Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Hệ thống: "Chiêu thức hoa hòe lòe loẹt chỉ cần phương pháp hóa giải đơn giản nhất, âm tu cơ sở đơn giản dễ học, tiết kiệm sức lực và thời gian, nhập gia tùy tục, đó là lựa chọn thích hợp nhất cho cô giết người cướp của dễ dàng."

Hệ thống đọc đoạn quảng cáo cứng như khúc gỗ, Ngu Khuyết nhìn cánh tay nàng tê cứng vì nâng cây đàn, lại nhìn xuống Trình Thanh ngã xuống đất không dậy nổi, trong nhất thời không biết mình thông suốt hay là phát điên, cảm thấy có chút buồn cười.

Sau đó nàng liền bật cười.

Dưới nắng nhẹ, bóng dáng thiếu nữ nhẹ ném cây đàn trong quỷ trúc, trong tiếng cười không rõ ý tứ, mọi người sôi nổi tỉnh táo lại, từng tiếng hút khí vang lên.

Một tiên quân cách gần đó nhìn thấy rõ ràng, hắn khiếp sợ thoáng nhìn qua Trình Thanh nằm liệt giữa đường, lại nhìn thoáng qua Ngu Khuyết gầy yếu, lẩm bẩm nói: "Ta còn tưởng rằng âm tu là người có thể chất nhu nhược, ai ngờ âm tu còn có thể dũng mãnh phi phàm như vậy, thì ra nhạc cụ cũng có thể dùng như thế, quả nhiên là ấn tượng khắc sâu! Đây mới chính là âm tu chân chính!"

Ngu – dũng mãnh phi phàm – Khuyết nghe thấy có người khen mình, quay đầu lại cười với vị tiên quân kia một chút, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Cách đó không xa, một đám âm tu cùng đi tìm đàn của tiểu sư muội làm mất, chứng kiến toàn bộ quá trình, nhóm âm tu thân thể yếu đuối thấy người này cảm thán 'đây mới là âm tu chân chính', suýt nữa tam quan đổ nát, dường như sắp hoài nghi chức nghiệp của mình.

Một người nhịn không được tự mình hoài nghi: "Chẳng lẽ đây chính là âm tu chân chính? Mục đích tu luyện chính là ném nhạc cụ? Ta định lúc sau trở về sang các khí tu cách vách hỏi xem có thể luyện cho ta một cây búa được hay không?"

Một người khác cũng khóc rống lên: "Bởi vì ta là âm tu, mỗi năm trở về đều bị cha mẹ kéo tới trước mặt các thân thích để biểu diễn, các người có biết không? Bọn họ chơi mạt chược cũng bắt ta phối nhạc! Trong phố có đám tiệc tùng đều là ta thổi, từ khi sinh ra đến chết, ta là một cái kèn xô na tiếp bọn họ và đưa họ đi! Còn chưa kể, chẳng lẽ từ nay nếu ta nhận tiệc còn phải biểu diễn ném búa? Các người biết nỗi đau của ta không?"

Lời này nói ra khiến cho một đám âm tu cảm thấy mình cũng bị như vậy, lòng xúc động.

Người học cầm phun trào cô ba của cậu đến nay đều cho rằng nhiệm vụ của cậu là chơi đàn cho mọi người nghe, còn người chơi đàn tỳ bà nói rằng nàng vẫn là lão sư không lương cho cháu gái nhị đại gia cách vách.

Gió thảm mưa sầu bên trong, có người nhìn qua đại sư tỷ nhà mình đang nhìn vị lực sĩ ném đàn bên kia mà suy tư, nhịn không được hỏi: "Sư tỷ, tỷ đang nhìn cái gì?"

Sư tỷ sờ sờ cằm, nói: "Thì ra........Nhạc cụ có thể dùng được như vậy."

Vẻ mặt người kia liền khiếp sợ.

Sư tỷ! Tỷ suy nghĩ cái gì!

Chỉ có tiểu sư muội mất đàn nhị không ai để ý đến mình, nàng chỉ có thể bẹp bẹp miệng nhìn đàn nhị của mình trong tay người khác, ủy khuất nói: "Đàn nhị của muội....."

Trong tiếng nghị luận càng lúc càng lớn của mọi người, rốt cuộc Ngu Giác cũng tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, nàng ta nhìn Ngu Khuyết, cảm giác không phải là người mà nàng ta biết.

