Tỷ hiểu lầm! Ta không phải...."

Nàng còn chưa nói xong, Trình Thanh lập tức nói: Vô lễ!"

Lập tức rút kiếm ra nhắm vào Ngu Khuyết.

Ngu Khuyết hoảng sợ: "Hệ thống hệ thống, ta có thể đánh thắng được hắn hay không?"

Hệ thống lập tức nói: "Hắn là một con gà yếu, khoa trương, bất quá tôi đề nghị cô dùng thủ đoạn âm tu, nguyên chủ vốn không thích hợp để luyện kiếm, cô vừa nhập vào thân thể này không lâu, uy lực kiếm không phát ra được một phần, cô dùng âm tu không chừng có thể mạng hơn một chút."

Ngu Khuyết khẩn trương nói: "Không sao, âm tu cơ sở, chỉ cần 5 tích phân, lập tức học được."

Ngu Khuyết nhìn xung quanh, nhìn thấy một cây đàn bị ai đó vứt đi, lập tức nhặt lên, chỉ cây đàn vào nam hai, ngữ khí kiên quyết: "Mua!"

Hệ thống phản ứng nhanh chóng: "Đã khấu trừ 5 tích phân, âm tu cơ sở truyền tống vào đại não của ký chủ."

Ngu Khuyết nhìn trường kiếm trước mắt, tự tin nghĩ: Tốt, mau cho ta xem âm tu cơ sở.......Đm!

Nàng cứng đờ nói: "Hệ thống, này......chính là cơ sở?"

Hệ thống: "Này......Còn không phải là cơ sở sao?"

Ngu Khuyết trầm mặc một lát, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn.

Nàng cầm đàn bằng hai tay, giơ cao lên, dùng hết sức quăng vào tên ngốc trước mặt.

"Ma chú vật lý, mau ngất đi!"

Phanh!

Vẻ mặt Trình Thanh kinh ngạc, bị phang mạnh một cái.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Sau một lát, Trình Thanh trợn trắng mắt, té xỉu trên mặt đất.

Ngu Giác thất kinh: "Sư huynh!"

Ngu Khuyết gắt gao nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt vẫn dữ tợn như cũ.

Đều do cái tên ngốc này kêu nàng mua một cái công pháp ngu ngốc!

Mơ hồ nàng nghe thấy được có người khiếp sợ nói: "Thì ra.....Đây là âm tu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net