Ngu Khuyết nhắc nhở nàng: "Sư huynh của ngươi còn bất tỉnh kìa."

Ngu Giác mới phản ứng lại, nhìn sư huynh đang hôn mê trên mặt đất, hoảng loạn ngã gục xuống người hắn, khóc nức nở: "Sư huynh!"

Ngu Khuyết trơ mắt nhìn sư huynh của nàng ta mơ hồ tỉnh lại, bị nàng ta đè một cái, trợn trắng mắt lại ngất đi.

Sau đó nữ chủ bắt đầu điên cuồng lay động.

Ngu Khuyết hít hà một hơi, nói với hệ thống: "Ta chỉ muốn cho hắn ngất, nữ chủ đây là muốn hắn chết!"

Hệ thống bình luận: "Nếu không sao nữ chủ nói yêu đương khiến cho thể giới tan vỡ, đây chính là tu dưỡng cơ bản của nữ chủ trong văn ngược luyến."

Ngu Khuyết học được thêm kiến thức.

Lúc này Ngu Giác mới hiểu ra cách này vô dụng, nàng ta dừng động tác, ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Nàng ta nhìn Ngu Khuyết, nhắm mắt rồi mở, bình tĩnh nói: "Trưởng tỷ, ta không biết giữa chúng ta có hiểu lầm gì, nhưng Trình sư huynh không oán không thù với tỷ, tỷ không nên làm liên lụy đến huynh ấy."

Ngu Khuyết đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, đột nhiên có chút thú vị liền nở nụ cười.

Nàng hỏi hệ thống: "Ngươi có cảm thấy nữ chủ biết tín vật bái sư từ đâu tới hay không?"

Hệ thống khách quan trả lời: "Cái này trong nguyên tác có ghi."

Đương nhiên nguyên tác có viết.

Trong nguyên tác, nữ chủ chịu đau vì là con lai giữa người và quỷ, không chỉ khiếm khuyết linh căn, liên lụy thân thể càng ngày càng yếu, lão cha cặn bã Ngu gia thấy mình không cứu được nữ nhi, lại biết thê tử tiền nhiệm từng có ân với Trình trưởng lão đệ nhất đại tông, trước khi chết để lại tín vật Thương Hải tông cho nguyên chủ, liền đánh chủ ý lên nó.

Tuy rằng mọi chuyện nguyên chủ đều nghe theo, nhưng duy nhất chỉ có tín vật mẫu thân lưu lại thì không nhường, đem cất kín mít, tra nam tìm mấy lần, lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nguyên chủ cũng không hé miệng.

Tra nam thừa dịp Thương Hải tông thu đồ đệ, cố tình đem tin tức này tiết lộ cho nguyên chủ, nhân lúc nguyên chủ lặng lẽ rời nhà bái sư liền bắt lại, lục soát được tín vật từ trên người nàng, đưa cho nữ chủ đi bái sư.

Hắn nói với nữ chủ đây là trưởng tỷ tự nguyện nhường cho nàng, không đành lòng nhìn thân thể muội muội ngày càng suy yếu, cho nên nhường ra tín vật để muội muội vào đệ nhất đại tông tìm đường sống.

Nữ chủ không một chút hoài nghi, vui vẻ đến núi Thương Đãng.

Khoảnh khắc nàng ra rời đi, liền ở bên ngoài căn phòng nhỏ của nguyên chủ nói cảm tạ, không đợi nguyên chủ đáp lại, người hầu liền nói nguyên chủ đã ngủ, để nử chủ không quấy rầy đến nguyên chủ.

Nữ chủ không hề hoài nghi.

Mà khi đó, nguyên chủ đang quỳ dối ở chính đường.

Đây là lần đầu tiên nguyên chủ có ý đồ phản kháng lại phụ thân, cũng là lần cuối cùng nguyên chủ ôm hy vọng với phụ thân nàng.

Từ đó về sau, nguyên chủ liền hoàn toàn chết tâm.

Trước đó nàng ở biệt viện Ngu gia còn tự do ra ngoài, lúc này, tra nam thấy hắn không quản giáo được liền hoàn toàn giam cầm nàng trong biệt viện cho tới chết.

Tóm lại bên trong nguyên tác, nữ chủ không biết rốt cuộc tín vật tới tay mình thế nào, lại không biết linh căn tới từ đâu, từ đầu tới cuối đều ngây thơ, cho tới khi biết linh căn của mình từ trưởng tỷ, vì thiên hạ đại nghĩa, vì tiêu diệt Quỷ vương, nàng ta lại 'không thể không' tiếp nhận linh căn này.

Nhưng nói thật, nếu là một người bình thường có đầu óc, cái tín vật kia sớm không tới muộn không tới, có tình ngay lúc nguyên chủ không thấy tăm hơi, chẳng lẽ nữ chủ không hề nghi ngờ chút nào sao?

Nhưng nàng ta không có hoài nghi, hiện giờ nàng tìm tới, nữ chủ một không nói tới tín vật, thứ hai không hỏi lời của Ngu Khuyết có ý gì, mở miệng liền đem mâu thuẩn chuyển dời đến trên người nàng với Trình Thanh.

Trình Thanh là ai, là con trai độc nhất của Trình trưởng lão có ân với mẫu thân nguyên chủ, sư tôn hiện tại của nữ chủ.

Ngu Khuyết: "Ồ."

Hệ thống: "Ồ!"

Sau đó Ngu Giác lại nói: "Trưởng tỷ, tỷ vô duyên vô cớ đánh sư huynh thành như vậy, nếu sư tôn trách tội xuống, ta cũng không có cách nào giải vây cho tỷ."

Ngu Khuyết: "Y ~ quả nhiên."

Hệ thống: "Ồ! Không ngoài ý muốn."

Ngu Giác còn muốn nói cái gì: "Trưởng tỷ, tỷ......"

Ngu Khuyết cười tủm tỉm đáng gãy nàng ta: "Vậy chờ Trình trưởng lão trở về, ta tự mình xin lỗi. A đúng rồi, nếu muội muội bái sư thành công, vậy tín vật kia hẳn phải trả cho Trình trưởng lão, khó mà làm được, tín vật kia cũng là di vật của mẫu thân ta, ta còn muốn giáp mặt với Trình trưởng lão để đòi lại đấy."

Ngu Giác nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, so ra còn kém Ngu Khuyết đầy kinh nghiệm sa trường, nàng mới hù một cái, sắc mặt nàng ta đã trắng bệch.

Nàng đang định nói, đột nhiên trong đám người truyền tới một âm thanh lạnh lẽo: "Cái gì di vật?"

Một người đi ra trong đám người, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Ngu Giác nhìn người nọ đi tới, sắc mặt càng trắng hơn!

Nàng ta thất thanh: "Đại sư huynh!"

Ngu Khuyết nghe vậy lập tức quay đầu lại nhìn.

Nam chủ Tạ Thiên Thu!

Hắn cũng nhìn thấy nàng, dường như nhận ra nàng, nhíu nhíu mày.

Hắn đã đi tới.

Ngu Giác nhanh chóng liếc nhìn Ngu Khuyết một cái, lập tức nói: "Đại sư huynh mau nghĩ cách! Trình sư huynh ngất xỉu!"

Lúc này Tạ Thiên Thu mới phát hiện Trình Thanh, cúi đầu nhìn qua, lông mày không thèm nhích một cái.

Hắn nhàn nhạt nói: "Trình sư đệ không có gì đáng ngại, sư muội, vừa mới nói chuyện di vật là sao?"

Ngu Giác cứng đờ, lúc này mới phát giác có lẽ quan hệ giữa Trình sư huynh với đại sư huynh không tốt, trong lòng liền hối hận.

Nhưng nếu nàng nói, cũng chỉ có thể ấp úng: "Đại sư huynh, vẫn nên đánh thức Trình sư huynh trước đi."

Tạ Thiên Thu không hề nhìn nàng ta, ngược lại hỏi Ngu Khuyết: "Cô tới nói."

Ngu Khuyết thấy thế hô to không thích hợp, vội vàng hỏi: "Hệ thống hệ thống, hắn không phải là nam chủ sao? Ngu Giác là nữ chủ, vì sao hắn lãnh đạm thế? Sẽ không bị đánh tráo chứ?"

Hệ thống giải thích: "Nam nữ chính là lâu ngày sinh tình, đây là tính cách của nam chủ, bằng không sau này sao có cảnh ngược luyến tình thâm."

Ngu Khuyết liền yên tâm.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

Ngay lúc này, Ngu Khuyết nhìn thấy Ngu Giác ở phía sau nam chủ vẫn luôn bất động liền nhanh chóng vươn tay điểm hai cái lên người Trình Thanh.

Trình Thanh đang hôn mê bất tỉnh liền rên rỉ một tiếng, khẽ tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Ngu Khuyết trước mặt, ký ức trước khi mình hôn mê liền quay lại, cảm thấy vô cùng nhục nhã, cầm lấy trường kiếm đứng dậy đâm về phía Ngu Khuyết!

Hệ thống: Ngọa tào!

Ngu Giác: Ngọa tào!

Nhưng nàng phản ứng nhanh, cầm lấy đàn nhị lên chắn.

"Ma chú vật lý! Loại bỏ vũ khí của ngươi!"

Đàn nhị chuẩn xác chắn được thanh kiếm đâm tới, dây đàn đánh vào chuôi kiếm chạy dọc theo thân kiếm, đầu đàn giữ tay đối phương để hắn không thể nhúc nhích, sợi dây đàn sắc bén cắt vào mu bàn tay của đối phương.

Trình Thanh kêu thảm một tiếng, theo bản năng buông lỏng trường kiếm.

Ngu Khuyết lập tức nắm lấy dây đàn, gảy đàn.

"Ma chú vật lý: Mơ màng ngã xuống đất!"

Phanh!

Trình Thanh nằm liệt giữa đường lần hai.

Một mảnh yên tĩnh.

Ngu Khuyết liền xoay người nhìn về phía nữ chủ, cười tủm tỉm nói: "Bây giờ tôi có thể nói rồi sao?"

Tạ Thiên Thu nhìn về phía Ngu Giác nghiên cứu, trong mắt mang theo sự đánh giá.

Ngu Giác cắn môi, quay mặt đi.

Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, hết sức lớn.

Ngu Khuyết quay đầu nhìn thấy một cô nương đeo đàn trên lưng, vỗ tay rất cuồng nhiệt.

Nàng nhìn Ngu Khuyết, nhiệt tình hỏi: "Xin hỏi cô nương, chiêu thức vừa rồi gọi là gì?"

Ngu Khuyết: "Cô có thể gọi là âm tu cơ sở."

Cô nương bừng tỉnh đại ngộ: "Ta từng cho rằng âm tu cơ sở nên là kiến thức về âm nhạc, nhưng giờ nghĩ đến, sử dụng tốt nhạc cụ mới chính là âm tu cơ sở a! Ta đã hiểu! Xin hỏi cô nương nếu giải quyết xong chuyện phiền phức này, có hứng thú cùng ta nói chuyện sau đó hay không?"

Ngu Khuyết gật đầu: "Tốt tốt!"

Lúc Ngu Khuyết nói chuyện vui vẻ với cô nương kia, Tạ Thiên Thu nhìn Ngu Giác.

Mới vừa rồi Ngu Khuyết có thể phát hiện động tác, hắn không có khả năng không phát hiện ra.

Chuyện hôm nay, người đuối lý sợ là tân sư muội.

Hắn nhìn nàng ta lạnh lùng.

Trong mắt của Ngu Giác ngưng nước mắt, đôi mắt đẫm lệ chồng lên với đôi mắt trong trí nhớ tuổi thơ của hắn.

Tạ Thiên Thu nhắm mắt lại, vẫn chậm rãi nói: "Nếu chuyện liên quan đến Thương Hải Tông, vậy thì đợi sư tôn trở về, đến doanh địa của Thương Hải Tông mời sư tôn phân xử, không đến lượt người ngoài cười nhạo Thương Hải Tông ta!"

Tầm mắt của hắn đảo quanh đám tu sĩ tụ tập lại đây.

Mọi người ngẩng đầu rồi cúi đầu, làm bộ mình không nghe.

Tạ Thiên Thu nhàn nhạt nhìn về phía Ngu Khuyết: "Trước tiên, vị cô nương này theo ta đến doanh địa của Thương Hải Tông đi."

Ngu Khuyết nghe vậy tức khắc liền thấy khẩn trương, nhưng ngay sau đó, một bàn tay liền đặt lên vai nàng, thanh âm đầy ý cười chậm rãi vang lên: "Tạ huynh muốn mang khách của ta đi đâu?"

Ngu Khuyết vui vẻ quay đầu lại, nhìn Yến Hành Chu ở phía sau mình!

Nàng xúc động nói: "Anh hùng!"

Yến Hành Chu không nhìn nàng, chỉ nhìn Tạ Thiên Thu, nhàn nhạt nói: "Tạ huynh cũng mang ta qua bên đó được không?"

Mắt thường có thể thấy được Tạ Thiên Thu trở nên cảnh giác.

Yến Hành Chu khẽ cười một tiếng không rõ ý vị, ngẩng đầu nhìn về phía đám người bên ngoài, đột nhiên hỏi Ngu Khuyết: "Nếu hiện tại phụ thân của cô đột nhiên xuất hiện, cô sẽ làm thế nào?"

Ngu Khuyết sửng sốt, ngay sau đó hung dữ nói: "Đương nhiên là xử hắn nha!"

Yến Hành Chu cười nói: "Nhớ kỹ."

Vừa dứt lời, Ngu Khuyết liền nghe thấy âm thanh giận run của tên phụ thân cặn bã: "Ngu Khuyết! Vì sao ngươi lại ở đây!"

Ngu Khuyết lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy phụ thân cặn bã cùng mẹ kế mang theo một đoàn hộ vệ tách người ra đi tới, đại khái còn tưởng hắn bị áp giải tới.

Câu nói 'Nhớ kỹ' kia văng vẳng bên tai nàng.

Nàng liền chọc chọc vào eo của Yến Hành Chu.

Yến Hành Chu bị chọc liền cứng đờ, giọng nói liền lạnh xuống: "Sao vậy?"

Hệ thống im lặng như gà, Ngu Khuyết còn chưa phát giác ra có gì đó không đúng, nhỏ giọng nói: "Huynh đưa cho ta thuốc viên màu xanh đi."

Yến Hành Chu không biết thuốc viên màu xanh là vật gì, nhưng lúc này lại kỳ lạ hiểu nàng nói cái gì.

Hắn liền sửng sốt, sự lạnh lẽo tiêu tán, thậm chí còn muốn cười ha ha.

Hắn đầy hứng thú bừng bừng đưa cho nàng Ngọc Xuân Đan: "Đây."

Ngu Khuyết lập tức tiếp nhận.

Vì thế, đợi tên phụ thân cặn bã đi tới, muốn đẩy người nam nhân trước mặt ra để bắt lấy tên nghiệp chướng là nàng, liền thấy nghiệp chướng trước kia luôn trầm mặt ít nói đột nhiên bước tới, trong tay cầm....

Tên phụ thân cặn bã đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nhưng hắn còn chưa kịp tới ngăn cản, liền nghe thấy Ngu Khuyết thâm tình nói: "Cha, cuối cùng cha cũng đến rồi! Thân thể cha vốn dĩ không tốt, vội vàng rời nhà lại không mang theo thuốc thường ngày hay dùng! Nữ nhi đặc biệt chạy tới đưa thuốc cho cha đây!"

Nàng duỗi tay đưa qua, đưa tới đột nửa, không biết vì sao tay nàng run lên, lọ thuốc rơi xuống trên mặt đất, thuốc viên rơi đầy đất.

Mùi hương nồng đậm lan tỏa.

Tên phụ thân cặn bã biết mình phải nhanh chóng thu lại thuốc, không biết vì sao lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chằm chằm viên thuốc trên đất với vẻ mặt dữ tợn.

Mùi hương càng thêm nồng.

Ở đây có không ít y tu, có đan tu, tinh thông đan dược, chẳng sợ không nhận ra được đây là dược gì, nhưng cũng không có khả năng nhận sai mùi hương đặc thù này.

Mọi người trầm mặc một trận.

Có người trầm mặc một lát, nhặt một viên thuốc từ trên đất lên, một lời khó nói hết: "Đây là thuốc mà phụ thân cô thường hay dùng?"

Ngu Khuyết thành khẩn gật đầu.

Người nọ im lặng, nói: "Vậy phụ thân cô cũng rất không dễ dàng."

Tên phụ thân cặn bã chung quy cũng không thể chịu đựng được, trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Ngu Giác hoảng loạn lao tới: "Cha!"

Ngu Khuyết cũng làm bộ làm tịch hô hai tiếng.

Nhưng Yến Hành Chu quay đầu lại, nhìn thấy được ý cười sung sướng trong đôi mắt linh động kia của nàng.

Yến Hành Chu trầm mặc một lát, cũng bật cười theo.

-------------------------------------

Chúc mọi người năm 2024 vui vẻ ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net